Vương bài pháp thần
Chương 157 : Mai phục.
Bạo Phệ Thử nhanh chóng cắn một nhát, muốn thử xem rốt cuộc vật này cứng rắn thế nào, kết quả cũng bị giáng cho một quyền rồi bị bắt lấy.
Cuối cùng một con cũng không thoát được.
Lai Ân hao hết khí lực dùng hơn một trăm cân Đam Bỉ Đặc kim chúc mới dẫn chúng tới rồi đánh ngất bọn nó.
Ma Luân ở bên cạnh tru lên: "Ngươi thật lãng phí, ngươi cho ta, ta sẽ tặng ngươi cả một quân đoàn."
"Ta không có ngu, hơn một trăm cân tài liệu đổi được thời gian một giờ xuất đầu của đám quân đoàn nhà ngươi, ta có tiền cũng không vứt đi như vậy, Bạo Phệ Thử này bắt được chính là của mình, đến lúc đó ta muốn gọi ra lúc nào thì gọi!"
"Ài, bỏ đi!" Ma Luân thở dài nói.
Lai Ân thu đám Bạo Phệ Thử lại, sau đó quay đầu nói với sinh mệnh thụ: "Thụ lão nhân, xem như ngươi lợi hại, có cơ hội hai ta sẽ đấu lại, ta cũng không tin bản thân lại thua ngươi."
"Được a, được a, chờ khi ngươi có thể học được cách đối kháng với thuật đọc tâm thì quay lại." Sinh mệnh thụ vung nhánh cây nói lời cáo biệt với Lai Ân.
Lai Ân bố trí một cái tiểu kết giới, sau đó tại trước mặt sinh mệnh thụ triệu hồi ra đám đại quân vong linh, lại triệu hồi ra đám Bạo Phệ Thử kia, sau đó chỉ vào đám hạ cấp vong linh ở cách đó không xa hưng phấn nói: "Xông lên, đó là lương thực cho các ngươi tiến hóa đó."
Chín mười bốn con Bạo Phệ Thử cấp thấp vọt lên.
Lai Ân ngồi bệt xuống dưới đất, móc ra một đống thức ăn, nói: "Thụ lão nhân, có ta mượn chỗ này dùng một lát, ta phải thăng cấp cho đám Bạo Phệ Thử này một chút!"
Sinh mệnh thụ ngẩn ngơ. Đột nhiên cười khổ nói: "Ngươi tưởng đây là khu đất trống, muốn làm gì thì làm sao?"
"Người ở đây ít mà, mà chỗ này cũng không có người qua lại, sẽ không quấy rầy tới hành động của ta."
Lai Ân gặm một cái đùi gà, nhìn đám Bạo Phệ Thử đang thăng cấp.
Sinh mệnh thụ nhìn chằm chằm đám vong linh ba ngày. Trước mắt đều là một mảng trắng xóa khiến hắn hoa hết cả mắt.
Liên tục một tuần lễ. Hạ cấp vong linh quân đoàn đã mất đi tác dụng, Lai Ân dùng một tay chĩa xuống đất.
Rốt cục sau nửa tháng, đám Bạo Phệ Thử này đã thăng cấp tới thánh giai.
Một trăm con Lão Thử thánh giai, điều này sẽ khiến cho một độ quân pháp sư rất đau đầu a.
Lúc này Lai Ân mới phất tay nói: "Thụ lão nhân, chào nhé, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại."
"Có cơ hội ta cũng không muốn gặp ngươi." Sinh mệnh thụ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lai Ân rời bước, nhìn một mảng hỗn độn, nào là thức ăn, nào là xương cốt...Bừa bãi khắp nơi.
Sinh mệnh thụ có thể khẳng định tiểu tử này cố ý chơi khăm mình.
Đợi cho tới khi Lai Ân biến mất trong tầm mắt.
Hồ Điệp giống như tiểu đông tây một lần nữa xuất hiện, bay quanh sinh mệnh thụ, hì hì cười nói: "Cảm giác như thế nào?"
