Vương bài pháp thần
Chương 155 : Đuổi giết.
Tinh Linh rất đông, thế nhưng bọn họ lại không cầm cự nổi khi đại quân Minh giới càng lúc càng nhiều.
Không đến nửa giờ, toàn quân Tinh Linh pháp sư bị diệt.
Phía sau ẩn ẩn còn có tiếng sấm, càng lúc càng gần.
Phỉ Lợi Khắc Tư biến sắc nói: "Không có khả năng, á thần thượng giai thập cấp cao thủ, trong đó còn có một không gian pháp sư, các huynh đệ trở lại Minh giới, mấy gia hỏa này không phải là kẻ mà bây giờ chúng ta có thể ứng phó."
Lai Ân còn chuẩn bị nói gì đó, nhưng lúc này thế rút lui của bọn này còn nhanh hơn gió lốc, đám gia hỏa kia còn chạy nhanh tới nỗi không nhiễm một hạt bụi nào.
Lai Ân gãi gãi đầu nói: "Đám gia hỏa này thật không có nghĩa khí, sau này sẽ tính sổ với các ngươi."
Á Khắc Lôi đã tới, sau lưng còn có sáu gã pháp sư.
Lai Ân lúc này cũng không chạy, chẳng qua chỉ tùy ý đứng giữa không trung, phất phất tay với Á Khắc Lôi, nói: "Khỏe không, đại Tế Tự, ngươi tới chậm một bước rồi, toàn bộ quân đội Tinh Linh pháp sư đã bị giệt sạch."
Á Khắc Lôi còn cách Lai Ân trăm mét rồi ngừng lại, thanh âm lạnh lùng: "Tinh Linh không quan hệ với ta, bọn chúng chết càng nhiều càng tốt."
Trong lúc Á Khắc Lôi nói chuyện, sáu gã pháp sư đã bao vây lấy Lai Ân, quang mang chớp động ở hai tay, cư nhiên là sáu kết giới sư.
Lai Ân mặt không đổi sắc cười nói: "Xem ra để bắt ta, ngươi tốn không ít tiền vốn nhỉ."
"Để bắt ngươi, cho dù một ngàn Ám Hồn hi sinh cũng đáng." Á Khắc Lôi ha ha cười nói.
"Ngươi chưa từng nghe qua câu đêm dài lắm mộng sao? Chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ đi thu thập người khác? Rất tự nhiên là trong tay ngươi còn một quyển triệu hoán thư, còn có một quyển phong ấn chi thư vốn để giúp ma thú tiến hóa. Thế nhưng hiện tại triệu hoán thư không thể dùng được, vừa rồi chạy trốn, hẳn là đám sinh mệnh Minh giới tới từ chỗ này, tất nhiên chứng minh bọn họ biết không phải là đối thủ của ta. Về phần tiến hóa chi thư trong hoàn cảnh này có điểm hữu dụng sao? Vong linh đại quân của ngơi bất quá cũng chỉ có thể dùng kết giới miễn cưỡng gọi tới Tinh Linh đại lục, tài liệu kết giới đã hết, vong linh đại quân cũng trở về rồi."
Lai Ân gật đầu tán thưởng nói: "Nói không sai, thế nhưng những tin tình báo này của ngươi dường như quá hạn rồi."
"Quá hạn?" Á Khắc Lôi sửng sốt.
"tất nhiên, chẳng lẽ ngươi không biết ta ở một chỗ với Thần tộc cùng Ma tộc sao?"
Lai Ân vỗ tay phát ra tiếng.
Một đạo kim sắc quang ảnh nhanh như tia chớp đột nhiên phi từ trên tàng cây lên, liên tục xuyên qua sáu pháp sư, đồng thời mang theo một đạo huyết vũ. Sau đó ngừng ở giữa không trung. Trong tay quang ảnh này cầm cự kiếm còn mang theo huyết châu.
Sáu gã kết giới pháp sư cơ hồ đồng thời bị chém thành hai khúc.
