Vương bài pháp thần

Chương 154 : Ta có thể bắt

Kiệt Phất Thụy ngơ ngác nhìn bộ ngực của mình, nơi đó bị đâm một lỗ nhỏ bằng con mắt, hắn không thể tin được An Đông Ni thật sự dám giết mình, gã thật sự điên rồi. An Đông Ni sử dụng kiếm nhẹ nhàng gẩy lên trán Kiệt Phất Thụy, Kiệt Phất Thụy ầm một tiếng ngã xuống. An Đông Ni tiến lên hung hăng đá lên chân Kiệt Phất Thụy, thanh âm lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng làm trưởng lão là rất ngưu nha, ta mới là tộc trưởng, ngươi chẳng qua chỉ là trợ thủ của ta mà thôi." Kiệt Phất Thụy nhìn chằm chằm An Đông Ni, miệng khẽ lẩm bẩm vài cái, cuối cùng không nói thành lời, nhắm mắt tắt thở. An Đông Ni ngồi xổm xuống bên cạnh Kiệt Phất Thụy, lôi ra một quyển trục nói: "Phương thức liên lạc Cầm ám bộ, ngươi định uy hiếp ai, hừ sau này ám bộ thuộc về ta." Bóng đen trong góc dần hiện ra, từ vị trí đó có thể cảm nhận được ma pháp ba động, chính một không gian pháp sư. An Đông Ni cũng không thèm nhìn bóng đen lấy một cái, nói: "Lai Ân là Tế Tự của Hắc Ám thần điện các ngươi đúng không? Ngươi chính là người cổ động ta phát động chiến tranh tiêu diệt Thủy Tinh Linh tộc, Á Khắc Lôi đại Tế Tự, ngươi không biết là làm như vậy quá tuyệt tình sao?" Bóng đen ha ha cười nói: "Hắc ám cùng quang minh vĩnh viễn không bao giờ cùng tồn tại, ngươi cảm thấy một Thẩm phán trường Quang Minh, lại là Tế Tự hắc ám có thể để hắn tồn tại không? Huống chi đám người Tế Tự kia không có nhãn lực, chỉ có điều Hắc Ám thần điện mắt nhắm mắt mở đối ngoại mà thôi, nhưng mà chỉ thánh giả mới làm được, lực lượng chính thức của Hắc Ám thần điện chính là đám Tế Tự chúng ta cùng Ám Hồn quân đoàn vĩ đại, đám Tế Tự bình thường kia chỉ là người hầu cho chúng ta mà thôi." "Nhưng ta nghe nói Lai Ân có quan hệ không tệ với Minh thần các ngươi. Ngươi đây không phải cùng Minh thần đối nghịch sao?" "Ha ha, Minh thần há có thể quản được chuyện ở đại lục? Hiện tại đám đại Tế Tự chúng ta đã có người tiến vào thần giai, chẳng phải giống như thần rồi sao?" Á Khắc Lôi ha ha cười nói: "An Đông Ni, lần này ta dẫn theo một ngàn đại quân Ám Hồn, cuộc chiến này nhất định phải thắng, nhưng phải diệt trừ được Lai Ân, hắn còn sống, vĩnh viễn là một chuyện phiền toái." "Chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa của mình là được. Một ngàn Ám Hồn bằng một ngàn ám bộ đội trưởng cấp chiến sĩ đúng không? Các ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu Ám Hồn đội?" Á Khắc Lôi mỉm cười không nói. An Đông Ni chỉ huy thân tín đem thi thể của Kiệt Phất Thụy khiên ra khỏi đại sảnh. Sau khi An Đông Ni rời đi thụy ốc cũng đột nhiên biến mất, điều này chứng mình một tên Tinh Linh đã chết, mà căn phòng của Tinh Linh trưởng lão cũng không còn, chứng tỏ vị