Phượng Tử Hề liếc nhìn cô ta, đáy mắt hiện lên vẻ không vui, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không trung xanh thẳm, như một chú chim nhỏ tự do bay lượn……
Dạ Lăng Mặc ngồi một bên, tay phải nâng cằm nhìn bóng người mảnh khảnh của Phượng Tử Hề, đáy mắt chợt lóe lên……
Cổ Tư Mộng đứng phía sau, tại chỗ không ai thấy, câu khóe môi nở nụ cười âm hiểm, trong mắt hiện lên tia ác độc, Phượng Tử Hề, kiêu ngạo như thế quá lâu rồi, đã đến lúc cô phải trả giá đi thôi!
Từ Thanh Trạch đứng một bên, liếc xéo Phượng Tử Hề hỏi: “Sợ sao?”
Đuôi mày Phượng Tử Hề hơi hơi nhíu, trong mắt tràn đầy mờ mịt, hỏi sai người rồi!
Giây tiếp theo, cô duỗi tay sờ sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt mình viết hai chữ sợ hãi à?!
Từ Thanh Trạch thấy cô không nói, xấu hổ sờ sờ chóp mũi, xem ra hỏi sai người thật rồi!
“Chuẩn bị tốt chưa?” giọng nói không chút gợn sóng của Dạ Lăng Mặc vang lên.
Phượng Tử Hề ra dấu ‘ok’, ánh mắt thanh triệt không hề sợ hãi, ẩn ẩn còn mang theo vài phần chờ mong……
“Nhảy ——” Dạ Lăng Mặc vừa dứt lời, Phượng Tử Hề nhảy lên, thân mình linh hoạt như chim nhảy vào không trung.
Vân đạm phong khinh, mây cuộn mây tan.
Mấy đám mây trắng trên đỉnh đầu, cùng cơn gió mát lành vuốt ve khuôn mặt cô…… Giống như tay mẹ mang theo ấm áp cùng ý thơ……
Nhưng vào lúc này, Phượng Tử Hề cảm giác dù nhảy lay động không ngừng, ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện trên móc treo có vết rách rất rõ, giống như ngay giây tiếp theo sẽ tách toác ra mất……
Đáy mắt Phượng Tử Hề hiện lên một tia sát ý thị huyết, cả người tản mát ra khí thế tiêu sát nồng đậm.
Tựa như nữ thần băng giá xuất thế……
Không quá năm giây, móc treo đã hoàn toàn nứt ra.
Thân mình Phượng Tử Hề lung lay sắp đổ, trái phải đong đưa……
Mọi người trừng lớn mắt nhìn một màn này, sợ tới mức tim đều muốn nhảy ra ngoài.
Trời ơi!
Ngã từ chỗ cao thế này xuống, không chết thì cũng tàn phế!
Không khéo còn sẽ nát thành thịt vụn luôn đó!
Doãn Thu ngây ngốc đứng ở kia, môi không ngừng run lên: “Sẽ không, Hề Hề sẽ không xảy ra chuyện đâu!”
Cô phải tin tưởng Hề Hề!
Cô phải cổ vũ cho Hề Hề!
Tay Doãn Thu đặt bên môi, tạo kiểu ‘ loa ’, la lớn: “Hề Hề, cố lên, Hề Hề, cố lên!”
Mấy người khác cũng hò lên theo.
Tiếng hét tràn ngập nhân tình tựa như một dòng nước ấm truyền khắp các góc.
Khóe môi Phượng Tử Hề gợi lên một độ cong nhỏ, trong mắt hiện lên sự kiên định xưa nay chưa từng có, hóa ra phía sau còn có nhiều người quan tâm cô như thế!
Không được, cô phải tự cứu mình!
Nếu không tính ra sai, còn ba trăm mét nữa mới rơi xuống đất.
Ba trăm mét nói cao không cao, nói thấp không thấp…… Ngã thành thịt vụn cũng có khả năng……
Sau khi Phượng Tử Hề nhảy xuống, ánh mắt sắc bén của Dạ Lăng Mặc vẫn luôn gắt gao tập trung vào cô.
Thấy dù nhảy có khác thường, không chút suy nghĩ đã nhảy xuống.
Từ Thanh Trạch bị động tác thình lình của anh dọa sợ tới mức nhảy dựng, sau khi phản ứng lại, vội hô to: “Lão đại, lão đại……”
Lá gan lão đại càng lúc càng lớn, dù nhảy cũng không cần, cứ thế nhảy xuống luôn!
Là bốn trăm mét đó, bốn mét!
Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai tới gánh vác!
Từ Thanh Trạch đứng ở cửa cabin đi quanh, như kiến bò trên chảo nóng……
Cổ Tư Mộng nhìn phản ứng của người đàn ông, trong mắt trào ra sự sợ hãi tột độ……
Trong lúc huấn luyện tân binh xảy ra chuyện, cũng không hiếm lạ, nhưng chỉ huy trưởng lại khác……
——
“——” Dạ Lăng Mặc chuẩn xác dừng trên dù nhảy, tay phải nắm chặt móc treo, giọng trầm thấp truyền ra từ trên đỉnh đầu Phượng Tử Hề: “Ném hết đồ trên người cô đi!”
Gió lay động dù nhảy làm Phượng Tử Hề thoáng có chút khó chịu.
Vừa định chửi má nó!
Bên tai đã truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, mắt sáng như đuốc……
Trong mắt Phượng Tử Hề đều là ảnh ngược khuôn mặt anh, trái tim chưa từng hoảng loạn lúc này lại như nai con chạy loạn, bên tai nhiễm chút ửng đỏ……
Nhưng mà, lời người đàn ông nói kế tiếp làm lòng Phượng Tử Hề đang dâng lên gợn sóng, thoáng chốc đã tan thành mây khói.
“Còn ngây ngốc ở đó làm gì, mau ném hết mấy đồ phụ trợ trên người cô xuống, dù nhảy không chịu nổi trọng lượng của hai người đâu!”
Phượng Tử Hề lập tức thu hồi ánh mắt, hàng mi cong vút che lấp cảm xúc trong mắt, vệt đỏ bên tai như chưa từng xuất hiện……
Cô nhanh chóng vứt mấy trang bị trên người ra.
_________
Editor: Mặc dù tình tiết này có hơi vô lí nhưng mà thôi, vì con đường truy thê cho Tiểu Mặc bớt gian nan, mọi người cứ tạm chấp nhận nhé!
Tiện thể gửi lời đến bạn Trạch: không phải gan lớn lên, mà là tim nhỏ đi nên mới liều mạng thế á! Bỏ đi, cẩu F.A như bạn tất nhiên không hiểu lòng người ta rồi! *và tui cũng y như bạn vậy đó*
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
41 chương
31 chương
26 chương
71 chương
45 chương