Vương bài pháp thần

Chương 156 : Bố trí.

Á Khắc Lôi mang theo sáu gã kết giới sư á thần trung giai nhị cấp đi ra ngoài, kết quả sáu gã kết giới sư hoàn toàn chết sạch, Á Khắc Lôi bị cụt tay trở về. Ám Tinh Linh bộ lạc càng tổn thất thảm trọng, mười vạn vong linh đại quân đột nhiên tập kích, chiến sĩ chết trận vượt quá một vạn. Mà còn không ít kiến trúc bị đại quân vong linh phá hư. Á Khắc Lôi ho khan hai tiếng, sớm không có phong độ như lúc trước, hắn trầm giọng nói: "Ta không ngờ Lai Ân tiểu tử kia lại ở cùng với chiến sĩ Ma tộc. Mà còn là loại cường đại thái quá này, chỉ nháy mắt đã giết chết sáu gã kết giới sư." "Hừ, ngươi chưa nghe nói sao?" An Đông Ni cắn răng nói: "Ngươi hẳn là sớm chết dưới tay chiến sĩ Ma tộc rồi mới phải chứ, thủ hạ của ta vừa mang tin tức từ đại lục về, nói dưới tay Lai Ân có mười hai tên binh sĩ Ma tộc." "Chỉ là vài tên tiểu binh Ma tộc thôi, căn bản không biết bay, mà đám ma tộc này trên đầu chỉ có một sừng, nếu như theo sử sách ghi lại, căn bản chỉ là tướng quân cấp Ma tộc, nhưng Ma tộc cấp bậc này không thể nào xuất hiện trên đại lục." Á Khắc Lôi có nghĩ vỡ đầu cũng không rõ tại sao Bỉ Ân Tư lại xuất hiện ở đây. An Đông Ni âm trầm nói: "Hiện tại thì tốt rồi, Ma tộc xuất hiện, ngươi lại để quân của ta đi chịu chết sao? Ám Bộ của ta nhiều nhất là á thần thượng giai tứ cấp kém quá xa so với Ma tộc, cái này cũng chưa tính là gì, ta phân người đối phó với Thủy Tinh Linh cùng tên vương bát đản Lai Ân với đám vong linh đại quân của hắn. Ám Hồn của ngươi mới chỉ có ngàn người, cao nhất bất quá cũng chỉ là á thần thượng giai cấp năm. Cuộc chiến này nếu như thắng cũng là thắng thảm. Chỉ cần có một bộ lạc đột ngột tham dự, thắng bại cũng khó nói." "Ta đã đại diện Thần Điện thông tri cho những Tế Tự khác, sẽ có hai gã đại Tế Tự thần giai tới, đến lúc đó bọn họ sẽ phối hợp với ta phát động không gian cấm cố, mấy tên Ma tộc kia cho dù là thần giai cũng tuyệt đối không thoát được, vong linh đại quân của Lai Ân cùng với bản thân hắn để Ám Hồn của ta đối phó, đám người còn lại do các ngươi đối phó." An Đông Ni nói: "Vậy chuẩn bị đi, ta muốn băm thây Lai Ân ra làm vạn đoạn, muốn giết sạch Thủy Tinh Linh tộc, không bỏ sót dù chỉ một tên." Sắc mặt của Á Khắc Lôi cũng rất dữ tợn nói: "Được rồi. Tuyệt đối không thể bất cứ kẻ nào chạy thoát, ta muốn dùng hắc ám toái hồn thuật khiến linh hồn của Lai Ân vĩnh viễn bị giam cầm, cả đời bị lửa của tại Địa ngục dày vò." "Không được, trước đó ta muốn lột da tiểu tử này, sau đó ném tới hải vực làm phao bơi." "Không, trước tiên chặt đứt các đốt xương toàn thân. Tiểu tử này rất khôn ngoan mưu trí, chỉ sợ hắn sẽ chạy mất." "Ngươi đánh xong sẽ tới lân ta. Trước tiên phải xả một ngụm ác khí. Dù thế nào cũng phải chém đứt hai cái đùi của tiểu tử này." "Được. Sau đó..." Hai người đồng thời phát ra tiếng cười khủng bố. Địch Tạp Long cùng một đám thủ lĩnh Ám Tinh Linh nghe vậy mà lãnh khí từ lòng bàn chân chạy thẳng tới ót. Âm thầm nghĩ: hai tên