trưởng lão này cũng đã ra đi. Nguyên lai An Đông Ni đứng ở vị trí thụ ốc tay cầm trường kiếm còn đang nhỏ máu, hắn lớn tiếng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, Ám Tinh Linh tộc không còn chức vị trưởng lão nữa. Đồng thời ta muốn khai chiến với Thủy Tinh Linh. Ai không phục đứng ra cho ta." Vẻ mặt An Đông Ni dữ tợn, trường kiếm trong tay dưới ánh mặt trời phát ra hàn quang chói lòa. Trong tộc lâm vào một mảnh yên tĩnh. Vô số Tinh Linh ngơ ngác đứng nhìn, trong chốc lát đã thay một vị tộc trưởng, không có một ai dám lên tiếng cãi lại. An Đông Ni lạnh lùng đảo mắt xuống phía dưới, lớn tiếng nói: "Đã không có ai phản đối, vậy là đồng ý. Từ lúc này toàn tộc bắt đầu giới bị, ta sẽ hạ chiến thư tới Thủy Tinh Linh tộc. Là tử chiến thư." Tinh Linh vốn là tộc hiếu chiến, đột nhiên nghe được tin này, bọn chúng cũng kịp thời phát ra tiếng rống to. Trên bầu trời Tinh Linh Sâm Lâm... Lai Tạp Lợi mở thần thức ra dò xét biến hóa của Tinh Linh bộ lạc, khi nghe được tiếng rống to, hắn không khỏi mỉm cười nói: "Thoạt nhìn thật sự là một đám phần tử hiếu chiến." "Lai Ân, ngươi thật sự không cần chúng ta xuất thủ sao?" Bỉ Ân Tư đứng cạnh Lai Ân, nói. Lai Ân lắc đầu nói: "Ta có lòng tin đối phó với đám bộ tộc này, chỉ là trước tiên nên bố trí qua kết giới, bằng không đại quân Minh giới cũng không thể nào hiện ra tại Tinh Linh đại lục được." "Nếu như Tinh Linh Sử xuất hiện mà nói, hai người chúng ta chưa chắc đối phó được với bọn họ." Lai Tạp Lợi mở miệng lo lắng nói: "Chúng ta cùng Tinh Linh Sử lại là một chủng tộc bất đồng cấp bậc." "Cái đó tự nhiên là do Thủy Tinh Linh phụ trách. Trước đó ta phải hảo hảo thu thập đám Tinh Linh này đã." Lai Ân nói xong, tại chỗ đứng xuất hiện một hắc động bao vây lấy thân thể hắn. "Á thần trung giai không gian pháp sư, ngày đó nếu như tiểu tử này đùa vui tại đại lục mở ra một cái hắc động, vậy ngay cả một Thần tộc cấp thấp cũng không chạy thoát." Sau khi Lai Ân rời đi Lai Tạp Lợi mới cảm khái nói. Đám Ám Tinh Linh đang chuẩn bị, bọn chúng sắp bắt đầu trường kỳ chiến đấu bên ngoài. Một tên Tinh Linh đang nói chuyện vui vẻ với đồng bọn, bỗng hắn đứng dậy nói: "Ta đi tiểu cái đã!" Tinh Linh này nói xong liền đi tới một góc khuất, đang chuẩn bị cởi đai quần, đột nhiên hắn trúng một quyền, sau đó bị lôi vào rừng rậm. Tên Tinh Linh này chóng mặt mê man cuối cùng chỉ còn một tia ý thức: dọa người nha, con mẹ nó, ở trong rừng còn bị người đánh lén. Lai Ân đem tên Tinh Linh này đưa tới khắp các ngõ ngách trong rừng rậm, cuối cùng đánh thức hắn dậy, nói: "Hiện tại nói cho ta biết địa bảo khố của Tinh linh tộc các ngươi nằm ở đâu?" Tinh Linh vội vàng lắc đầu nói: "Ta không biết, chỉ có tộc trưởng cùng trưởng lão mới biết chuyện này." Lai Ân không