Phượng Tử Hề đôi mắt đen hơi hơi nheo lại, lộ ra một màn tràn ngập sát khí, hệt như lưỡi kiếm sắc nhọn chọc thẳng vào trái tim kẻ đối diện. "Tôi cũng muốn biết vì sao bản thân có mặt ở đây!" Thanh âm vững vàng vang lên, tựa mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng. Dạ Lăng Mặc thấy trên người Phượng Tử Hề chính xác đang lóe qua sát khí. Không hề nghi ngờ, cô ta rất hận hắn, thậm chí muốn giết hắn! Thân hình cao lớn, đĩnh bạt như ngọn núi cao liền hướng về phía Phượng Tử Hề, ngón tay thon dài nâng chiếc cằm tinh xảo trắng nõn của cô lên, lạnh lẽo hỏi: " Cô hận tôi?" Phượng Tử Hề sửng sốt một chút, cô hận Dạ Lăng Mặc sao? Thực ra, trừ những lần gặp mặt có phần không thoải mái, hắn cũng không có gì khiến cô phải hận đến tận xương tuỷ! Phượng Tử Hề lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, cô chính xác không hận Dạ Lăng Mặc, nhưng cũng không thích hắn! Bởi vì người đàn ông này quá cường bạo,quá quỷ dị đi! Nghĩ thông suốt điểm này xong, Phượng Tử Hề đáy mắt bừng sáng,khóe miệng cong lên một nụ cười:" Tổng chỉ huy, tôi vì sao phải hận anh?" Sau đó, lướt qua người Dạ Lăng Mặc, hướng ký túc xá mà đi đến. Dạ Lăng Mặc dựa lưng vào cửa, con ngươi thâm thuý nhìn bóng dáng kia biến mất trong đêm đen, khuôn mặt chợt hiện lên thứ cảm xúc phức tạp. Giờ khắc này, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì! -- Gần 3 giờ sáng ngày hôm sau. Tiếng còi chói tai đã vang lên, phá vỡ không khí vốn cực kì tĩnh lặng. Phượng Tử Hề tỉnh dậy, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng cùng sát khí. Cô đập đập giường, hạ giọng hô: "Doãn Thu, mau ra đây!" Trong lúc đó, Doãn Thu đang mơ thấy xung quanh chất đầy đồ ăn ngon, nuốt nuốt nước miếng, khóe miệng chảy ra một dòng chất lỏng. Phượng Tử Hề thấy Doãn Thu không hề phản ứng, tay phải chống lên ván giường, thả người nhảy dựng, ổn định đứng trên mặt đất. Cô duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt Doãn Thu: "Doãn Thu, mau tỉnh lại!" Doãn Thu mơ màng bắt lấy tay Phượng Tử Hề, há mồm ngậm lấy, trưng ra nét sung sướng tột độ: "Ăn ngon, ăn ngon!" Phượng Tử Hề khóe miệng giật giật, nhanh chóng rút tay về, không suy nghĩ liền tát vào mặt Doãn Thu một cái không nhẹ! "A -- ai, là ai đánh!" Doãn Thu thanh âm phẫn nộ vang lên. Toàn bộ nữ binh lập tức tỉnh lại. Phượng Tử Hề kéo then cửa, vẫn như mọi khi, trước mặt là một mảnh đen nhánh. Mấy người bên trong có kẻ đã làu bàu nổi nóng. " Tiếng còi vang lên rồi, không ai dậy nổi, có phải muốn bị phạt!" Phượng Tử Hề lạnh nhạt cất giọng. "A -- trời ơi, nhanh lên, nhanh lên, Hề Hề, mau bật đèn!" Doãn Thu thanh âm ngái ngủ mang theo sự khẩn trương cùng nóng nảy. Ký túc xá một mảnh ầm ĩ. "Đội trưởng cắt điện rồi!"Trình Nghi vừa lên tiếng, liền giống như một cục đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm bắn ra lớp lớp những tầng sóng. "Ngược đãi nữ binh!" "Khẳng định là chủ ý của tổng chỉ huy!" "Soái ca chính là tai họa mà!" "••••••" "Hai phút sửa sang bắt đầu!" Thanh âm quỷ dị bỗng chốc vang lên. Nhóm nữ binh rùng mình một cái, lập tức lăn xuống giường, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt •••••• Hai phút sau, Phượng Tử Hề cùng Doãn Thu người trước kẻ sau xuất hiện ở sân thể dục. Trên sân, đèn đuốc sáng trưng, xua đi phần nào bóng tối đen kịt. Đường Hạo Vũ lạnh nhạt quét ánh mắt nghiêm túc qua hai người. Ân, Phượng Tử Hề còn tính là chỉnh tề, nhưng, Doãn Thu thì quả thực không thể nhìn nổi! Đầu tóc rối tung như ổ gà, khóe mắt vẫn còn gỉ, mí lơi lỏng, tựa hồ chưa tỉnh ngủ. "Đứng vào hàng ngũ --" Thanh âm vang dội, uy nghiêm cất lên trong không gian đen tối tĩnh lặng. ------------------------------