ác ma nha. Thế giới này sao lại có kẻ ác như vậy. Lai Ân đứng giữa không trung đột nhiên hắt xì một cái, hắn vuốt vuốt mũi phàn nàn: "Ai hận ta như vậy nhỉ. Ừm, cái này thật đúng là khó đoán. Người mình đắc tội có thể tạo thành một quân đoàn a." Cát Nhĩ Lợi ở bên cạnh nghe vậy, lập tức trợn mắt nhìn Lai Ân, nói: "Ngươi đang ở đây nói ta đó sao?" Lai Ân chăm chú nhìn về phía Cát Nhĩ Lợi nói: "Ta chỉ biết kẻ hận ta không chỉ có vài tên." "Hiện tại ta hận không thể làm thịt ngươi, nếu không nghĩ tiểu tử ngươi hủy hạch tâm cho ta, ta sẽ lập tức bóp chết ngươi." Cát Nhĩ Lợi hận nghiến răng ken két. "A, nha, đừng đem ta trở thành kẻ bại hoại tộc ác tày trời như vậy chứ, ngươi cũng không nghĩ xem, nếu ta không mở kết giới ra, ngươi bây giờ còn đang ở Bắc Cực băng nguyên đó." "Tiểu tử ngươi có bản lĩnh thì đừng có xuất hiện." "Ta không có ngốc." "Ta xem ngươi còn rất ngu. Có đời nào lại giữa ban ngày lôi kéo công chúa người ta vào nhà, còn phủ cả rèm cửa nữa?" "Cái đó là ta để kiểm kê chiến lợi phẩm mà!" Cát Nhĩ Lợi nhìn Lai Ân nói: "Không biết ngươi làm cái gì, nhưng mà đám người ngoài nhìn vào lại nghĩ khác! Đám Tinh Linh chỉ thấy ngươi mạnh mẽ lôi kéo công chúa Á Lâm nhà người ta vào trong nhà, sau đó... Hắc hắc, phía sau không cần ta phải nhiều lời." Lai Ân há to miệng cuối cùng lắc đầu lẩm bẩm: "Đầu năm nay ta cũng đã tính ăn nàng rồi." Lai Ân cùng Cát Nhĩ Lợi ở trên không trung quan sát mặt đất, sau đó hạ xuống. Mấy hộp nhỏ trong bảo khố của Ám Tinh Linh, bên trong tất cả đều là đại lượng kim loại hiếm. Lai Ân vừa vặn dùng những thứ kim chúc này để bố trí một thông đạo kết giới thông tới Minh giới, tại tử vong giả giới chỉ triệu hoán có thể có rất nhiều vong linh quân đoàn xuất hiện. Bố trí xong kết giới, sau đó một lần nữa Lai Ân bay lên không trung cẩn thận quan sát. Hắn ha ha cười nói: "Hẳn là một loại kết giới bẫy rập, bây giờ thêm một nữa là ổn." Lai Ân suy nghĩ thoáng cái sau đó lại bay xuống. Thủy Tinh Linh phụ trách phòng ngự từ phương hướng khác thấy Lai Ân một hồi bay lên trời một hồi hạ xuống, khắp nơi đều có thể thấy bóng dáng của hắn, giống như một con thỏ chạy loạn khắp nơi vậy. Người không rõ còn tưởng Lai Ân bị động kinh. Lai Tạp Lợi cùng với Bỉ Ân Tư, Cát Nhĩ Lợi đứng ở vị trí chính diện mà nhìn, nguyên một đám kinh hãi líu lưỡi. Cát Nhĩ Lợi cũng là nhân loại. Tự nhiên minh bạch hành động của Lai Ân. Sợ hãi than: "Tiểu tử này quả thực điên rồi. Tài liệu không tốn tiền mua sao? Một cái kết giới hắc ám thôn phệ, một cái Lôi Vân kết giới, điên rồi, điên rồi những thứ kết giới này một khi phát động, đừng nói là Ám Tinh Linh, cho dù tông minh như ta cũng bị lừa a." Thần sắc của Lai Tạp Lợi rất ngưng trọng nhìn Lai Ân đột nhiên biến mất trên không trung, sau đó án theo quỹ tích phi hành, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, kết giới này hắn cũng dám bố trí a." "Kết giới gì?" Lai Tạp Lợi nghiêm mặt nói: "Thần phạt." Bỉ Ân Tư cùng Cát Nhĩ Lợi đều đã được nếm qua thiệt