"Tính ta như vậy mà thiếu chút nữa bị tiểu tử này chọc tức chết, ngươi có cảm giác gì?"
"Ngươi hẳn là nên cảm ơn vị kia đã dạy thuật đọc tâm cho ngươi, bằng không nha. Lần này ngươi bị Lai Ân lừa sạch rồi."
"Khả năng này đúng là 100%." Sinh mệnh thụ thở dài nói: "Nói cho vị đó biết, sau này đừng để ta làm vậy nữa, tinh thần của ta rất yếu ớt mà."
Hồ Điệp gật gật đầu nói: "Vậy cũng được, được rồi không nói nữa, thượng cấp đang sốt ruột, ta phải trở về báo cáo đây."
Một lần nữa Hồ Điệp rời đi.
Lai Ân ngâm nga một đoạn tiểu khúc đi về phía Thủy Tinh Linh bộ lạc. Đang chuẩn bị rời khỏi rừng rậm, lúc hắn đi ngang qua một bãi cỏ khu vực Chân Không đột nhiên phát hiện chỗ này đều là đám Ám Tinh Linh đang cảnh giới.
Lai Ân vội vàng quay đầu lại tiến vào trong rừng rậm, thầm nói: "Ta xxx, tốc độ thật nhanh, tới sớm như vậy a."
Dưới mặt đất Bạo Phệ Thử bắt đầu đào hang, hơn hai mươi con đào hang tốc độ cũng không phải là nhanh, nhưng hiện tại hơn một trăm con, tốc độ được đề thăng rất nhiều.
Lai Ân từ một cái hang thò đầu ra, liền bị hai tên Thủy Tinh Linh phát hiện.
Hai Tinh Linh này cũng không quản Lai Ân tại sao vào được đây, liền kéo hắn tới gặp Mễ Cách Lôi.
Mễ Cách Lôi vội vàng đi qua đi lại, thấy Lai Ân trở về. Hắn gấp gáp lôi cánh tay Lai Ân, nói: "Lai Ân, ngươi đã trở lại, tứ phía đều là Ám Tinh Linh đang bao vây. Khụ, ngươi xuất hiện thật là tốt."
"Ta sao lại không có thấy nhỉ? A, ta tới từ phía sau mà." Lai Ân gãi gãi đầu nói: "Còn chưa tiến công sao?"
"Hôm trước đã bắt đầu bao vây, hôm nay đại khái không sai biệt lắm, kết giới của ngươi cũng chưa khởi động, vạn nhất đám người kia xông vào thì phải làm sao bây giờ?" Mễ Cách Lôi lo lắng nhất chính là chính diện. Ở phía chính diện có hơn một vạn năm nghìn đại quân Ám Bộ cùng gần mười vạn xạ thủ thánh giai Ám Tinh Linh.
Lai Ân cùng Mễ Cách Lôi leo lên vọng đài cao nhất, thấy giữa một mảng xanh ngát cây cối đều là quân đội của Ám Tinh Linh xếp thành hàng, áo giáp đen kịt của đám quân đội Ám Bộ tạo thành đội hình mũi nhọn, khi tấn công giống như mũi dùi đâm vào lòng địch.
An Đông Ni cụt một tay đứng cùng một chỗ với Á Khắc Lôi.
Một ngàn Ám Hồn của Á Khắc Lôi đứng ở mé tay trái.
Cả đám quân đội Ám Tinh Linh vây quanh ba mặt giống như một cái lưới lớn vây lấy Thủy Tinh Linh bộ lạc.
Lai Ân cũng có thể thấy An Đông Ni, nhưng chỉ là một khuôn mặt rất mờ ảo không rõ.
An Đông Ni cũng thấy được Lai Ân, nhưng lại thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn.
An Đông Ni nghĩ tới đoạn thời gian trước Lai Ân làm thịt hết thảy bảo tàng của Ám Tinh Linh bộ lạc, sắc mặt hắn trầm xuống.