chút khách khí dùng một quyền đánh lên bụng tên Tinh Linh này, khiến hắn khom người như con tôm luộc. "Hiện tại có thể nói rồi chứ?" "Ta thật sự không biết, ngoại trừ tộc trưởng cùng trưởng lão ra, vương tử điện hạ cũng biết." "A." Nhãn tình của Lai Ân sáng lên, nói: "Địch Tạp Long tiểu tử kia ở đâu?" "Hắn, hắn ở trong bộ lạc đang trị liệu thương thế, quang minh pháp sư không có ở đó, Địch Tạp Long cùng Địch Tạp Ân hai người chỉ có thể tạm thời chịu đau, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường mà thôi." Lai Ân hắc hắc cười, hai giả hỏa kia bây giờ còn chưa có khỏi, thoạt nhìn phải gặp lại nhau rồi. "Nói cho ta biết vị trí của bọn họ." "Gần biên giới phía đông bộ lạc, có một cột mốc vòng tròn màu đen, bọn họ ở trên cây thụ ốc." Lai Ân vung nắm tay nói: "Nếu như là giả, khi ta trở về sẽ đem ngươi ném xuống biển." Tinh Linh mãnh liệt gật đầu nói: "Không dám, không dám mạng của ta đều ở trong tay ngài mà." "Trước hết ngươi hãy nán lại đây đi." Lai Ân đánh ngất xỉu tên Tinh Linh này, sau đó dấu hắn ở trên cây. Cuối cùng hắn lặng lẽ tiếp cận Ám Tinh Linh bộ lạc. Không thể không nói bộ lạc này quá lớn, nếu chạy từ nam tới bắc phỏng chừng cũng mất vài ngày, cũng không biết đây là bộ lạc hay là tòa thành nữa. Lai Ân mặc hắc bào, mang theo khăn che mặt, dùng không gian di động. Liên tục di động tới các góc khuất của Ám Tinh Linh bộ lạc, trái lại không hề bị phát hiện. Cái cột mốc vòng tròn màu đen hiện ra rất bắt mắt. Lai Ân dùng thần thức thăm dò vào trong, phát hiện bên trong ngoại trừ hai người đang nằm trên giường rên hừ hừ, cũng chỉ có hai tên Tinh Linh thủ vệ thoạt nhìn không quá cường hãn. Rất nhanh hai gã thủ vệ đã bị Lai Ân dễ dàng đánh ngất rồi ném vào trong góc. Khi Lai Ân leo lên lầu, Địch Tạp Long cùng Địch Tạp Ân phát hiện có tiếng bước chân đi lên, hai gia hỏa này chính là đang không kiên nhẫn được, nói: "Không phải đã nói rồi sao? Không cho phép người tới quấy rầy, ngoại trừ quang minh pháp sư, trời sập xuống cũng đừng tới đây." Địch Tạp Ân đang chuẩn bị mắng hai câu. Cả khuôn mặt bỗng trở nên khó coi giống như gan lợn, hắn đang chuẩn bị hô lên một tiếng. Thanh âm này lại lập tức nghẹn tại cuống họng. Lai Ân cười xấu xa một tay đặt lên cổ Địch Tạp Ân, nói: "Ngươi hô đi, ngươi mà hô, ta sẽ hủy diệt jj của ngươi, ngươi đoán xem quang minh pháp sư có thể trị khỏi tổn thương. Nhưng có thể làm cho nơi đó của ngươi phục hồi lại công năng hay không." Địch Tạp Ân hoảng sợ gật đầu. Địch Tạp Long nghe xong thanh âm này, hắn liền xoay người nhìn Địch Tạp Ân cùng Lai Ân. Há mồm vừa mới chuẩn bị kêu to, đột nhiên chứng kiến hạ thể của Địch Tạp Ân đã sưng bằng củ cải, sắc mặt hắn tái nhợt vội vàng câm miệng, thầm nghĩ: Trời ạ, các ngươi buông tha ta