thòi của kết giới phạt, tự nhiên rõ uy lực của nó. Bỉ Ân Tư nhìn chằm chằm Lai Ân như động kinh chạy loạn trên bầu trời Tinh Linh bộ lạc, thở dài nói: "Hiện tại ta đang cầu nguyện cho Ám Tinh Linh, ngay cả Ma tộc cũng không thể chống lại thần phạt, nay nếu đám Tinh Linh mà xông vào, mời tên phải chết tới chín tên rưỡi." Thần phạt được bố trí xong, sau đó Lai Ân lại bố trí đủ loại bẫy rập xung quanh đám Thủy Tinh Linh chỉ huy, gì mà hôi phấn, bàn chông, hố bùn, đủ các loại bẫy. Hệ thống phòng ngự của Thủy Tinh Linh vài ngàn năm cũng đã bố trí rất tốt, năm đó tộc trưởng từ đại lục của loài người trở về, sau đó lão hưng phấn hao phí đại lượng nhân lực vật lực bố trí lên kết giới này. Địa phương được bố trí tận mãi mười lăm Km bên ngoài, sau khi kết giới được khởi động, cây cối ở phạm vi ngoài mười lăm Km đều chui xuống đất, mặt đất chỉ toàn là hoa cỏ dài không đến một tấc. Các đời tộc trưởng sau cũng không rõ ý nghĩa của kết giới này. Thẳng đến khi Lai Ân xuất hiện, khi hắn khởi động kết giới, nhãn tình liền sáng lên. Hắn hấp tấp chạy tới chỗ Mễ Cách Lôi muốn mượn vạn Tinh Linh chiến sĩ, sau đó bắt đầu tính kế hãm binh. Chỉ thấy vùng đất dài mười lăm Km hoa cỏ xanh tươi đều được nâng lên, khắp nơi đều là Tinh Linh cầm dụng cụ cuốc, xẻng, khom người cật lực đào. Lai Ân hai tay chống nạnh chỉ huy đám Thủy Tinh Linh: "Đúng, đúng.. Bên kia cho thêm chút vôi vào, đúng rồi, bên kia vứt vài mũi tên xuống hầm, cái này gọi là hãm hại, leo ra rồi lại ngã vào. Hai cái hố bên kia đào sâu một chút, chúng ta hãm hại người chứ không phải hãm hại động vật nha, các ngươi đào như vậy mà là kêu hại người à, mới sâu có hai thước. Đào hai mươi mét cho ta. Bốn phía đều ném chút đá vào, bên trên vứt bột ớt lên." Đám Tinh Linh phụ trách đào hầm coi như bây giờ mới biết thế nào là bẫy. Trước kia bọn họ đào chỉ là cái bẫy động vật mà thôi, vứt vài mũi tên, hoặc là trải chút cỏ dại bắt động vật quả là không tồi, hiện tại thế mới biết cái gì gọi là bẫy. Dưới sự chỉ huy của Lai Ân. Phòng ngự chính diện có tới gần vạn hố bẫy, bên trong mỗi hố có đủ các loại vật, không dám nói là có thể hại chết người, nhưng mà chỉ cần người rơi xuống đó, cả đời sẽ khó quên. Gần vạn chiến sĩ, tốc độ đào hầm không phải là tốc độ người thường có thể so sánh, gần vạn cái hố chỉ trong một ngày một đêm đã hoàn thành. Hơn nữa sau khi trải cỏ lên, thoạt nhìn hoàn toàn không nhận ra nơi đó đã bị đào xới qua. Mà ngay cả đám chiến sĩ đào hầm còn phải đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: cái gì gọi là bẫy? Đây mới gọi là bẫy a, người nào mà rớt xuống, cho dù có là đất bằn cũng khó có thể leo ra được. Mễ Cách Lôi chỉ nhìn một hồi, sau đó uể oải nói: "Năm đó tộc trưởng tuyệt đối là một thiên tài, địa phương dài mười lăm Km này biến thành một cái bẫy khổng lồ a." Hết thảy đã chuẩn bị xong, còn lại là các bộ lạc phân phối nhân lực phòng ngự phối hợp với nhau. Lai Ân lặng lẽ đi ra khỏi Thủy Tinh Linh bộ lạc. Không có được bất luận người