Lai Ân nhìn bốn phía, xác định vị trí của Ám Tinh Linh, sau đó cười nói: "Không sai biệt lắm. Nếu như chỉ thế này, vậy ngay cả cơ hội tới gần bọn họ cũng không có."
Mễ Cách Lôi nghiêm mặt nói: "Đây chỉ là giai đoạn đầu của đợt vây hãm thôi. Quân đội của Ám Tinh Linh còn chưa có tới hết đâu, bọn ta bất đồng với nhân loại các ngươi, Tinh Linh người người đều là binh lính, chỉ cần trên chiến trường, bất kỳ một tên Tinh Linh nào cũng có thể trở thành chiến sĩ."
Lai Ân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn thầm nghĩ: "Bản thiếu gia còn có hai mươi vạn đại quân chưa có tới đâu, ân, nói mới nhớ tới, lão gia hỏa Cát Nhĩ Lợi tại sao còn chưa có trở lại, không phải là mang theo quyền trượng chạy rồi chứ?
Bây giờ mới là giai đoạn bắt đầu vây thành.
Mỗi ngày đều có rất nhiều chiến sĩ Ám Tinh Linh chạy tới.
Ám Bộ pháp sư dùng rất nhiều ma pháp cuồng oanh loạn tạc tới Thủy Tinh Linh bộ lạc, nếu không có ma pháp thuẫn phòng ngự, Thủy Tinh Linh bộ lạc đã sớm trở thành một mảnh phế tích rồi. Liên tục bảy ngày dùng ma pháp cuồng kích, hoàn toàn không có thu được một chút hiệu quả nào.
An Đông Ni âm trầm nói: "Đêm nay chuẩn bị tiến công. Một đám gia hỏa không biết sống chết lại không chịu đầu hàng, chờ khi ta bắt được các ngươi, ai cũng đừng hi vọng sống."
"Đợi thêm hai ngày nữa, người của chúng ta hẳn là sắp tới rồi." Á Khắc Lôi nhắc nhở.
"Không cần, thời gian hai ngày vừa vặn dùng để tăng sĩ khí, Ám Tinh Linh là chủng tộc càng đánh càng mạnh." An Đông Ni đắc ý nói, sau đó thông tri cho đám thủ lĩnh chuẩn bị hành động.
Không ai phát hiện ra lúc đám người An Đông Ni còn đang ở phía bên kia, tại một bãi cỏ không xa xuất hiện một Lão Thử.
Lai Ân nhận được tin tức của Bạo Phệ Thử, cười nói: "Quả nhiên là không đợi được rồi. Nhìn bộ dáng đại quân tập hợp cũng không sai biệt nhiều."
Mễ Cách Lôi vẫn lo lắng tới phòng ngự ở chính diện, nói: "Lai Ân, bằng vào ngươi có thể phòng thủ chính diện không?"
Lai Ân gật đầu nói: "Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề."
Màn đêm buông xuống.
Hành động của Ám Tinh Linh hoàn toàn rơi vào trong mắt đám người Thủy Tinh Linh, nhất là đại quân Ám Bộ. Khí tức cường đại làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Một tiếng kèn vang lên...
Ma pháp hóa thành từng chùm pháo hoa mỹ lệ xé toang màn đêm xoi rọi sáng rõ như ban ngày, mấy vạn đại quân hô vang tiến quân.
Lai Ân đứng tại ngọn tháp chính diện nhìn mấy vạn Tinh Linh bắt đầu tiếp cận, hắn kích động tự nhủ: "Nhanh, nhanh, đúng,, đúng, nhanh nữa lên."
Oanh...
Đám người đầu tiên tiếp cận vào khu vực đặt bẫy, bên trong có chôn thuốc nổ khiến từng mảng người bị nổ bắn lên không trung.
Tứ phía Tinh Linh đang xem cuộc chiến nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nguyên một đám thánh giai Ám Bộ giết không chết vậy mà khi rơi vào bẫy cũng bị nổ văng đi.
