Vương bài pháp thần
Chương 126 : Tìm phiền toái
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Lai Ân vẫn như cũ cười cười nói.
"Không phải uy hiếp, mà là sự thực."
"Vậy cảm ơn nhé." Lai Ân móc giấy bút ra, sau đó nhất nhất ghi lại, nói: "Thụ thương, hơn nữa tinh thần tổn hại phí, còn uy hiếp ta nữa, những thứ này đều phải dùng tiền để bồi thường."
Kiều Trì nghe vậy liền cười như điên, trong thanh âm còn mang theo vẻ đắc ý và khinh bỉ, hắn cũng không tin một người bị mình mình một cước đá bay lại có thể có năng lực đòi tiền mình.
Kiệt Phổ Sâm lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Lai Ân tiên sinh, nghìn vạn lần không nên."
Kiều Trì ha ha cười nói: "Kiệt Phổ Sâm tiên sinh, không cần lo lắng, cứ để hắn tự nhiên, ta nhất định sẽ trả tiền cho hắn."
Kiệt Phổ Sâm trừng mắt nhìn Kiều Trì, thầm nghĩ: ngươi biết cái gì, chờ hắn tìm tới ngươi, ngươi đã thảm rồi.
Lai Ân ghi chép xong xuôi, lúc này mới nói: "Kiều Trì tiên sinh, Kiệt Phổ Sâm tiên sinh, trên giao lưu hội sẽ gặp lại. Kiệt Phổ Sâm tiên sinh cũng xin đừng nhúng tay vào chuyện của ta và hắn."
Kiệt Phổ Sâm biết Lai Ân đang cảnh cáo mình, nếu nhúng tay vào, Lai Ân có thể đem gia tộc mình diệt giống như Lợi Bỉ Na gia tộc vậy.
Lai Ân đi ra khỏi phòng khách.
Kiệt Phổ Sâm nhìn Kiều Trì than thở, nói: "Phụ thân của ngươi tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi làm như vậy. Chuyện của gia tộc các ngươi ta cũng không tiện xen vào, nhưng chuyện này ngươi làm không đúng rồi."
"Kiệt Phổ Sâm tiên sinh, đó cũng là quyết định của gia tộc, đại lục chỉ có thể có một Lôi Âu Nạp gia tộc mà thôi."
Kiệt Phổ Sâm lắc đầu không nói thêm nữa.
Kiều Trì cười đắc ý, nói tiếp: "Kiệt Phổ Sâm tiên sinh, nghe nói Lợi Bỉ Na gia tộc có một vị thiên tài mười bảy tuổi đã là á thần hạ giai nhất cấp. Hơn nữa lại là một vị nữ tử, không biết ta có thể gặp hay không."
Bang Đức Lặc biết Lai Ân tiến vào Lợi Bỉ Na gia tộc cho nên vẫn chờ ở ngoài cửa, thấy Lai Ân đi ra, hắn kinh ngạc nói: "Tiểu tử thối, có thể sống mà đi ra à. Bị thương sao?"
Lai Ân lắc đầu nói: "Không có gì, ta bị một con chó cắn, cho nên bây giờ chuẩn bị một chút để đi cắn lại con chó đó.
Bang Đức Lặc lại càng hoảng sợ, lấy tay sờ sờ lên trán Lai Ân, nghi hoặc nói: "Cũng không thấy nóng, ngươi bị sao vậy? Bị kích động quá à? Không có sao chứ? Có đúng là Lợi Bỉ Na gia tộc làm gì với ngươi hay không? Nói cho ta biết, để ta giúp ngươi đòi lại công đạo, để ta giúp ngươi xả một ngụm oán khí này."
"Người của Lợi Bỉ Na thì làm gì được ta chứ?"
Bang Đức Lặc thập phần khẳng định, liền gật đầu nói: "Nhất định là bị kích động rồi, hài tử này bị đả kích không nhẹ, đến nỗi muốn nhanh chóng đi tìm cẩu để cắn rồi."