nào đồng ý mà đi tới chỗ sinh mệnh thụ. Hắn từ miệng Mễ Cách Lôi mà nghe được chuyện về sinh mệnh chi thủy. Sinh mệnh thụ cũng không có ngủ, chẳng qua chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần. Lai Ân rón ra rón rén đi tới chỗ sinh mệnh thụ, đi gần tới cái vũng nước nhỏ, nếu không có người nói, đánh chết Lai Ân cũng không tin, bên người sinh mệnh thụ đang nhắm mắt kia, cái vũng nươc nhỏ đó lại là sinh mệnh chi thủy. Trong tay hắn cầm một cái lọ, mắt thấy chai rượu sắp hạ xuống vũng nước, bên cạnh liền truyền tới tiếng ho nhẹ. Lai Ân cuống quít giấu cái bình ở sau lưng, ha ha cười nói: "Hey, thụ lão đầu. Lúc ta tới thì ngươi còn đang ngủ a, nguyên lai không phải đang ngủ, ha ha." "Nếu ta mà ngủ, chỉ sợ cái vũng sinh mệnh chi thủy này cũng đổi chủ rồi nha." "A, đó là sinh mạng nước suối sao? Ta tưởng là nước thường cơ, vừa vặn đang khát, chuẩn bị uống một chút." "Tiểu hỗn đản, ngươi cho rằng điểm tâm tư của ngươi ta không biết sao." Lai Ân xấu hổ cười đem cái bình ra chuẩn bị động tác, đột nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem cái bình chao xuống vũng nước, sau đó dùng không gian di động rời đi thật xa. Nụ cười trên miệng sinh mệnh thụ còn chưa có dứt đã bị động tác này của của Lai Ân làm cho kinh sợ. Lai Ân tựa như một tiểu hài tử làm sai chuyện đứng ở thật xa, cảnh giác nhìn bốn phía, hai tay ôm chặt cái bình. "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?" Sinh mệnh thụ hoàn toàn không hiểu nổi ý tứ của Lai Ân. Ngươi nói tiểu tử này là trộm cắp a, trộm xong rồi còn không chạy. Không phải là trộm, mà là cướp, lại đang ở trước mặt mình lấy đi sinh mạng nước suối, nhưng cho dù là cướp cũng không có lá gan như hắn, cướp xong rồi còn đứng bất động. Lai Ân quơ quơ cái bình nói: "Thụ lão nhân, ta dùng sinh mạng nước suối đổi lấy vài thứ nhé?" "Tiểu vương bát đản, đó vốn là thứ của ta, ngươi đổi cái gì?" Sinh mệnh thụ giận quá hóa cười. "Nhưng bây giờ là của ta." Lai Ân quơ quơ cái bình, nói: "Nếu ngươi không đổi, ta uống hết." Sinh mệnh thụ cười nói: "Ngươi uống đi." Lai Ân sửng sốt sau đó nói: "Ta uống thật đây." "Ngươi uống đi." "Ta uống thật đó." Lai Ân cầm lấy cái bình làm ra tư thế muốn uống. "Uống nhanh lên, ngươi không thấy là vũng nước này còn rất nhiều nước sao?" Lai Ân mở trừng hai mắt nói: "Nếu không ta trả lại cho ngươi nhé." "Đừng trả lại cho ta, ngươi muốn ta còn cho lại đó, ta còn thiếu nợ ngươi rất nhiều mà." Sinh mệnh thụ ha ha cười không ngừng. Nói: "Ta biết thuật đọc tâm mà." Lai Ân khổ nghiêm mặt nói: "Ta hận nhất là thuật đọc tâm, đừng có dùng nữa." "Cho nên, hỗn tiểu tử ngươi không cần phải giỡn với ta, ta không bị lừa đâu. Hiện tại một là ngươi trả sinh mạng nước suối cho ta. Hai là ta đem toàn bộ toàn bộ Tinh linh tộc áp chế ngươi." "Ngươi là đang khi dễ người." Lai Ân khổ nghiêm mặt đem cái bình chìa ra. "Đối phó với tiểu tử ngươi, phải..." Sinh mệnh thụ mới nói được một nửa, vội cả kinh hô lên: "Ngươi muốn lấy cả Tinh Linh