Đám chiến sĩ đi sau thấy tình hình không ổn, ngay sau đó lại bị rơi vào bẫy rập, từng mảng từng mảng rơi vào bẫy, không thoát ra được.
An Đông Ni trợn tròn mắt, Ám Bộ là chiến sĩ tinh nhuệ nhất, có thể làm cho đám Thủy Tinh Linh kinh hồn táng đảm, nhưng lúc này chỉ trong nháy mắt đã trở nên rối tinh rối mù. Nếu ai nhìn cảnh này sẽ tin tưởng, đám binh lính Ám Bộ này chính là binh sĩ mới huấn luyện a.
An Đông Ni trợn mắt, lúc trước hắn cũng nghĩ đám cỏ xanh kia có điểm cổ quái, thế nhưng mấy lần phái người đi dò xét lại không có phát hiện gì, bây giờ lại toàn là bẫy rập...
Á Khắc Lôi nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Đã biết là không đơn giản như vậy mà, may mà người của mình chưa có xông lên.
Mễ Cách Lôi càng ngây ngốc, đây là chiến trường đó, mấy vạn địch nhân còn chưa tới được trận địa đã rối thành một đống.
An Đông Ni cuống quít ra lệnh cho đại quân lùi lại.
Mấy vạn đại quân lập tức rút lui, một người cũng không chết, đối với cao thủ cấp bậc này, muốn giết chết bọn họ cũng khó khăn. Thế nhưng hiện tại, trông bộ dạng lôi thôi lếch thếch của bọn chúng thật buồn cười.
Đám người này toàn là những tinh anh trong tinh anh nha, trong Ám Tinh Linh bộ lạc không có biết bao người hâm mộ Ám Bộ chiến sĩ, hiện tại bị sập bẫy, mặt mũi cũng mất hết.
Lai Ân vốn không có ý dựa vào những thứ bẫy này để vây giết đám Tinh Linh kia, chỉ là muốn đả kích sĩ khí bọn chúng mà thôi.
An Đông Ni thương lượng với đám cấp dưới một chút, sau đó bắt đầu chậm rãi ổn định lại đội hình.
Ma Pháp Sư lại tiến hành oanh kích, sau đó Tinh Linh chiến sĩ cẩn thận từng ly từng tí tiến lên.
Còn một số bẫy rập không phát huy được tác dụng đều bị bạo lộ.
Lai Ân thở dài nói: "Toi công bận rộn cả đêm, mất chút thời gian đã bị phát hiện."
Bỉ Ân Tư ở bên cạnh nói: "Ngươi còn chưa thấy đủ sao? Cũng không nhìn tình huống bên ngoài à, tả hữu hai bên bị sập bẫy như thế, hiện tại chúng ta rỗi rãi như vậy đều là nhờ vào mấy cái bẫy đó, ta rất hoài nghi năm đó Thần Ma đại chiến nếu cho ngươi tham gia, vậy kết quả sẽ như thế nào?"
"Nếu ta sống sớm hơn vài vạn năm vậy không phải ta cũng thành Thần Ma rồi sao?" Lai Ân gãi gãi đầu. Sau đó nhìn chằm chằm đám Ám Tinh Linh đang lặng lẽ tiến tới. Cuối cùng một cước bước vào kết giới Lôi Vân.
Ngay sau đó trên không trung xuất hiện một đám mây đen thui đè xuống, vô số sấm chớp như những con rắn đang nhảy múa.
Trên mặt đất trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ám Bộ pháp sư liên hợp dựng lên ma pháp thuẫn. Đám Tinh Linh tránh ở phía dưới ma pháp thuẫn. Đám người buồn bực nhìn chằm chằm bầu trời tính toán thời gian.
Ám Tinh Linh là đám người trời sinh hiếu chiến, cũng trải qua không its trận chiến, nhưng lần đầu tiên gặp phải tình thế buồn bực này, còn chưa tiếp cận địch nhân đã liên tiếp bị người gài bẫy.