đi, ác ma này sao vẫn lẻn vào đây được vậy. Lai Ân thoả mãn nói: "Không tệ, không tệ may mà ngươi không có kêu lên, bằng không ngươi sẽ giống như Địch Tạp Ân tiên sinh đó. Hiện tại Địch Tạp Long tiên sinh. Mang ta đi bảo khố thôi." Địch Tạp Long mãnh liệt lắc đầu. Nói: "Ta không biết." Bốp... A....... Địch Tạp Ân kêu thảm một tiếng, chứng kiến nắm tay của Lai Ân, tiếng kêu của hắn cũng phải nén lại, khổ sở nghiêm mặt, nước mắt lưng tròng nói: "Là hắn nói không biết, ngươi đánh ta làm gì?" "Chẳng qua là do ngươi ở gần hơn hắn." Địch Tạp Ân liếc mắt trắng dã thiếu chút nữa đoạn khí, nghẹn mặt đỏ bừng uể oải nói: "Vậy làm phiền ngài quá qua bên kia đi, nếu ngài đánh tiếp, không bằng trực tiếp giết ta đi." "Nhìn ngươi đang trọng thương như vậy, coi như xong, nhưng mà nếu như ngươi kêu lên dù chỉ một điển cũng đừng trách ta độc ác." Lai Ân đi đến bên người Địch Tạp Long, nói: "Vương tử điện, chỉ một lời thôi, bảo khố của Ám Tinh Linh các người ở đâu?" "Ta, ta thật sự không biết." Địch Tạp Long mãnh liệt lắc đầu. Lai Ân đem một tay đặt trên cổ Địch Tạp Long. Một quyền đánh vào hạ thể của hắn. Địch Tạp Long như gà trống bị cắt tiết, phát ra thanh âm khục khục, mặt mũi đỏ bừng, không thể phát ra tiếng, thân thể giống như cung kéo hết đà lắc lư, nhưng cánh tay kia lại như một tòa núi lớn đặt trên cổ hắn, cho dù hắn có uốn éo cỡ nào, cũng không thể động đậy nửa điểm. Thật vất vả thống khổ mới giảm bớt một chút. Địch Tạp Long thở hổn hển nằm thẳng cẳng, nửa điểm khí lực cũng không còn. "Vương tử điện, thế nào, có sảng khoái nói cho ta biết vị trí của bảo khố không?" "Ta, ta nói." Địch Tạp Long gật đầu. Lai Ân chỉ vào Địch Tạp Ân nói: "Giúp ngươi chữa trị tổn thương trước, nhưng mà nếu ngươi dám gạt ta, ta lập tức biến ngươi thành bộ dạng giống như vị kia." Lai Ân nói xong đi tới bên người Địch Tạp Long rồi ném cho hắn một cái quang minh trị liệu thuật. Trong nháy mắt vết sưng trên người Địch Tạp Long cũng tiêu tán, đau đớn cũng bới đi. Địch Tạp Ân ở bên cạnh vội vàng nói: "Lai Ân tiên sinh, cũng giúp ta trị đi mà, ta cầu ngài đó." "Khi nào thu hoạch thành công ta sẽ trở lại." Lai Ân kéo Địch Tạp Long đi ra ngoài. Thủ vệ ở bên ngoài còn chưa tỉnh, có vài Tinh Linh thấy Địch Tạp Long cùng một hắc y che mặt đi ra, hơn nữa thân thể Địch Tạp Long cũng đã tốt hơn rất nhiều, có phần nghi hoặc nhìn hai người. Địch Tạp Long tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn, cao giọng nói: " Nhìn cái gì vậy , ta đây đi tìm sự giúp đỡ." Một đám Tinh Linh lập tức cúi đầu tránh qua. Địch Tạp Long cẩn thận từng ly từng tí nói: "Lai Ân tiên sinh, nếu như đến bảo khố rồi, ngài có thể thả ta ra không?" "Chờ tới bảo khố rồi nói sau." Địch Tạp Long ngoan ngoãn câm miệng, dẫn đầu mà đi. Vị