đại lục." Lai Ân nhăn nhó nói: "Ta nào có ý nghĩ đó, chỉ là nghĩ mà thôi, ta cũng không dám làm thật." "Tên gia hỏa ngươi là loại người dám nghĩ dám làm nha, vì mấy con Bạo Phệ Thử, ngươi thật sự muốn làm thịt cả ta nữa là." Sinh mệnh thụ cũng không biết nên tức hay nên cười. Nếu như là người khác, sinh mệnh thụ sẽ rất tức giận. Nhưng thân phận của Lai Ân lại rất đặc thù, cho nên cũng không quá có ác ý với tên tiểu tử này, cho nên hắn mới không có tức giận. "Nếu lão nhân gia ngài cho ta chẳng phải là được rồi sao?" Lai Ân xấu hổ gãi đầu. "Ngươi lại có thể muốn Bạo Phệ Thử của Tinh Linh Sâm Lâm. Không phải là ngươi điên rồi chứ?" "Ta không điên, nếu điên cũng sẽ chiếm cả Lôi Minh đại lục rồi." "Ngươi nằm mơ đi, nhiều nhất là mười con." "Hai trăm con." "Ngươi có bắt hết số lượng Bạo Phệ Thử trong Tinh Linh đại lục cũng không được con số này." "Vậy ngươi có bao nhiêu, ít nhất cũng phải cho ta một tiểu đội đấy nhé." Sinh mệnh thụ suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai mươi con." "Ta xem ra hay là cầm bình sinh mạng nước suối này về đại lục đổi, hẳn là có cái giá tốt hơn. Phỏng chừng cũng có thể đổi được 30 con, nhể." Sinh mệnh thụ cau mày nói: "Tiểu tử ngươi muốn lấy hết tất cả sinh mạng nước suối a. Ngươi, ngươi đã lấy sinh mạng nước suối rồi, còn muốn thứ gì nữa, có phải là ngươi có ý gì đó hay không hả?" "Nguyên bản ta không có ý gì cả." Lai Ân rất chăm chú trả lời. Sinh mệnh thụ chán nản nói: "30 con, đã thành." "Ta còn muốn một bình nữa." Lai Ân bắt đầu tiến lên. "Được rồi, được rồi, bốn mươi con, nhiêu hơn nữa ta cũng không kiếm đâu ra a." "Ta xem hay là ta nên mạo hiểm tính mạng để đám Tinh Linh truy đuổi." Lai Ân nói xong bắt đầu vận khởi năng lượng Hỏa Hệ, không khí bốn phía bắt đầu trở nên hồng rực. "Tiểu tử ngươi làm thật sao? Năm mươi con." "Trước tiên bắt đầu từ chỗ nào nhỉ?" Lai Ân sờ cằm nhin ngắm bốn phía. "Còn không được sao? Sáu mươi con, nhiều hơn nữa sẽ không có đâu." Ngón giữa của Lai Ân xuất hiện một hỏa cầu to bằng quả trứng gà, nói: "Một trăm con, thiếu một con cũng không được." "Có người cò kè mặc cả như vậy sao? Tám mươi con." "Chỉ cần một trăm con. Ngươi ngàn vạn lần đừng cho là nhiều, nếu không ta sẽ muốn nhiều hơn nữa đó." Lai Ân khống chế hỏa cầu bay lượn bên mình. Sinh mệnh thụ bị chọc giận muốn thịt tiểu tử này, nói: "Được rồi, một trăm con, nhưng mà tiểu tử ngươi phải đáp ứng ta một chuyện." Lai Ân nghe vậy, vội vàng thu lại hỏa cầu, nói: "Được, được." "Lần này Ám Tinh Linh làm quá mức một chút, thế nhưng ngươi cũng không nên diệt tộc người ta." "Vậy ta lưu lại chừng 100 người nhé." "Không được, ngươi chỉ cần giáo huấn một chút là được, không thể làm quá mức." "Được rồi. Trước tiên ngươi đem Bạo Phệ Thử ra đã." Lai Ân hắc hắc cười mãnh liệt xoa tay, hắn biết sinh mệnh thụ chính là của cả đại lục rừng rậm. Mỗi ngõ ngách khi phát sinh chuyện gì hắn cũng đều biết, cả Tinh Linh đại lục có bao nhiêu Bạo Phệ Thử hắn cũng minh bạch. Một ổ hơn mười con