An Đông Ni chính là người buồn bực nhất, hai cánh công kích rất kịch liệt, có dấu hiệu đột phá, chính mình mang theo đám binh lính tinh nhuệ nhất lại bị hãm chân, cục tức này hắn há có thể chịu được, hắn chỉ vào đám Ám Hồn rồi nói với Á Khắc Lôi: "Các ngươi lên đi."
Á Khắc Lôi gật gật đầu, sau đó phất tay với đám binh sĩ Ám Hồn.
Ngàn chiến sĩ danh nhân hóa thành một đoàn màu đen thổi qua phiến rừng cây xanh ngát, đám chiến sĩ này đi tới đâu liền quét sạch bẫy rập tới đó, vượt qua khỏi Lôi Vân kết giới, đường đi được thông suốt, khí thế rất hoành tráng.
Á Khắc Lôi híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười, thầm nghĩ: Thấy chưa, đây chính là chênh lệch đó.
An Đông Ni có chút tức giận, người của mình đã phá tan chướng ngại, đây quả thực là tiện nghi cho đám Hắc Ám thần điện rồi.
Ngay sau đó...
Oanh...
Tiếng kêu thảm vang lên...
Một ngàn binh sĩ Ám Hồn rơi vào một cái hố cực lớn, hơn một ngàn người chồng lên nhau, thật vất vả mới tích cóp được một chút sĩ khí, không ngờ lúc này lại bị đã kích tan thành mây khói.
Á Khắc Lôi há to miệng kinh hô: "Điều này sao có thể? Rõ ràng vừa rồi dùng ma pháp đảo qua rồi mà, sao vẫn còn bẫy như vậy chứ?"
Khóe miệng An Đông Ni nhếch lên một tia cười lạnh. Nhưng mà ngoài miệng lại cảm thán: "Quả nhiên là người tính không bằng trời tính, không ngờ Thủy Tinh Linh lại có nhiều bẫy rập như vậy."
Khóe miệng của Á Khắc Lôi co rúm lại, hắn có thể nói gì chứ, sự tình đã tới nước này cũng chỉ có tiếp tục tấn công mà thôi.
Lai Ân đứng trên tháp ôm bụng ha ha cười nói: “Một đám ngu ngốc, ăn hai lần thiệt thòi còn không nhớ.”
Lai Tạp Lợi cũng có chút nghi hoặc, nơi đó hình như lúc trước không có đào bẫy mà. Vả lại cái hố lớn như vậy, vì sao mọi người lại không biết chứ?
"Có Bạo Phệ Thử, đào một cái hố không phải dễ dàng hơn sao." Lai Ân đắc ý cười, sau khi nhận được tin tức của Bạo Phệ Thử báo lại, hắn liền lập ra kế hoạch này. Hắn nói: "Tôi đi trước một lát, phỏng chừng đám gia hỏa này có thể khuấy động tới kết giới vong linh đại quân."
"Ngươi định đi vào trong đó?"
Lai Ân hắc hắc cười cười, cũng không lên tiếng, thân thể như một con mèo nhảy qua vọng tháp rồi biến mất sau một cây đại thụ.
Ruột cây bị khoét hết, bên trong xuất hiện một cái hắc động thông xuông dưới.
Lai Ân móc ra một viên kim cương sáng lóa soi đường đi xuống phía dưới, cái thông đạo này rộng hai mét, cao hai mét, mấy ngày trước được Bạo Phệ Thử đào, mục đích là để đối phó với Ám Tinh Linh bộ lạc.
Chiến trường phía trước, đám Ám Tinh Linh bộ lạc phòng thủ rất nghiêm mật, thế nhưng cũng ít cao thủ, lúc này chính là thời khắc tốt nhất để đột nhập.
Lai Ân một đường đi sử dụng không gian di động nhanh chóng tiếp cận Ám Tinh Linh bộ lạc. Quãng đường quá dài, khiến Lai Ân cũng cảm thấy hoa mày chóng mặt. Một con đường mất vài ngày để đào, lúc này không choáng váng mới lạ.