Á Khắc Lôi kinh hãi, quang ảnh kim sắc xuất hiện khiến hắn cảm giác được năng lượng đáng sợ ba động, đây không phải là nguồn năng lượng mà hắn có thể địch nổi.
Phản ứng đầu tiên của Á Khắc Lôi chính là muốn bỏ chạy, nhưng trong nháy mắt này, hắn lại cảm thấy sát khí khủng bố cùng quỷ mị ở sau lưng, ngay sau đó một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Ngươi có thể về. Thế nhưng nếu dám chạy, ngươi sẽ chết rất khó coi đó."
Á Khắc Lôi toát mồ hôi trán, hắn máy móc quay đầu lại, một người cao lớn màu da đen kịt, ở giữa trán có một cái sừng, hắc khí không ngừng chuyện động quanh thân người này.
Khóe miệng Á Khắc Lôi co rúm lại, lắp bắp: "Ma, Ma tộc."
"Hắc. Rất có nhãn lực, không tệ."
"Á Khắc Lôi tiên sinh, hiện tại ngươi có thể động thủ được nữa không? Hay là đến phiên ta động thủ?" Lai Ân nắm hai tay lại, từ từ ở giữa không trung đi về phía Á Khắc Lôi.
"Ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Á Khắc Lôi đại biến. Hắn rất rõ tính cách của Lai Ân, có cừu tất báo.
"Rất đơn giản. Ngươi đã muốn diệt trừ ta, ta tự nhiên cũng muốn diệt trừ ngươi, ngươi còn sống, ta càng thêm phiền toái. Huống chi từ lúc ngươi nghĩ muốn giết ta, ta cũng đã không còn liên quan tới Hắc Ám thần điện nữa, nếu ta trở lại đại lục, người thứ nhất sẽ chịu sự trừng phạt của ta chính là các ngươi."
Á Khắc Lôi khẽ động.
Bỉ Ân Tư nhanh hơn nhưng mà Á Khắc Lôi rõ ràng đang muốn liều mạng chạy trốn.
Bỉ Ân Tư bắt được một cái cánh tay của Á Khắc Lôi.
Á Khắc Lôi dùng sức giãy ra. Đột nhiên hắn rút ra một thanh chủy thủ. Trực tiếp cắt đứt cánh tay của mình, sau đó lợi dụng không gian di động đào tẩu.
Bỉ Ân Tư quăng cánh tay đi, sau đó nói: "Ngoan độc. Ngay cả cánh tay cũng không cần, cứ thế bỏ chạy."
Lai Tạp Lợi vứt thanh kiếm đầy máu tươi đi, nói: "Đối với một pháp sư mà nói, thiếu một cánh tay cũng không phải là vấn đề quá lớn."
Cát Nhĩ Lợi nắm một tên Tinh Linh bay lên nói: "Gia hỏa này chính là gián điệp, bị ta bắt được, có giết hay không đây?"
Tên Tinh Linh này rất sợ hãi.
Nói nhảm, không sợ hãi mới là giả đó, gia hỏa kia không phải khủng bố đáng sợ sao, vậy mà còn bị đánh cho chạy de kèn.
Ngẫm lại, một gia hỏa rất khủng bố bị bốn gia hỏa khác khủng bố hơn đánh chạy, cho nên nếu muốn sống thì nên thành thật một chút.
Lai Ân nhìn tên Tinh Linh này, nói: "Để hắn trở về báo tin, cũng tốt để cho An Đông Ni biết đồng bọn giúp đỡ hắn hiện tại như thế nào rồi."
Cát Nhĩ Lợi trực tiếp ném tên Tinh Linh này xuống.
Thực lực của tên này không kém, bị ném từ độ cao bảy mươi tám mươi mét, hắn rơi đúng một nhành cây, sau đó rơi xuống, cuối cùng chỉ trong nháy mắt hắn đã biến mất không thấy.
Lai Ân phất tay nói: "Bây giờ trở về Bây giờ trở về Thủy Tinh Linh bộ lạc, ta đã thu được quốc khố của Ám Tinh Linh, bên trong còn nhiều thứ không biết là gf, trở về tìm người xem giúp vậy."