Bạo Phệ Thử được đưa tới. Số lượng Bạo Phệ Thử quá mức thưa thớt, cho dù có đạt tới thánh giai, nếu không sống thành đàn cũng rất dễ mất mạng. Một ổ hơn mười con Bạo Phệ Thử xem như là một đại gia đình. Lai Ân cũng không để ý tới cấp bậc, dù sao mình có phong ấn chi thư, còn sợ đám gia hỏa này không thăng cấp hay sao. Ra một ổ thu một ổ. Rất nhanh đã thu được chín mười bốn con. Sinh mệnh thụ đột nhiên ngừng lại. Lai Ân buồn bực nói: "Còn thiếu sáu con mà." "Từ đã, ngươi cho rằng ta bắt số lượng lớn như thế không lãng phí tinh lực sao?" Sinh mệnh thụ cau mày nói. Lai Ân gật gật đầu, tay cầm phong ấn chi thư, chỉ chờ sáu con cuối. Bạch quang như thiểm điện lóe lên, sau con Bạo Phệ Thử cuối cùng đã được mang tới. Lai Ân rên lên một tiếng, nói: "Thụ lão nhân, ngươi đùa sao?" Sáu con Bạo Phệ Thử này đẳng cấp rất cao, lực lượng rất khủng bố. Lai Ân có thể cảm giác được, sau con Bạo Phệ Thử này thực lực kém nhất cũng là á thần thượng giai. Sinh mệnh thụ thoáng cái truyền đến sáu con, đây rõ ràng muốn hắn phiền toái. Bạo Phệ Thử cấp thấp hình thành bầy mới có uy lực, sáu con Bạo Phệ Thử cao cấp khiến Lai Ân ăn đủ. Sinh mệnh thụ còn cố ý than thở: "Ổ cuối cùng này tìm thật khó nha, sau con này cũng không tệ chứ. Nếu ngươi không nhận thì càng tốt." Lai Ân tự động ném sáu hỏa cầu ra ngoài, kết quả chưa đánh trúng Bạo Phệ Thử đã bị sáu con Lão Thử nuốt sạch. Sáu con Lão Thử nhìn chằm chằm Lai Ân. Một cái Lão Thử nói: "Tiểu tử này làm gì vậy?" "Không giống Tinh Linh, là nhân loài." "Loài người chạy tới Tinh Linh đại lục làm gì vậy?" "Không có nghe sinh mệnh thụ nói sao, tiểu tử này dường như muốn thu chúng ta." "Nghĩ khá lắm, mấy huynh đệ gặm tên gia hỏa này đi." "Được." Sáu con Bạo Phệ Thử nghe vậy, thân hình trong nháy mắt trở nên lớn bổng như một con sói. Hàm răng vàng óng phát ra hàn quang sáng chói. Da đầu Lai Ân tê dại, trình độ ma pháp trình độ ma pháp hiện tại của chính mình khi thả ra ma pháp chỉ khiến sáu con Bạo Phệ Thử coi như món ăn. Phóng ma pháp một hồi, sẽ khiến đám gia hỏa này thăng cấp, đó mới thật sự là chuyện tức giận muốn thổ huyết a. Đánh đi, linh kiện toàn thân cũng không đủ chọi với đám Lão Thử này a. Chạy hả? Lai Ân thập phần không cam lòng. Sáu con Lão Thử á thần thượng giai nha, phi thường đáng giá, không phải, phi thường hữu dụng, ít nhất tốc độ đào đất cũng không chậm. Lai Ân khó khăn nói: "Phiền toái cho hỏi một chút, mấy vị ma kim có thể gặm hay không?" "Ma kim? Đó là cái gì?" "Nghe nói qua, nhưng chưa có gặm qua?" "Ngươi có à, lấy ra cho ta gặm chút chẳng phải sẽ biết sao?" Lai Ân rút ra một ma luân ném tới đầu con Bạo Phệ Thử gần nhất. Phanh... Bạo Phệ Thử lớn bằng con sói này bị nện cho chóng cả mặt. Khuôn mặt ma luân này nhìn năm con Bạo Phệ Thử, con mắt như lồi ra, oa oa kêu to: "Lai Ân, ngươi điên rồi, tiểu tử ngươi dùng ta để đập Bạo Phệ Thử. Á thần thượng giai đó nha, ta bị gặm thì phải làm sao đây? Con mẹ nó ngươi mau thu ta lại , bằng không sau này lão tử bãi