Nguyên lai hiện tại ở Ám Tinh Linh bộ lạc có rất ít người, thế nhưng nhân số cảnh giới lại nhiều hơn so với bình thường rất nhiều.
Lai Ân rời khỏi mặt đất, sau đó thả trăm con Bạo Phệ Thử ra đào sới mặt đất thuộc địa phận Ám Tinh Linh bộ lạc, một lát đã tạo thành một cái đại động. Lai Ân nghênh ngang đi ra, sau đó hắng giọng lớn tiếng nói: "Cướp đây, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải. Nếu có người bất nam bất nữ vậy tùy tiện đi!"
Lai Ân vừa vặn đứng ở giữa bộ lạc, chống nạnh mà đứng, rất có khí thế, nhưng lực ảnh hượng lại hơi nhỏ một chút.
Đám binh lính tuần tra lúc đầu còn chưa chú ý tới Lai Ân, sau khi thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mọi người ha ha cười.
"Tiểu tử, chỉ một mình mà đòi đi cướp, biết nơi đây là chỗ nào không?"
"Bắt lại đánh cho hắn một trận, sau đó treo tại cổng thị chúng!"
"Ngươi muốn cướp đoạt của chúng ta à? Hay để mọi người cướp của ngươi nhé?"
Lai Ân nghe bốn phía vang lên tiếng cuồng tiếu khinh thường.
Có người thông minh chăm chú nhìn Lai Ân, đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó phát hiện khuôn mặt này rất quen thuộc, hắn đột nhiên nhớ ra chủ nhân của khuôn mặt này, không khỏi kinh hãi nói: "Lai Ân, mọi người cẩn thận, hắn là Lai Ân đó!"
Người trước mắt này không phải là gia hỏa mà cách đây nửa tháng đã làm cho bộ lạc thiếu chút nữa lộn tùng phèo, ác ma trộm sạch bảo khố đó sao?
Người này không phải đang ở Thủy Tinh Linh bộ lạc sao? Nơi đó rõ ràng đang bị bao vây mà, tên này sao có thể đến được đây. Bọn người nghĩ nát óc cũng không biết được Lai Ân làm cách nào có thể hiện ra ở chỗ này.
Lai Ân kiêu ngạo ha ha cười nói: "Quả nhiên còn có người nhớ ta, hiện tại nếu không muốn chết thì đứng sang một bên cho ta, đừng có nói nhảm, bằng không bản thiếu gia cho các ngươi biết tay."
Tên đội trưởng có cấp bậc cao nhất lúc này ra lệnh một tiếng.
Hơn vạn mũi tên bay tới, quả thực muốn biến Lai Ân thành đống thịt nát.
Lai Ân vung tay trái lên, một mảng hắc ám hình thành quanh người hắn, tất cả các mũi tên đều đổi hướng bay vào trong bóng tối.
Không gian pháp sư, một đám Ám Tinh Linh khẩn trương. Lần trước tiểu tử này cũng không có dùng chiêu này, vừa thấy vậy, rất nhiều kẻ co dò mà chạy, bọn họ vẫn cho rằng bổn sự của tiểu tử này rất nhỏ, hiện tại mới phát hiện đây căn bản không phải là sự thật, hơn nữa thực lực của hắn còn rất khủng bố.
Lai Ân hừ lạnh nói: "Hiện tại ta sẽ nói rất đơn giản với các ngươi thôi, lấy hết của đáng giá ra. Bằng không...."
Lai Ân vung tay, một đoàn hắc đường kính đạt đến trăm mét mạnh mẽ bay đi, trong nháy mắt nuốt chửng hết đại lượng kiến trúc xung quanh.
Nơi nó đi qua không còn bất cứ vật gì có thể tồn tại, biến thành một mảng đất trống.
Nơi đó đang có vài chục tên chiến sĩ, hiện tại bọn họ cũng biến mất giống như không hề tồn tại vậy.
"Lai Ân, ngươi, ngươi sao có thể chui được vào đây." Một tên Ám Tinh Linh hung dữ nhìn Lai Ân.