Kiều Trì đi ra tới cửa lớn của Lợi Bỉ Na gia tộc, hướng về phía Khẳng Ni cười nói: "Các vị, sẽ gặp lại ở giao lưu hội, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi thấy một điều bất ngờ, ha ha. Ly Ly tiểu thư, có thể suy nghĩ một chút về thỉnh cầu của ta không? Trở thành thê tử của ta, bước vào cánh cửa của Lôi Âu Nạp gia tộc chúng ta. Ta xem ra toàn bộ Lợi Bỉ Na gia tộc chỉ có nàng là có điều kiện này thôi."
Ly Ly sắc mặt không chút thay đổi, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Mà mấy nữ hài tử khác của Lợi Bỉ Na gia lại ước ao không thôi nhìn Ly Ly.
Kiều Trì thấy Lai Ân và Bang Đức Lặc, cười nói: "Làm sao vậy? Lai Ân, nhanh như vậy đã tìm được người hỗ trợ rồi sao? Ha ha."
"Tìm người hỗ trợ đối với ta mà nói không có nhiều ý nghĩa, đến lúc đó chỉ có hai ta quyết đấu thôi." Lai Ân cười cười.
"Tốt, ta sẽ ngụ ở trong tửu điếm lớn nhất thành, lúc nào muốn thì tới tìm ta."
Kiều Trì vuốt tóc sau đó rời đi.
Bang Đức Lặc cũng cảm thấy tên Kiều Trì này rất lợi hại, nhìn Lai Ân: "Là người này sao?"
"Đúng đó, cái gì mà gọi là hàng lâm giả Lôi Âu Nạp gia tộc đó."
"Mẹ của ta ơi, ngươi như thế nào lại rước một cục phiền phức lớn như vậy, người nào ngươi cũng dám trêu a, người của Lôi Âu Nạp gia tộc sẽ đi khắp nơi tìm ngươi gây phiền phức, người ta chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước bọt sẽ dìm chết ngươi hay sao."
Lai Ân hiên ngang lẫm liệt nói: "Dám chọc giận ta, ta không giết chết hết toàn gia bọn họ mới lạ."
Bang Đức Lặc lắc đầu thở dài nói: "Ta biết tiểu tử kia xong rồi, người chọc giận ngươi cho đến bây giờ chưa một ai có kết quả tốt cả, ngươi dự định làm thế nào thu thập hắn. Bất quá đừng lôi ta vào, ta chỉ muốn đứng ngoài xem thôi."
Lai Ân vuốt cằm cười xấu xa nói: "Dù sao tiểu tử này cũng không thể hoàn chỉnh tiêu sái ra khỏi thành này, ta nhất định sẽ tìm hắn cắn một ngụm."
"Ừ, ừ, không sai, có trò hay để xem rồi, hắc, Lai Ân à, nhớ kỹ lúc nào có náo nhiệt hãy gọi ta nhé."
"Đến lúc ở trên giao lưu hội ngươi sẽ biết." Lai Ân xấu xa cười.
"Hắc, chúng ta đi trước, bạn gái của ngươi tới kìa." Bang Đức Lặc vỗ vai Lai Ân rồi xoay người rời đi.
"Bạn gái của ta?" Lai Ân có chút buồn bực quay đầu lại, hắn tưởng là Mễ Lệ Toa, nếu không cũng là Tắc Lâm Na, Á Lâm, kết quả khi quay đầu lại thấy Ly Ly đang đi tới, hắn không khỏi gãi gãi đầu.
Ly Ly nhìn Lai Ân, hỏi: "Ngươi thật sự không phải là người của Lôi Âu Nạp gia tộc chứ?"
"Không phải." Lai Ân thẳng thắn lắc đầu phủ nhận.
Ly Ly lo lắng nói: "Ngươi cẩn thận một chút, ta nghe Kiệt Phổ Sâm gia gia nói Lôi Âu Nạp gia tộc cũng không có bao nhiêu người dám trêu vào đâu, nhà bọn họ có rất nhiều cao thủ, bản thân đều là có 1/100 huyết thống thần tộc, bọn họ là người gần tiếp cận với cảnh giới thần trong nhân loại rồi."