Cát Nhĩ Lợi thở dài nói: "Chỉ biết tiểu tử ngươi không tầm thường mà."
"Cát Nhĩ Lợi bệ hạ, xem ra lần này tất yếu cần sử dụng bất tử quân đoàn của ngươi rồi."
"A, thoạt nhìn ngươi quyết tâm muốn tiêu diệt Ám Tinh Linh tộc." Trong mắt Cát Nhĩ Lợi lóe sáng, nói: "Vừa đi một quãng đường khá dài, phòng chừng ta phải trở lại, các ngươi cứ ở đây đánh cho xong đi."
"Không, ngươi cưỡi Độc Giác Thú trở về, sau đó đem bất tử quân đoàn tới đây."
"Ừm, như vậy ít nhất có thể giảm được một phần ba lộ trình." Cát Nhĩ Lợi gật gật đầu nói.
Lai Ân triệu hoán Độc Giác Thú ra, sau đó thì thầm với nó vài lời.
Nguyên bản Độc Giác Thú không đồng ý, kết quả bị Lai Ân vô tình bác bỏ, nó bất đắc dĩ phải để Cát Nhĩ Lợi cưỡi rời đi.
Lai Ân cùng Lai Tạp Lợi, Bỉ Ân Tư quay lại Thủy Tinh Linh bộ lạc.
Lúc này Thủy Tinh Linh bộ lạc đã nhận được tử chiến thư của Ám Tinh Linh, một đám thủ lĩnh bộ lạc cùng với Mễ Cách Lôi còn đang ở trong phòng thương lượng đối sách.
Thủy Tinh Linh bộ lạc có sáu ngàn á thần giai, sức chiến đấu đều sung túc, đang xếp hàng đông nghịt ở trong bộ lạc.
Lai Ân nhìn thoáng qua một cái, sức chiến đấu so với Ám Tinh Linh kém hơn không ít. Khó trách Ám Tinh Linh dám khi dễ Thủy Tinh Linh.
Á Lâm chứng kiến Lai Ân trở về lo lắng nói: "Vừa rồi cha ta cùng với trưởng lão đi khắp nơi tìm ngươi mà không thấy, ta nghĩ ngươi đã xảy ra chuyện rồi cơ?"
Lai Ân gõ nhẹ lên trán Á Lâm, nói: "Lo lắng cho ta à? Ha ha ngươi muốn ta gặp chuyên không may sao? Ngươi hẳn là lo lắng cho đám người dám đắc tội với ta mới đúng a."
Á Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: "Ta lo lắng cho bọn họ làm gì?"
"Chẳng phải sao, sau này ngươi không cần lo lắng cho ta nữa." Lai Ân cười nói.
Mễ Cách Lôi nghe nói Lai Ân đã trở về, vội vàng chạy tới, nói: "Vừa vặn tìm thấy ngươi. Mấy người cùng vào luôn đi, chúng ta thương lượng đối sách một chút, làm sao đối phó với mấy vạn đại quân Ám Bộ đây. A nữ nhi. Cho ngươi mượn lão công tương lai dùng một chút nhé, đừng để ý, vì tương lai của tộc nhân. Ngươi nên nhịn một chút."
Á Lâm đỏ mặt, cũng không biết nói gì cho phải, nhìn Lai Ân bị Mễ Cách Lôi kéo đi.
Trong đại sảnh gian phòng của Tinh Linh trưởng lão Hoắc Khảm, mười vị thủ lĩnh bộ lạc đang chụm đầu thương lượng.
Hoắc Khảm đau đầu muốn chết, nếu như tiếp tục như vậy, phỏng chừng Ám Tinh Linh người ta đánh tới cửa còn chưa bàn ra cách đối phó a.
Mễ Cách Lôi kéo Lai Ân vào, nói: "Các vị, vị này chính là lão công tương lai của Á Lâm, lần này hắn tới để giúp chúng ta."