trí của bảo khố trong bộ lạc, bên ngoài còn có hơn ba mươi thánh giai Tinh Linh gác. Địch Tạp Long dẫn người đi đến cho nên không ai dám ngăn cản, ngoan ngoãn để hai người đi vào. Khóa sắt nặng chừng 30 cân, cửa chính dùng bụi nham thạch chế thành. Khóa sắt bị Lai Ân dùng một tay vặn đứt. Hắn đẩy cánh cửa nhưng cánh cửa này không có động đậy, thế cho nên hắn quay đầu lại nhìn Địch Tạp Long. Địch Tạp Long minh bạch, từ trong góc lôi ra một cái khay, bên trong có sáu khối đá, hắn đem sáu khối đá này bày thành một đồ hình. Cửa đá tự động mở ra. Địch Tạp Long vừa mới chuyển, thình lình dùng một cước đá văng Lai Ân vào bên trong. Chợt nghe oanh một tiếng thật lớn, một đạo lồng sắt vây lấy Địch Tạp Long, sau đó phía trước đột nhiên sáng rọi, hơn một ngàn Trường Cung nhắm vào người Lai Ân. Lai Ân sửng sốt, sau đó nháy mắt nói: "Địch Tạp Long à, chúc mừng ngươi. Ngươi rốt cục cũng học được cách tính kế hại người đó." An Đông Ni âm hiểm cười từ chỗ nấp đi ra, nói: "Tiểu tử. Rơi vào trong tay ta, xem ta thế nào thu thập ngươi." Lai Ân gãi đầu, đưa mắt nhìn bốn phía, uể oải nói: "Ta chỉ biết là có mai phục, bất quá không ngờ lại được nghênh đón hoành tráng thế này." Địch Tạp Long ở bên ngoài âm âm cười nói: "Lai Ân, ngươi đã rơi vào tay ta, ta sẽ khiến ngươi cảm thụ thống khổ, trăm lần..." "Các ngươi thấy muốn bắt một á thần trung giai thất cấp không gian pháp sư dễ dàng sao như vậy sao?" Lai Ân nhẹ nhàng tung một quyền đánh lên trên đầu Địch Tạp Long, tuy cách một cái lồng sắt, thế nhưng Địch Tạp Long lại ở quá gần, một quyền này làm cho Địch Tạp Long bị đánh bay xa mấy mét, nguyên cả hàm răng rớt ra ngoài... Lai Ân phất phất tay hắc hắc cười nói: "Thật sự xấu hổ, vị huynh đệ kia lại đứng gần quá, đánh thật sảng a." An Đông Ni cuống quít tiếp được Địch Tạp Long, nhìn đứa con liên tục bị đánh, hắn tàn nhẫn lại không thể hạ lệnh bắng tiểu tử này thành con nhím. Lai Ân nhìn qua hàng rào, nói: "Ta lại muốn nhìn xem hàng rào này có thể vây được ta không?" "Lai Ân Tế Tự. Lần này ngươi tới cũng đừng có nghĩ chạy thoát, để ngươi thoát khỏi Tinh Linh đại lục, mới là sai lầm của ta a. Đại Tế Tự Á Khắc Lôi tại Hắc Ám thần điện lần này tới đây chính là muốn giệt trừ ngươi đó." Á Khắc Lôi ở trong bóng tối chậm rãi đi ra. Lai Ân biến sắc, hắn không quen biết Á Khắc Lôi, thế nhưng khí tức trên người Á Khắc Lôi lại quá nặng, đó chính là khí tức của á thần thượng giai, tuyệt đối không sai. Á Khắc Lôi đắc ý nói: "Kinh ngạc à?" Lai Ân gật gật đầu nói: "Dường như ta cũng được coi là người của Hắc Ám thần điện mà." "Ha ha, chẳng qua là một Tế Tự bình thường mà thôi, chính thức quyết định mọi chuyện chính là chúng ta những đại Tế Tự ở sau màn, Bảo Bá cùng ngươi quan hệ cũng không tệ đúng không, khi