"Ha ha, có đôi khi đánh nhau không cần nhiều người, nếu như ta nguyện ý có thể đem tên ma nhân Ni Nhĩ mới thu được ra, hơn nữa còn có đầu long Phỉ Lợi Khắc Tư nữa, dù cho người của Lôi Âu Nạp có lợi hại thế nào đi nữa, phỏng chừng cũng không đấu lại được ta."
Ly Ly ngẫm lại cũng thấy đúng, liền gật đầu.
"Ngươi đang quan tâm tới ta sao." Lai Ân hỏi.
"Ta nói là quan tâm tới ngươi bao giờ?" Ly Ly hỏi vặn lại.
Lai Ân gật đầu, làm ra một bộ dạng tự nhiên, nói: "Ta đoán là hai chúng ta đã có quan hệ xác thịt rồi, sau này nếu ngươi không lấy được chồng, có thể gả cho ta, nhất quyết không được lấy tên mặt trắng nhỏ tự cao tự đại kia."
"Ta dù cho phải gả cho một tên cực xấu xí cũng sẽ không gả cho ngươi, ngươi nên từ bỏ ý nghĩ đó đi." Ly Ly nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Nhưng mà chúng ta đã..."
Bộp....
Chiếc dày da của Ly Ly đã thân mật tiếp xúc với chỗ kín của Lai Ân.
Nụ cười trên mặt Lai Ân bỗng trở nên cứng ngắc, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Khuôn mặt Ly Ly mang đầy sát khí, cắn răng nói: "Còn dám nói thêm nửa từ nữa, ta sẽ bẻ gãy hết tất cả các khớp xương trên người ngươi."
Lai Ân đáng thương chỉ dùng tay ôm bụng, cảm giác chỗ đó của mình đang sưng lên. Vì vậy hắn ngẩng đầu lên ánh mắt tội nghiệp nhìn Ly Ly, nói: "Gãy rồi."
"Đáng đời." Ly Ly hung hăng trợn mắt nhìn Lai Ân, sau đó nhẹ nhàng hát lên một bài tiểu khúc rồi rời đi.
"Quá độc ác." Lai Ân thu hồi vẻ mặt đáng thương lại, sau đó dùng trị liệu thuật chữa trị cái chân nhỏ của mình rồi nhảy lên hai cái, xác định thằng nhỏ vẫn hoàn hỏa, lúc này mới xoay người rời đi.
Ly Ly kỳ thực cũng không có rời đi, khi vừa tới cổng nhà, nàng lại đứng đó không vào. Thấy Lai Ân cư nhiên còn có quang minh thuộc tính, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu bước vào.
Vừa mới xoay người liền đụng phải hai nữ hài tử.
Hai nữ hài tử cười hì hì nhìn Ly Ly nói: "Ôi, tiểu Ly Ly của chúng ta đã biết yêu rồi đó nha."
"Ai, ai nói ta đang yêu, ta chỉ không muốn thấy tên kia kêu gào thảm thiết trước cửa nhà mình thôi."
"Chúng ta chưa từng nói là hắn mà, ha ha. Tiểu Ly Ly cư nhiên đã thừa nhận rồi, ha ha, đây chính là một tin tức động trời đối với gia tộc nha, hì hì đi thôi, mau lên tới thông báo cho gia gia."
"Các ngươi dám, các ngươi ai dám ta sẽ, ta sẽ không để ý đến người đó." Ly Ly gấp đến độ dậm chân bình bịnh.
Hai nàng kia cũng không để ý tới Ly Ly, hì hì cười chạy tới hậu viện.
Ly Ly vừa nhìn thấy vậy thầm hô không tốt, cũng vội vã đuổi theo.
Lai Ân vài ngày nay cũng không thây cái bóng của Ly Ly đâu, không có nàng làm phiền khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu, cũng không biết tại sao lại như thế.