"Hãy bớt sàm ngôn đi. Muốn kéo dài thời gian với ta sao?" Lai Ân giơ cao hai tay lên, trên tay hắn lại xuất hiện một cầu đường kính đạt tới ba trăm mét.
Đám Tinh Linh đều tái mặt, cái hắc cầu này mà đi tới đâu, bảo đảm không có một người chạy thoát.
Tên Tinh Linh cầm đầu mãnh liệt lắc đầu nói: "Đừng,, đừng,, ngàn vạn lần đừng ném, chúng ta nộp, chúng ta nộp."
Tên Tinh Linh này nói xong, sau đó lớn tiếng hô với đám người ở phía sau: "Các ngươi có những thứ đáng giá gì thì mau lấy ra đi."
"Kim tệ cùng kim cương thì bỏ đi, ta chỉ muốn mấy thứ tài liệu hữu ích mà thôi." Lai Ân bổ sung một câu.
"Được, được, chúng ta hiểu rồi."
Cả Ám Tinh Linh bộ lạc đều bởi vì một mình Lai Ân mà náo loạn gà bay chó chạy.
Tinh Linh bình thường cũng không có thứ tốt gì, đồ đáng giá đều ở trong tay đám quan lại, cho nên nhà mấy tên thủ lĩnh đều bị lật tung, bao nhiêu tài liệu đều bị thu thập lại.
Một lão Tinh Linh cầm một cái túi lay động phát ra quang mang sáng ngời đi tới chỗ Lai Ân, bộ dáng rất khiến người ta hoài nghi chỉ cần một cơn gió cũng thổi bay lão.
Tinh Linh thủ lĩnh giải thích nói: "Đây, đây là một vị lão nhân của Tinh linh tộc bọn ta, không có thực lực gì. Để lão đưa ngài đi là tốt nhất."
Lai Ân đánh giá lão nhân, sau đó thoả mãn nói: "Được, không tệ, phiền toái ngươi có lòng rồi."
Ánh mắt của lão nhân rất sợ hãi, bước đi càng run rẩy, lão đi tới trước mặt Lai Ân đưa cái túi lên, nói: "Tất cả đồ vật đều ở trong này, người tuổi trẻ quá tham lam a!"
"Chỉ cần đồ thiết yếu, tham làm thì sao?" Lai Ân nhận lấy cái túi. Cũng không thèm liếc mắt, trực tiếp ném vào trong không gian giới chỉ, nói: "Được rồi, bây giờ ta bắt đầu phá hủy, mọi người chạy nhanh nhé, chạy chậm thì đừng trách ta không nhắc nhở các vị."
Lai Ân khoát tay, cổ tay đột nhiên bị lão nhân bắt được rồi nhéo một cái.
Lai Ân thét lên một tiếng thảm thiết.
Lão nhân dường như bị quất cho một gậy, nhẹ buông tay, lão cũng chưa có dùng hết sức, sao lại khiến người kêu như heo bị chọc tiết vậy. Chỉ thấy Lai Ân co tay lại rồi chạy tới một chỗ thật xa, nhìn qua lão nhân hắc hắc cười nói: "Chiêu này xưa rồi. Ta đã nếm qua không ít, còn có thể dùng lại lần thứ hai sao?"
Lão nhân hoàn toàn thay đổi, một bước đã đuổi kịp Lai Ân. Hai tay chém ra hai đạo băng tiễn. Ngay sau đó không khí ở vùng phụ cận bỗng nhiên giảm xuống, mặt đất lan tràn từng lớp băng mỏng, thẳng tiến tới dưới chân Lai Ân.
Lai Ân nhướng mày nhìn chằm chằm lão nhân, vừa dùng không gian di động tránh đi, vừa nói: "Lão nhân thật lợi hại, lại có thể lừa gạt ta."
"Lão nhân ta là thủ lĩnh của Ám Bộ, tộc trưởng vì lo lắng có người đánh lén cho nên mới lưu ta lại, không ngờ ngươi thật sự tới, hơn nữa chỉ có một người, lần này ngươi còn muốn đi sao?"