biết tại thời khắc này chúng ta muốn diệt trừ ngươi hắn đã cực lực phản đối, cho nên chúng ta đã sớm để hắn đi gặp Minh thần rồi." Lai Ân lạnh lùng nói: "Các ngươi còn hỗ trợ Hắc ám tinh linh?" "Chúng ta chỉ duy trì những thế lực cường đại hơn mà thôi, mục tiêu của Hắc Ám thần điện chúng ta có thể là cả Lôi Minh đại lục." Lai Ân còn nhớ rõ cái tên Hắc Ám thần điện lần trước đã quỳ xuống cầu khẩn mình, hắn chăm chú nhìn tên vong linh pháp sư kia, lạnh lùng nói: "Bảo Bá hắn đã chết?" "Đúng vậy, bởi vì phản đối, cho nên bị đám Tế Tự phán xét rồi." Lai Ân nghiến răng nói: "Được, rất tốt, như vậy các ngươi tốt nhất đừng để ta rời đi, đồng thời tốt nhất cầu nguyện cho ta không thể quay về đi." "Ngươi muốn rời đi sao?" Ngươi là không gian pháp sư, ta biết, cho nên ta mới tới Tinh Linh đại lục, bởi vì ta cũng là một không gian pháp sư, á thần thượng giai thập cấp không gian pháp sư, à, vả lại còn là bình cảnh nữa, chỉ cần đột phá sẽ được xếp vào thần giai." Vẻ mặt Lai Ân hơi đổi, rất nhanh đã khống chế được tâm tình, nói: "Được rồi ta thừa nhận lần này bị người tính toán." An Đông Ni âm âm nói: "Trước tiên giam ngươi một thời gian, đợi khi diệt xong Thủy Tinh Linh tộc sẽ tới thu thập ngươi." "Ta muốn Á Lâm còn sống, ta muốn giết nàng trước mặt tiểu tử này." Địch Tạp Long tà ác cười nói. Lai Ân gãi đầu khó xử nói: "Tất nhiên là muốn giam ta, ta đây cũng không khách khí, nghe nói đây là bảo khố, trước khi chết, cũng nên vào trong đó lăn qua lăn lại một hồi nhể!" Lai Ân nói xong đột nhiên tung ra một đạo ma pháp đánh nát cái khay đá, cánh cửa kẽo ket từ từ mở ra. Sắc mặt An Đông Ni đại biến vội la lên: "Không tốt, châu báu của Ám Tinh Linh mấy ngàn năm đều ở trong đó, còn có bảo vật Tử Vong Chi Cung của Ám Tinh Linh, còn có rất nhiều bảo vật." Á Khắc Lôi khẽ cười nói: "Chờ hắn đem ra đã rồi hãy lo, ngươi tại sao phải sợ như vậy." An Đông Ni càng gấp, liên thanh nói: "Hắn có thể phá hư đại lượng đồ vật ở bên trong đó, kể cả vật mà ngươi muốn kia nữa." Lúc này Á Khắc Lôi cũng gấp gáp, chỉ vào cửa đá, lớn tiếng nói: "Mau mở cửa ra, nhanh lên." "Vạn nhất hắn chạy vậy phải làm sao bây giờ?" Á Khắc Lôi gấp giọng nói: "Có ta ở đây, hắn không thể chạy được, thế nhưng tuyệt đối không thể để cho hắn hủy những vật kia." "Các vị. Khi mở cửa, vậy trước tiên các ngươi thu phục đại quân Minh giới bên ngoài đi nhé." Lai Ân ở phía sau cánh cửa đá ha ha cười nói: "Bây giờ ta mới biết trong này có rất nhiều đồ hay, trang thủ mà nhanh mở cửa đi." Thanh âm của Lai Ân vừa biến mất, một tên Tinh Linh liền kéo chuông cảnh báo, thanh âm cực đại vang vọng khắp bộ lạc. "Là... Là đại quân vong linh, nhiều lắm chừng gần mười vạn a." Có một tên Tinh Linh kêu to chạy tới. "Không có khả năng. Đây là