công." "Bản thiếu gia muốn sáu con Bạo Phệ Thử này, trong tay chỉ có gia hỏa ngươi là không dễ bị gặm, ngươi nhẫn nại chút đi nhế." "Đừng,. Đừng mà,, lão đại, Đại ca. Ta van ngươi. Ngươi đừng có làm vậy với ma phiến ta. Ta mà bị ăn thì phải làm sao bây giờ? Ta còn trẻ, ta còn chưa hưởng thụ niềm vui cuộc sống đâu." Sáu con Bạo Phệ Thử thình lình chạy tới, kết quả đều bị gó cho chóng cả mặt. Ba con còn lại bị hù cho sợ hãi vội vàng chui xuống mặt đất. Lai Ân dùng phong ấn chi thư thu lấy ba con, sau đó cầm lấy ma luân cẩn thận từng ly từng tí nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất. Ma luân lảm nhảm nói: "Ngươi thu lại đi, dùng phong ấn chi thư đánh đi, đừng có dùng ta. Ta biết ta sai rồi, sau này ta sẽ không quản ngươi ăn uống nữa, ta thừa nhận ta có tư tâm, miệng ta tham, ta có tội..." Dưới chân Lai Ân đột nhiên phi ra một con Bạo Phệ Thử, sau đó nó cắn lên chân hắn. Lai Ân phản ứng còn nhanh hơn, trực tiếp đem ma luân nhét vào trong miệng Bạo Phệ Thử. Ma luân rên lên một tiếng, oán hận nói: "Lão tử cũng không buông tha ngươi đâu, ngươi lại dám dùng ta để nhử Lão Thử." Két két... Bạo Phệ Thử không gặm được vật này, giật nảy mình, sau đó mãnh liệt cắn lại, vẫn không cắn được, nó kinh ngạc nói: "Cắn vẫn không ăn thua, không có khả năng, còn có thứ có thể chống lại Bạo Phệ Thử chúng ta sao?" Ma luân liên tục mắng Lai Ân vô sỉ, nhưng mà bản thân nó lại không có việc gì. Bạo Phệ Thử vô cùng oán hận nhìn nắm tay Lai Ân rơi xuống đầu mình, sau đó nó lập tức hôn mê. Đã thu được 4 con. Lai Ân cũng không thèm để ý tới sinh mệnh thụ đang oán hận nhìn chằm chằm mình, nói: "Ngươi có chủ tâm muốn đùa bỡn ta, cho ta sáu con Lão Thử á thần thượng giai, ngươi muốn cái mạng nhỏ này của ta phải không?" "Còn có mấy con sắp tiến tới thần giai đó, nếu không ta truyền tống cho ngươi một ổ nhé." Sinh mệnh thụ rất chăm chú nhìn Lai Ân. Không đợi Lai Ân nói chuyện, ma phiến đã xen vào, nói: "Đừng, đừng thêm nữa, vạn nhất cái ổ đó có thể gặm ta thì phải làm sao bây giờ?" Lai Ân quăng ma luân ra, sau đó đứng lên trên đỉnh, nói: "Như vậy để bảo hiểm, đỡ lo Bạo Phệ Thử chui từ dưới lên đớp chân ta." Ma luân khổ nghiêm mặt nói: "Vậy ngươi cũng không thể coi ta làm tấm chắn như vậy chứ?" "Ngươi không biết chạy à." Ma luân phẫn hận nói: "Mẹ kiếp, lão tử cho dù muốn chạy cũng không được, ngươi xem ta có chân không?" "Chuyện này không liên quan tới ta." Ma luân phẫn hận nói: "Ngươi chờ đó cho ta, đừng làm cho ta có ngày sẽ trả thù ngươi." "Chờ ngươi trả thù ngày đó hãy tính, hiện tại thành thật làm tấm chắn cho ta." Một con Bạo Phệ Thử nữa chui kên, trực tiếp phóng tới đùi Lai Ân. Ma luân đắc ý cười to nói: "Oa ha ha, đáng đời, dùng sức mà cắn, cắn chết đi. Lai Ân...Ta không bỏ qua cho ngươi đâu." Ma luân còn đang đắc ý, sau đó lại thét lên một tiếng kinh hoảng, bởi vì nó đã bị nhét vào trong miệng Bạo Phệ Thử. Trong nháy mắt Bạo Phệ Thử xông tới, Lai Ân dùng một cước đá bay ma luân đập lên đầu Bạo Phệ Thử.