Tất cả mọi người đều biết Lai Ân nhất định đang làm trò quỷ gì đó, dù sao lần này mọi người cũng sẽ được nhìn thấy cái tên Kiều Trì đáng ghét kia nhất định xong đời rồi. Chỉ là kết cục không biết thảm như thế nào mà thôi.
Giao lưu hội ở Thiên Giả chi thành kỳ thực tựa như là một hội giao dịch, địa điểm là bên trong một gian giao dịch lớn nhất thành, người tham gia có thể đem tất cả đồ vật mà mình muốn giao dịch ra cho mọi người chiêm ngưỡng.
Chuyện của Lai Ân và Kiều Trì lan rất nhanh, là hai nhân vật mà mỗi người trong Thiên Giả chi thành đều không dám động vào, trong đó có một người thuộc Lôi Âu Nạp phái tới làm đại biểu cho giao lưu hội.
Từ thực lực của Kiều Trì khiến mọi người cũng có thể lý giải được thế lực của Lôi Âu Nạp gia tộc.
Thực lực của Lai Ân tại Thiên Giả chi thành đã được xác nhận, nếu bàn về thực lực, Lai Ân chỉ cần xuất ra chiến sĩ Ma tộc là có thể đơn giản càn quét cả một gia tộc.
Kiều Trì đã xúc phạm Lai Ân, điều này khiến nhiền người khinh thường hắn, mọi người đều đoán Kiều Trì căn bản không biết thực lực của Lai Ân mạnh như thế nào, cho nên hắn mới dám dõng dạc nói như vậy.
Tính cách có oán tất báo của Lai Ân có rất nhiều người lý giải, đơn giản lấy chuyện Lợi Bỉ Na gia tộc chọc giận hắn, hắn liền dùng tới không gian tuyền qua, sau đó lại tìm đến người trong gia tộc này quậy phá, đám người kia đều là á thần hạ giai nhị cấp, tam cấp chiến sĩ cùng ma pháp sư vây công hắn, cuối cùng có đến mấy người bị trọng thương, không cần nói cũng biết đám người này sau sẽ để lại di chứng gì rồi. Tất cả mọi người biết trên giao lưu hội lần này nhất định có trò hay để xem, cho nên cũng không có ai vạch trần thân phận của Lai Ân.
Kiều Trì cũng chỉ là coi Lai Ân dựa vào một chút huyết thống thần tộc may mắn mà tiến nhập vào Thiên Giả chi thành mà thôi.
Giao lưu hội ngày hôm nay mọi người sớm đã tụ tập đầy đủ tại quảng trường giao dịch.
Ly Ly cùng đám bằng hữu cũng đã sớm tới rồi, sau đó tìm một vị trí không tồi để quan sát Kiều Trì.
Ánh mắt Ly Ly đảo qua đảo lại trong đám người tham gia giao lưu hội.
Kiều Trì ngồi gần chỗ đại môn, đúng là chỗ rất dễ làm người ta chú ý.
Chỗ này chỉ có đại gia tộc mới kiếm được, cũng là dựa vào thế lực và uy vọng của gia tộc cho nên người ở Thiên Giả chi thành mới xu nịnh mà cấp cho hắn. Trên quầy hàng bày ra hơn mười loại vật phẩm, đủ các loại tài liệu luyện kim thuật hiếm có, còn có cả một con dị biến song thuộc tính ma thú Lang tộc.
Trên mỗi một kiện đồ vật đều có ghi giá cả và cách sử dụng, nói chung là toàn vật phẩm khó có thể tìm được trên đại lục.
Kiều Trì đắc ý nhìn một đám ánh mắt đang ước ao nhìn mấy kiện vật phẩm của mình, hắn lắc đầu thở dài, lạnh lùng nói: "Một đám ngheo kiết xác."