Tinh Linh đại lục, vong linh quân đoàn của loàn người không có khả năng xuất hiện ở đây." Sắc mặt An Đông Ni trở nên rất khó coi. "Lai Ân nhất định dùng các loại tài liệu gia cố kết giới. Đáng chết tiểu tử này thật khó chơi, trước tiên chuẩn bị ngăn cản vong linh quân đoàn, ta để người của Ám Hồn nghĩ biện pháp mở cửa đá, khi bắt được tiểu tử này nhất định phải giết chết hắn." Á Khắc Lôi cắn răng rốt cuộc biết lời nói trước lúc chết của Bảo Bá là chính xác. Trừ phi có thể giết chết Lai Ân, bằng không để Lai Ân trở thành địch nhân, hắn còn sống, mỗi một giây cũng làm cho người ta đứng ngồi không yên. Lai Ân đóng cánh cửa lại, sau đó lợi dụng một ít tài liệu để Á Khắc Lôi mở ra kết giới, cửa đá vừa vỡ, người thứ nhất xông vào nhất định là Á Khắc Lôi, thế cho nên trước tiên tạm thời gia cố thêm cho kết giới, phỏng chừng trong bảo khố này có không ít đồ tốt. Sau cánh cửa là một hành lang một mạch kéo dài xuống phía dưới, vách tường bốn phía đều khảm một chút kim cương lóe lên bạch quang, độ trân quý so ra còn kém mấy thứ tài liệu kia một chút, nhưng mà bán đi cũng kiếm bộn tiền a. Lai Ân vừa đi vừa thu thập, một viên kim cương cũng không bỏ sót. Dưới mặt đất là một gian thạch thất cự đại. Tứ phía dùng bụi nham thạch kiến tạo khiến cho bức tường càng thêm cứng, nếu như có người đào từ bên ngoài vào căn bản đó là không thể. Lai Ân bắt đầu nhớ lại đám Bạo Phệ Thử. Nếu như lúc này có đám tiểu Lão Thử kia ở đây, mấy bức tường này có tính là gì, trực tiếp cho chúng gặm sạch, còn có thể tăng lên hạ cấp a. Cả thạch thất cao gần mười mét, mặt tường đối diện chất đầy những chiếc rương cự đại, những cái rương có phần chưa không nổi mà bị độn lên, lộ ra vàng bạc châu báu bên trong. Bức tường bên tay trái bày nguyên một dãy giá nhỏ, trên giá bày rất nhiều binh khí, cỗ cao nhất có một thanh băng sương chi cung, nhưng lại là trường cung màu đen. Bức tường bên phải bày vài cái hộp nhỏ, trên mỗi một hộp đều có viết chữ gì đó của Tinh Linh. Lai Ân nhìn không hiểu, thế nhưng điều này không ảnh hưởng tới chuyện hắn càn quét. Đầu tiên Lai Ân lấy chiếc cung treo trên cao, sau đó vứt vào trong trong không gian giới chỉ, lại đem mấy cái hộp thu sạch, cuối cùng mới tới đống rương châu báu. Lai Ân ở một bên phủi bụi một bên lầu bầu: "Ta nói thụ lão đầu à, ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc, ai bảo đám hậu đại của ngươi lại hợp lực với người ngoài hại ta, dù thế nào ta cũng phải giáo huấn bọn họ một chút." Cánh cửa đá ở bên ngoài rốt cuộc cũng bị phá vỡ, Á Khắc Lôi gầm lên giận dữ chạy xuống, sau đó hét lớn: "Vương bát đản Lai Ân, ngươi lại có thể dùng kết giới." Lai Ân ở trong thạch thất ha ha cười nói: "Bản thiếu gia không cần dùng kết giới cũng có thể vây khốn ngươi, á