Mười tên thủ lĩnh nhìn Lai Ân, không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới. Lại thấy Lai Tạp Lợi cùng Bỉ Ân Tư, đám người không khỏi kinh hãi.
Một tên thủ lĩnh tương đối tỉnh táo, khiếp sợ nhìn thực lực của ba người, đồng thời cực lực giữ bình tĩnh nói: "Chỉ có ba người, bọn họ có thể đối phó được với mấy vạn đại quân Ám Bộ sao? Thủy Tinh Linh chúng ta chỉ có sáu ngàn, đám Ám Bộ có thể đơn giản san bằng bộ lạc chúng ta đó."
Chín tên thủ lĩnh còn lại nghe được đều gật đầu.
"Đúng vậy, Ám Bộ của Tinh Linh pháp sư đã có gần ngàn, chúng ta có thể đối phó được sao?"
"Tộc trưởng, không phải ta nói ngài. Cuộc chiến này chúng ta chắc chắn thất bại. Không bằng ngài trực tiếp đem công chúa..." Một tên thủ lĩnh khác nói được một nửa, đã bị ánh mắt lạnh như băng của Lai Ân nhìn chằm chằm. Hắn vội câm miệng.
"Sao ngươi không nói nốt nửa câu sau ra?" Ngữ khí của Lai Ân mang theo sát ý nông đậm.
Đối phương có phần không nhịn được, võ bàn đứng lên, nói: "Ta nói vậy thì làm sao? Trực tiếp đem công chúa gả đi không phải là tốt sao, cũng không có chiến tranh nữa."
Mễ Cách Lôi run lên, thầm biết không tốt rồi, nhưng mà hắn đã chậm một bước.
Lai Ân còn chưa có động Bỉ Ân Tư đã dùng một chưởng đánh chết đối phương.
Bàn tay Bỉ Ân Tư đầy máu tươi, âm thanh lạnh lùng nói: "Tuy lão tử là Ma tộc, không nên quản chuyện tình của bọn Tinh Linh các ngươi, thế nhưng lão tử rất không quen nhìn những kẻ vì cái mạng nhỏ của mình mà hi sinh người khác."
Trong tràng hoàn toàn yên tĩnh.
Chín tên thủ lĩnh toát mồ hôi trán, thầm nghĩ: Thật ác độc, đơn giản chỉ một câu nói đã giết người.
Trái tim Mễ Cách Lôi co thắt, cười khổ nói: "Là một thủ lĩnh bộ lạc đó, dưới tay hắn có gần năm nghìn thánh giai chiến sĩ đó."
"Rất nhiều sao? Phòng tuyến của hắn do ta phụ trách. Không phải chỉ là năm nghìn thánh giai chiến sĩ thôi sao? Chỉ cần có thể cầm cự nửa tháng, ta mang tới cho ngươi hai mươi vạn á thần giai chiến sĩ."
"Nhưng vậy cũng phải nửa tháng sau a, nửa tháng vậy thì tốt quá, ngàn Tinh Linh pháp sư của đối phương để cho Thủy Tinh Linh chúng ta đối phó."
"Đính chính một chút, vừa rồi chết mất ba bốn trăm." Lai Tạp Lợi ở bên cạnh nói.
Mễ Cách Lôi ngẩn ra: "Hả?"
Không riêng gì hắn, Hoắc Khảm cùng chín tên thủ lĩnh còn lại cũng sửng sốt.
Lai Ân giải thích: "Vừa rồi nhàn rỗi không có việc gì làm đi một chuyến tới Ám Tinh Linh bộ lạc, nguyên bản muốn đi trộm chút gì đó, kết quả thiếu chút nữa bị người bắt được, may mà ta đã bố trí sẵn chút viện binh, trốn thoát thuận tay làm thịt mấy trăm tên Ám Bộ Tinh Linh pháp sư."
Thuận tay?
Lai Ân nói rất thoải mái.