Mọi người đều giận giữ, bất quá cũng không dám nói gì, hắn là người của Lôi Âu Nạp gia tộc a, ai dám đắc tội chứ, hiện tại bọn họ chỉ hi vọng Lai Ân mau đến, để hắn làm thế nào thu thập tên tiểu tử Kiều Trì này.
Lai Ân đã tới, hơn nữa tới tận buổi trưa mới nghênh ngang xuất hiện.
Mọi người đều biết là có trò hay sắp diễn rồi, lập tức đều nhường cho Lai Ân một con đường để đi.
Lai Ân vốn đang nghĩ phải tốn mất một chút thời gian để tìm Kiều Trì, không nghĩ tới vừa tiến vào đã có người chỉ vào vị trí của Kiều Trì, nói: "Ở chỗ kia, hắc, Lai Ân tiên sinh, tên đó quá kiêu ngạo, hãy giúp chúng ta xả một ngụm tức giận này nhé."
Lai Ân nhìn Kiều Trì, âm hiểm cười nói: "Yên tâm đi, lần này ta tới đây mục đích chính là muốn thu thập tiểu tử này, hắn cho rằng không ai dám động tới gia tộc hắn sao?"
Lai Ân nói xong, liền thay đổi thành một vẻ mặt tươi cười sáng lạn xuất hiện trước mặt Kiều Trì, nói: “Kiều Trì đại ca, ngài ở chỗ này à, oa, vị trí này thật không tồi nha.”
"A, thì ra là Lai Ân, thế nào, nơi này của ta đúng là rất tốt đó chứ." Kiều Trì thấy Lai Ân, hắn cũng làm ra vẻ đắc ý nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Bất quá có nhiều người như vậy, cũng nên nhịn một chút, để cho mọi người thấy được phong độ của một đại gia tộc là như thế nào.
"Đúng vậy, đúng vậy, Kiều Trì đại ca, người xem ta tới trễ quá rồi, tiền nong cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, ở đây có nhiều người quá, ngài có thể nhường lại cho ta một chỗ không. Ta trả cho ngài một viên bảo thạch, à không, là một ma tinh tệ."
Lai Ân móc từ trong túi tiền ra một ma tinh tệ, vẻ mặt tiếc rẻ đưa cho Kiều Trì.
Đám người xung quanh đều ngã ngửa.
Lai Ân tại Thiên Giả chi thành mỗi lần mua bán đều lên tới con số trên ức cũng không cảm thấy đau lòng. Lần này chỉ xuất ra một đồng ma tinh tệ lại làm ra biểu tình đau lòng muốn chết, quả thực tên này đúng là một diễn viên trời sinh a.
Ở một nơi không xa, Ly Ly và hai người tỷ muội sớm đã đứng đó chờ xem kịch vui, lúc này nhìn thấy Lai Ân biểu diễn như vậy đều muốn ôm bụng cười.
Một nữ tử nói: "Ly Ly, ta xem Kiều Trì lần này không xong rồi, ngay cả ba ba của ta cũng bị hắn ngượi đãi, Kiều Trì phỏng chừng cũng không khá hơn vậy."
Ly Ly hì hì cười nói: "Ba của ngươi bị Lai Ân ngược đãi vậy mà ngươi còn hả hê nói giúp hắn như vậy, he he, ta xem ngươi cũng thích tên Lai Ân kia mất rồi."
"Mới không phải đó, ta đã sớm có người trong lòng rồi, ba của ta cũng khoe Lai Ân ứng biến nhanh, trên đời hiếm có người có năng lực khống chế ma pháp như hắn, ba ba nói mình bại tuyệt đối không oan."
"Mau xem, mau xem, nếu không sẽ qua đoạn náo nhiệt đó." Một nữ tử khác ở bên cạnh vội cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Đám người đứng cạnh Lai Ân và Kiều Trì vẫn im lặng như cũ, mọi người đều tập trung sự chú ý lên hai người này, bọn họ đều đang chuẩn bị cho mình một vị trí thuận lợi nhất để xem sắp có một cuộc vật lộn.
Kiều Trì thấy Lai Ân chỉ xuất ra một đồng ma tinh tệ mà đã đau lòng như vậy, hắn đắc ý thản nhiên nói: "Không cần, một đồng ma tinh tệ cũng không đủ để ta mua một phần tài liệu, được ta sẽ tặng ngươi một chỗ, tùy tiện ngươi chọn, bât quá ngươi may ra chỉ lấy được mấy thứ rác rưởi là cùng chứ gì, mấy thứ đồ của ta đều là mấy ức, để cùng với đồ của ngươi thật mất mặt."
Lai Ân vui vẻ, vội vã gật đầu nói: "Không đâu, không đâu, đồ của ta thật vất vả mới tìm được, sẽ không kém như vậy a."
"Vậy thì mở ra xem." Kiều Trì gạt mấy thứ đồ ở trước mắt ra.
Lai Ân tiến lên, xuất ra một cái túi nhỏ, từ bên trong túi lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong có chứa một viên hồng lệ thạch.
Lai Ân đem hồng lệ thạch đặt trước mặt mình.
Kiều Trì đầu tiên là sửng sốt, phát hiện ra trước mắt mình đúng là một viên hồng lệ thạch, hơn nữa còn là hồng lệ thạch cực phẩm, hình dạng và kích cỡ giống như một giọt nước mắt, là tài liệu cực trân quý để luyện kim thuật sư sử dụng, giá trị so với đại đa số tài liệu của chính mình còn quý hơn, là tài liệu cao cấp nhất để luyện kim thuật.
Ánh mắt Lai Ân đầy vẻ chờ mong nhìn Kiều Trì, hỏi: "Cái này có được không?"
Kiều Trì gật đầu, cố làm ra bộ dạng thản nhiên nói: "Không tồi, không tồi, so với đồ của ta còn kém hơn một chút, thế là được rồi. Ngươi định bán bao nhiêu tiền?"
"Không bán, ta muốn đổi thứ này lấy một con ma thú."
Kiều Trì chỉ vào một con lang thú bên cạnh mình, cười nói: "Ta đổi con thú này cho ngươi, coi như là ta chịu lỗ đi. Cứ như vậy nhé, ngươi có thể mang nó đi rồi, bây giờ ta còn bận."
Lai Ân làm ra bộ dạng cảm kích rơi nước mắt, nói: "Cám ơn đại ca, thế nhưng ta muốn đôi lấy một con long tộc ma thú cơ."
Lai Ân liếc liếc mắt, làm ra bộ dạng con nợ vậy.
Kiều Trì nhướng mày nói: "Thật là phiền phức, vậy được rồi, bây giờ ngươi muốn đổi lấy long tộc ma thú sao, cũng không nhìn xem đồ vật trong tay mình có bao nhiêu giá trị, cư nhiên còn dám nói muốn đổi lấy long tộc ma thú."
Kiều Trì mặt ngoài nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rõ ràng biết, một viên hồng lệ thạch này giá trị so với một con long tộc ma thú thì cao hơn nhiều, cho nên hắn chuẩn bị lợi dụng Lai Ân thoạt nhìn rất ngu này kiếm chút lời.
"Ừ, ừ, ta cũng biết có chút miễn cưỡng, thế nhưng ta thích a, dù sao thì ngươi cũng cố một lần đi mà." Lai Ân than thở, đột nhiên kinh ngạc chỉ vào hai cái bình nhỏ trước mắt, nói: “Hắc Huyết, đồ vật này sẽ giúp người ta trong một thời gian ngắn đề thăng một tầng thực lực đó nha, oa, rất quý đó."
"Ngươi không biết rồi, đây là dược liệu từ Ác Ma Chi Huyết và Tử Đằng Hoa luyện chế thành, đoạn thời gian trước có người bán ra hai mươi tích Ác Ma Chi Huyết, gia tộc phái người mua được mười bình, sau đó đem Ác Ma Chi Huyết luyện thành loại dược này, trên toàn bộ đại lục, số người biết luyện chế ra loại dược này cũng không có nhiều, nghe nói chỉ có Cổ Liên Đạt gia tộc mới biết cách luyện chế, đáng tiếc bây giờ bọn họ đã lụi bại rồi."
"Cái kia là gì? Trông giống như một con gián gì gì đó a?"
Lai Ân lợi dụng bản thân mình tuổi trẻ hiếu động, làm ra bộ dạng vô tri không hiểu gì.
Đám người xung quanh đều muốn cười to, có vài người không nhịn được chạy ra ngoài cười, vì không muốn làm bại lộ vở kịch của Lai Ân.
Lai Ân vẫn làm ra vẻ ngu ngơ hỏi từng thứ một, bất luận là hắn hỏi thứ gì Kiều Trì đều tỉ mỉ giải thích.
Kiều Trì càng muốn biểu thị học thức uyên bác của mình, hăng hái bừng bừng mà giảng giải, rất nhiều thứ đều do hắn lượm lặt được từ đám đầu đường xó chợ, sau đó thêm mắm thêm muối vào khoe khoang một phen.
Lai Ân cũng làm ra bộ dạng hăng hái bừng bừng. Cứ như vậy một người hỏi một người trả lời.
Kiều Trì giải thích tác dụng cùng với lai lịch của hơn phân nửa mấy món đồ trên bàn, lúc này mới cảm thấy đây là một chuyện thống khổ cỡ nào, hắn sắp nói đến độ đứt hơi rồi, thế nhưng lại thấy tên trước mắt vẻ mặt bừng bừng hưng phấn vẫn đang hăng hái hỏi, hơn nữa vẻ mặt của hắn còn kích động đến nỗi đỏ bừng nữa.
"Uy, Lai Ân này, ta nói ngươi để ta nghỉ một chút uống miếng nước có được không, ta sắp đứt hơi rồi."
"A, thực sự rất xin lỗi, đại ca ngài chờ một chút, ta đi rót nước cho ngài." Lai Ân cười cười chạy đi, chỉ chốc lát đã bưng một chén nước tới.
Kiều Trì mang theo nụ cười tán thưởng, nói."Ừ, không tệ."
Lúc này vẻ mặt của Lai Ân giống như là một kẻ đi đòi nợ vậy, nụ cười của hắn khiến tất cả mọi người toàn thân đều nổi da gà.
Phì...
"A, đây là cái gì?" Kiều Trì thống khổ bưng lấy yết hầu, tiếng nói khản đặc khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài, từ yết hầu dâng lên từng trận đau xót, kích thích khiến dạ dày cực kỳ khó chịu.
"Nước mà, ta phải mất mười kim tệ mới mua được từ trong tiệm cơm đó." Lai Ân làm ra biểu tình vô tội cầm lấy chén nước, cẩn thận nếm thử một chút, sau đó vội vàng phun ra, phẫn nộ nói: "Chết tiệt, ta nói là muốn mua nước, hắn lại bảo ta đi mua rượu, nói là đặc sản của tửu điếm, thế nào lại khó uống như vậy."
Kiều Trì nghĩ muốn phát tác, thế nhưng chỗ này nhiều người như vậy thật không tiện, hắn đàng nhịn xuống, trong lòng âm thâm mắng vài câu.
Lai Ân cuống quít đi đổi một chén nước khác cho Kiều Trì, về phần chén nước kia có phải là thật hay không chỉ có Kiều Trì và Lai Ân là rõ, bởi vì hành động của Lai Ân giống như thật, cho nên hắn cũng không cách nào phân biệt được là thật hay giả.
Lai Ân tiếp tục hỏi, Kiều Trì mang vẻ mặt đau khổ tiếp tục tinh giản, bởi vì thêm mắm thêm muối thao thao bất tuyệt cho nên hắn thật sự quá khổ, lúc này rút kinh nghiệm chỉ giảng giải qua loa mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
46 chương
4 chương
68 chương
501 chương
501 chương