thần thượng giai thập cấp, ta ngu mới cùng ngươi đánh nhau a." Á Khắc Lôi cuồng loạn kêu to: "Ngươi chờ đó cho ta, đừng để ta bắt được." Lai Ân quét tất cả đồ vật vứt vào trong không gian giới chỉ, nhanh chóng chạy tới cửa đá. Á Khắc Lôi là không gian pháp sư cùng hắc ám hệ song hệ pháp sư, cho nên công kích có kém một chút, rất nhiều Tinh Linh chiến sĩ ở phía sau chỉ có thể hết sức công kích mong phá vỡ được kết giới. Lai Ân thấy Á Khắc Lôi tức giận như muốn ăn sống nuốt tươi mình vậy, hắn ha ha cười nói: "Đại Tế Tự, lão đại ngài nên nghỉ một chút đi, vì vây khốn ngươi, ta phải tốn rất nhiều tiền vốn đó." Lai Ân nhìn lên đỉnh đầu, bức tường lúc này đã không phải là bụi nham thạch cùng bí ngân dung hợp thành nữa, hai tay hắn ấn một cái xuống mặt đất, hô: "Thổ chi bích... Mở ra." Bí đạo trên đỉnh đầu chậm rãi mở ra. Lai Ân bay lên trên mặt đất, nhìn An Đông Ni cùng Địch Tạp Long, ha ha cười nói: "Các vị, đồ đạc ta đã nhận, chào tạm biệt nhé." Rất rất tự nhiên nghênh ngang bước ra khỏi cửa. Sắc mặt An Đông Ni phát lạnh, chỉ vào Lai Ân vung tay lên nói: "Giết hắn." Lai Ân rõ ràng thấy mấy trăm tên Ám Tinh Linh mặc áo giáp màu đen từ dưới đất bay lên, phảng phất như một cái lưới lớn bao phủ lấy bản thân vậy. Lúc này sắc mặt Lai Ân cũng thay đổi, có thể bay chỉ có pháp sư cùng Thần Ma hai tộc, đương nhiên cũng không thể bỏ qua Tinh Linh Sử. Khí tức không có khủng bố như Thần Ma, cho nên tự nhiên không phải là Tinh Linh Sử. Thế nhưng mấy trăm tên Tinh Linh pháp sư đột nhiên xuất hiện, khiến Lai Ân cũng tuyệt đối nhức đầu. Lai Ân không chút nghĩ ngợi nhấc cái mông quay đầu bỏ chạy, không quản đám Tinh Linh ở phía sau đang gào thét đuổi theo. Bên ngoài bộ lạc, vong linh đại quân tiến công cực kỳ hung mãnh, đối mặt với mười vạn vong linh đại quân, Ám Tinh Linh bộ lạc tổn thất thảm trọng, kiến trúc trong tộc cơ hồ cũng bị sụp đổ hoàn toàn. Rất nhiều Ám Tinh Linh phải đưa đi trị liệu, đại lượng Ám Tinh Linh đều gia nhập hàng ngũ phòng thủ, hắn vụ giăng khắp nơi, vong linh chiến sĩ theo đó mà xuất hiện, rồi gia nhập vòng chiến. Ở bên ngoài có thể thấy được trong Ám Tinh Linh bộ lạc toàn một màu trắng toát. Có một sinh mạng Minh giới thấy Lai Ân chạy trốn, ha ha cười nói: "Lai Ân tiên sinh, tại sao lại bị đuổi vậy?" Lai Ân hướng về phía tay này giơ ngón tay giữa lên, cũng không dừng chân mà tiếp tục đào tẩu. Lai Ân chạy được một đoạn khá xa, thế nhưng đám pháp sư Tinh Linh vẫn đuổi theo không tha. Lai Ân lớn tiếng nói: "Đừng có đứng đó xem náo nhiệt nữa, ra hỗ trợ đi. Các ngươi không phải là muốn đi nhặt xác ta đó chứ." Oanh... Mặt đất nứt ra, Phỉ Lợi Khắc Tư, vô số cốt long, vô số sinh mạng Minh giới có thể phi hành từ lòng đất chui ra, nháy mắt bao phủ đám Tinh Linh pháp sư.