Ám Bộ pháp sư ít nhất cũng là á thần trung giai nhị cấp, có dễ dàng thuận tay như vậy giết vài trăm người không? Mễ Cách Lôi đám người thầm nghĩ: nói dễ dàng vậy sao? Thuận tay làm thịt nhiều Tinh Linh pháp sư như vậy.
Lai Ân đem vài thứ trong bảo khố của Ám Tinh Linh lấy ra, sau đó nói: "Phiền toái mọi người giúp ta nhìn xem, mấy vật này có tác dụng gì?"
"Tử Vong Chi Cung. Trời ạ đây là trấn tộc chi bảo của Ám Tinh Linh." Hoắc Khảm là người thứ nhất thất thố.
Mễ Cách Lôi là người thứ hai, nói: "Không thể tin được, này, đây là địa hỏa chủng của Hỏa Tinh linh tộc bị cướp đi nha."
"Sủng vật vật của Mã Đề Na. Đây không phải hậu duệ của Mã Đề Na mười năm trước sao? Nguyên lai bị Ám Tinh Linh lấy được."
Hoắc Khảm dùng sức dụi mắt, kinh ngạc nói: "Cái này, những thứ này ta chỉ nghe Kiệt Phất Thụy nói qua, bọn họ nói là chỉ ở trong trong bảo khố của Ám Tinh Linh mới có."
Mễ Cách Lôi cầm lấy hỏa chủng, trái nhìn phải liếc, xác định là đồ thật, sau đó mới nói: "Lai Ân, không phải là ngươi đã vào bảo khố của Ám Tinh Linh đó chứ."
"Là bọn hắn tự nguyện nhốt ta vào bảo khố, ta còn có thể hạ thủ lưu tình sao?" Lai Ân nhún nhún vai.
"Ngươi, ngươi sẽ không vét hết bảo khố của bọn họ chứ?" Vẻ mặt của Mễ Cách Lôi rất cổ quái. Dùng sức nhìn chằm chằm vào không gian giới chỉ của Lai Ân.
Từ miệng của Á Lâm, hắn cũng tương đối hiểu thủ đoạn của vị con rể tương lai này.
Lai Ân ghét nhất đúng là cái loại vẻ mặt này, giống như là một con sói nhìn con gà mái vậy. E hèm, so sáng hơi quá một chút, thế nhưng hình dung như vậy tuyệt đối không có sai.
Chỉ cần đối phương nhìn bằng ánh mắt này, Lai Ân liền biết chắc chắn không có chuyện tốt, hắn dùng tay che lấy giới chỉ, xấu hổ nói: "Không có, ta chỉ tiện tay cầm mấy thứ thôi."
Mễ Cách Lôi giữ lấy bả vai Lai Ân, hắc hắc cười nói: "Lai Ân à. Nữ nhi của ta đều là của ngươi rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà, mà Thủy Tinh Linh tộc sau này cũng là của ngươi, ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy chứ. Ngươi cũng không nên keo kiệt, lấy ra đi, trong bảo khố của Ám Tinh Linh có một dụng cụ phòng ngự gọi là Thủy Kính Thuẫn, lúc trước tộc trưởng vì để chữa bệnh cho trưởng lão, cho nên đã dùng nó để trao đổi với Ám Tinh Linh, hẳn là đang ở trên người ngươi."
Lai Ân bất đắc dĩ gật đầu, lấy ra cái tấm chắn nhỏ thủy lam sắc, nói: "Nó đây."
Hoắc Khảm bọn người lần thật sự đã tin Lai Ân đi trộm cắp ở bảo khố của Ám Tinh Linh, cũng không phải hắn lấy chút chút, hắn không có khuân cả bảo khố của người ta mới là chuyện lạ a.
Mà An Đông Ni cũng không có ngu đem nhốt Lai Ân cái loại người này vào trong bảo khố, đúng là lần này khiến hắn hối hận cả đời rồi.
Hoặc là nếu như hắn chết, chuyện này sẽ trở thành việc mà hắn hối hận cả đời.
"Trong bảo khố hẳn là có đại lượng châu báu nhỉ. Ân, đừng có nói với ta là không có. Lấy ra đi, chúng ta dùng tiền đó để thuê một ít nhân thủ tới tiếp trợ phòng thủ, bằng không dựa vào mấy người chúng ta quả là không đủ."
"Vậy, coi như xong, ta giúp các ngươi phòng thủ chính diện, nếu ta chạy ta sẽ đền các ngươi một ngàn vạn kim tệ."
"Vậy cũng phải để lại chút tiền đặt cọc nhé, vạn nhất nếu ngươi chạy, ngươi không trả thì làm sao bây giờ."
Lai Ân trừng hai mắt nói: "Vạn nhất chạy không được thì sao? Ngươi có phải là nên ban thưởng cho ta không? Huống chi làm sao ngươi biết nhất định ta sẽ chạy?"
"Nữ nhi đều cho ngươi, ngươi còn muốn thưởng, ngươi còn trẻ không cần phải tham lam quá. Huống chi chiến trường lớn như vậy chạy ra chạy vào một hai người hẳn là không ai để ý."
"Yên tâm đi, ta dám đảm bảo một người cũng không ra vào được." Lai Ân vỗ ngực cam đoan.
"Ừm, tất nhiên ngươi đảm bảo như vậy là tốt, chúng ta ký giấy cam đoan nhé, phải có bằng chứng mới được, nếu như chạy phải phạt gấp mười lần."
Một trăm ngàn biến thành một ức.
Lai Ân có chút ngây ngốc, lão bố chồng tương lai này cũng quá nham hiểm đi, sao lại tính toán với con rể a.
Mễ Cách Lôi chỉ muốn chút tiền trong tay Lai Ân mà thôi.
Lai Ân còn ác hơn, dùng giấy cam đoan cũng không muốn bỏ tiền.
Mễ Cách Lôi bất đắc dĩ cầm lấy tờ giấy cam đoan nhét vào ngực.
Cát Nhĩ Lợi ở bên cạnh bội phụ vỗ vai Mễ Cách Lôi nói: "Lão huynh, nói thật nhé, ta thật sự rất bội phục ngươi."
"Bội phục ta cái gì?" Mễ Cách Lôi có chút khó hiểu hỏi.
"Ngươi là người đầu tiên không cần xảo trá mà thành công lấy được một số tiền trong tay Lai Ân đó, điều này không đủ kiêu ngạo sao?"
"Lợi hại như vậy sao?" Mễ Cách Lôi bị lời nói của Cát Nhĩ Lợi làm ngẩn ra.
"Không tin ngươi cứ đi tới đại lục nghe ngóng, ngươi lập tức sẽ biết có phải là ta nói ngoa hay không."
Mễ Cách Lôi nhìn ánh mắt đau đớn môt tay đang vuốt giới chỉ của Lai Ân, tên gia hỏa này đi bốn phía chiếm tiện nghi của người ta, nhưng bây giờ thấy thế nào cũng không quá lợi hại nha.
Mễ Cách Lôi bình ổn lại tâm tình, nói: "Hiện tại phân phó một chút, Ám Tinh Linh tiến công, chúng ta sẽ phòng thủ thế nào."
Lai Ân mở miệng nói: "Ta phòng thủ chính diện, các ngươi chỉ cần đảm bảo ở bên rìa, đừng để Ám Tinh Linh công vào. Ta đảm bảo hắn sẽ không vào được."
Mễ Cách Lôi nhìn về phía Hoắc Khảm, Hoắc Khảm mạnh mẽ gật đầu.
Mễ Cách Lôi lúc này mới gật đầu nói: "Vậy được rồi, Lai Ân ngươi phụ trách chính diện."
Lai Ân nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần duy trì nửa tháng, đến lúc đó sẽ cho Ám Tinh Linh biết tay."
Mễ Cách Lôi bọn người lại lần nữa thoáng thương lượng phương thức phòng thủ chi tiết, sau đó đều trở về chuẩn bị, tên thủ lĩnh bị chết được khiên ra ngoài. Cũng đi theo tới nhà hắn an ủi một chút.
Cả Thủy Tinh Linh bộ lạc đang lâm vào không khí khẩn trương, công kích của Ám Tinh Linh cũng không phải dễ dàng như vậy.
Lai Ân lặng lẽ kéo Á Lâm sang một bên, nói: "Có địa phương nào yên tĩnh một chút không, ta có chuyện cần xử lý."
Á Lâm gật gật đầu nói: "Có!"
"Chỗ nào!"
"Nhà của ta đang không có người."
Lai Ân đi tới nhà Á Lâm, ngay cả cửa sổ cũng đều đóng kín bưng, rèm cửa cũng được kéo xuống.
Á Lâm đỏ mặt thẹn thùng nói: "Ban, ban ngày mà, không thể."
"Không phải lúc này, còn không biết phải chờ tới khi nào đây! Có cái bàn nào hay không thế?"
Á Lâm sững sờ nói: "Bàn? Chàng thích làm trên mặt bàn à? Không. Không phải có giường rồi sao?"
"Cũng đúng." Lai Ân không khách khí cởi giày nhảy lên giường, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một đống hộp, nói: "Trong này là tất cả các thứ lấy được trong bảo khố của Ám Tinh Linh, thừa dịp này, mở ra xem một chút."
Á Lâm ngây dại, lúc này mới biết chính mình đã hiểu sai rồi. Khuôn mặt càng hồng, như là quả táo chín mọng vậy. [ Thằng này ngu vô đối Phải mình thì ]
Lai Ân đem một đống hộp lần lượt mở ra, sau đó phân loại, mỗi một hộp có chứa hơn mười khắc, trăm khắc chủng loại kim loại hiếm bất đồng.
Á Lâm kinh ngạc nói: "Lai Ân, chàng không phải thật sự vét hết bảo khố của Ám Tinh Linh chứ? Những tài liệu này đều là tích cóp trong mấy ngàn năm đó."
"Vào trong bảo khố mà tay không quay về, đó không phải tính cách của ta."
Lai Ân đem tài liệu phân biệt, sau đó dùng giấy bút đánh dấu, cuối cùng đem từng kiện từng kiện thả vào trong trong không gian giới chỉ.
Trong đống hộp này có một cái trong đó chứa một cái bình nhỏ.
Lai Ân cầm lên lắc vài cái, sau đó nói: "Sinh mạng nước suối. Ha ha. Cái này quý nha, bệnh gì cũng có thể trị. Á Lâm, cho nàng, ha ha, trong này có hơn mười giọt, sau này tựa có mười cái mạng rồi.
Á Lâm có phần xấu hổ, đối với Tinh Linh mà nói, mức độ trân quý của sinh mạng nước suối không thể dùng lời để nói được.
Lai Ân nhìn Á Lâm đang ngẩn người, thoáng nhét lọ sinh mạng nước suối vào trong tay Á Lâm, nói: "Sắp trở thành lão bà củ ta rồi, ta tặng nàng chút đồ còn không được sao?"
Lai Ân lại mở cái hộp tiếp theo ra, lần này hắn thật sự ngây người, đó là ba khỏa tinh thạch to bằng quả trứng gà, chia là hắc bạch lưỡng chủng lưỡng chủng.
Hạch tâm Thần tộc, một trong những tài liệu chủ yếu cấu thành nên thần phạt.
Lai Ân cầm lấy ba khối hạch tâm, ha ha cười nói: "Ai dám cùng bản thiếu gia so vận khí, oa ha ha, có thứ này sau này ai chọc ta, ta dùng thần phạt đè hắn."
Á Lâm không rõ lắm tại sao Lai Ân lại điên khùng như vậy, nhưng mà nhìn bộ dạng cao hứng của hắn hẳn là thứ tốt.
Mấy cái hộp phía sau đều là tài liệu hi hữu.
Cuối cùng Lai Ân lấy ra một viên sủng vật đản, nói: "Đây là trứng gì, nghe bọn họ nói cái gì mà Mã Đề Na?"
Á Lâm nhìn sủng vật đản chần chờ nói: "Mã Đề Na là một loại dã thú tàn bạo của Tinh Linh đại lục, trông hơi giống rồng, có hai cái râu rất dài, đồng thời có thể phun chất dịch có tính ăn mòn rất mạnh, nghe trưởng lão nói, trước kia Ám Tinh Linh cử ra một trăm Ám Bộ đi bắt Mã Đề Na, nhưng mà cuối cùng chỉ có mấy người trở về, đồng thời lấy được quả trứng này.
Lai Ân vuốt cằm, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Xem ra là một loại quái vật khó chơi, không biết có thể ấp trứng hay không?"
Á Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Mã Đề Na có một loại sở thích mà trên người chàng cũng có."
"Sở thích gì?"
"Bọn nó rất thích ăn Bạo Phệ Thử, mà bọn chúng cũng là loài chuyên đi săn Bạo Phệ Thử."
Không chút nghĩ ngợi.
Lai Ân cầm lấy quả trứng, sau đó móc ra phong ấn chi thư bấm pháp quyết, một màn bạch quang lóe lên. Trên phong ấn chi thư xuất hiện thuộc tính của quả trứng.
Tên: Mã Đề Na
Thuộc tính: độc
Một trong những dị thú Thần giới.
Lai Ân gãi đầu, dị thú của Thần giới nghe có vẻ dọa người. Nhưng mà hắn không rõ có tác dụng gì?
Khiến hắn buồn bực chính là phía dưới đoạn giới thiệu còn ghi hàng chữ đang ngủ say, thời gian tỉnh lại là một năm sáu tháng mười ba ngày.
Lai Ân cầm lấy quả trứng, cười khổ nói: "Hơn một năm nữa, đùa à, như vậy trực tiếp làm cho nó tiến hóa là được rồi."
"Nghe nói nhiệt độ cao là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn chúng tiến hóa."
"Vạn nhất nó chín thì làm sao? Lai Ân không dám động thủ.
"Thử vứt vào một nơi có không khí ấm áp xem?"
Lai Ân đem quả trứng đặt trong lồng ngực, uể oải nói: "Mỗi ngày phải ôm như vậy sao?"
Á Lâm khanh khách cười nói: "Vạn nhất Mã Đề Na nở ra, sau đó nó coi chàng là mẹ thì phải làm sao?"
"Sinh hạ chính là quái vật thánh giai, ta không tin đâu."
Lai Ân cất kỹ quả trứng đi, sau đó xem qua mấy cái hộp còn lại, cuối cùng mới thu lại toàn bộ.
An Đông Ni đang ở trong đại sảnh.
Hào khí rất trầm.
An Đông Ni nghiêm mặt ngồi trên ghế chủ tọa, bảo khố bị quét sạch, hơn nữa không hề còn thừa chút gì, ngay cả kim cương gắn trên tường làm vật trang trí cũng bị lấy sạch.
Cái tên tiểu vương bát đản kia nghèo quá phát điên rồi hay sao, không thèm lưu lại vật gì?
Hiện tại An Đông Ni đang thống hận nhất chính là kẻ đã phát minh ra không gian giới chỉ, ngươi phát minh cái gì khôn phát minh, lại phát minh ra không gian giới chỉ, còn chứa được rất nhiều đồ nữa chứ..
.
Trấn tộc chi bảo Tử Vong Chi Cung, sinh mạng nước suối, ngay cả đồ mà tên Á Khắc Lôi muốn cũng không còn.
Sắc mặt Á Khắc Lôi tái nhợt, cánh tay cụt quấn mảnh vải trắng, loáng thoáng thấm ra chút máu.
Địch Tạp Long dưới tay cùng vài tên thủ lĩnh bộ lạc, nguyên một đám đều cúi đầu ủ rũ ngồi đó.
Bảo khố bị vét sạch, mấy trăm Tinh Linh pháp sư đuổi theo một người kết quả một người cũng không quay lại.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
46 chương
4 chương
68 chương
501 chương
501 chương