Lão nhân vung tay lên. Vùng đất vài dặm xung quanh Lai Ân bị một tầng quang tráo màu đỏ nhạt bao phủ.
Kết giới...
Ít nhất là khiến cho liễu không gian di động mất đi hiệu lực.
Thân thể của lão nhân bắt đầu bồng bềnh trôi nổi.
Băng tuyết bạo phong tứ phía bao trùm dày đặc, nhiệt độ không khí càng lúc càng giảm xuống.
Vẻ mặt vẻ mặt ngưng trọng xuất ra tài quyết chi thủ.
Thực lực của lão nhân rất mạnh, là một trong những người mạnh nhất mà hắn từng gặp qua, ngoại trừ lão hỗn đản Á Khắc Lôi, gia hỏa này điển hình của loại ngu lâu tự đại, rơi vào bẫy còn tưởng rằng mình còn tiện nghi.
Tâm tư của lão nhân này rất kín đáo, bố trí chu toàn.
Lai Ân minh bạch chí ít mình không thể phá vỡ kết giới này như lúc trước.
Thế nhưng ở trong kết giới còn phải đánh bại lão nhân này.
Lão nhân hợp hai tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái Băng Long.
"Băng Long chú."
Lão nhân hét lớn một tiếng, Băng Long dường như phát ra một tiếng gầm rú, thân hình giãy dụa bay lên.
Lai Ân mỉm cười, đột nhiên hai tay ôm đầu ngồi chồm hỗm lớn tiếng hét: "Ta đầu hàng."
Lão nhân ngẩn ra luống cuống tay, vội vàng thu hồi Băng Long chú.
Lai Ân lập tức nhấc cái mông chạy đi thật xa, đâm đầu vào trong đám đông Tinh Linh, bắt đầu xuất thủ.
Lão nhân lần đầu tiên thấy tốc độ phóng ma pháp của Lai Ân, quả thực không phải tốc độ của người, phất tay một cái đã có hơn hai mươi đạo băng hỏa lôi phong các hệ ma pháp, đánh cho đám Tinh Linh hoa mày chóng mặt, ngay cả chạy cũng khôgn kịp, người may mắn thì bị đánh bất tỉnh nằm tại chỗ, kẻ xui xẻo toàn thân bị cháy đen.
Lão nhân ngơ ngác mà nhìn, sửng sốt không dám xuất thủ, lão mà xuất thủ sẽ làm tổn thương tới người mình, bằng vào sự giảo hoạt của Lai Ân chắc chắn không đánh chết được hắn, mà khẳng định đám người mình sẽ bị chết thảm.
Chỉ qua không tới nửa phút lão nhân ngơ ngác, Lai Ân ở bên kia đã đánh ngã gần năm mươi tên Tinh Linh.
"Lai Ân, ngươi bắt nạt kẻ yếu, ngươi có còn tôn nghiêm của pháp sư hay không." Lão nhân tức giận chỉ vào Lai Ân oa oa gào thét, lão đang chuẩn bị phóng tới, Lai Ân đã nhanh hơn một bước, ném ra một đạo lôi long bám theo mặt đất mà ầm ầm đánh tới.
Lão nhân lập tức không dám động thủ.
Lai Ân cười nói: "Mọi người như nhau mà, ngươi khi dễ ta còn không phải là bắt nạt kẻ yếu sao, ta cũng phải học ngươi mới được."
"Nghe nói ngươi rất giảo hoạt, quả nhiên không sai, thoạt nhìn đối phó với ngươi thật đúng là khó khăn."
"Cảm ơn lời khen."
Lão nhân cười lạnh một tiếng, mãnh liệt khoát tay, một viên băng cầu toàn thân mang theo mũi nhọn nhanh như chớp được ném ra, sau đó nổ mạnh ở giữa đường.
Vô số băng vụn hóa thành từng mũi băng nhỏ, bắn ra bốn phía.
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương