Vương bài pháp thần
Chương 127 : Trêu đùa
Lai Ân hỏi càng nhiều Kiều Trì càng khát nước nhanh hơn.
"Thật là đẹp a, Ly Ly, ngươi xem viên hồng lệ thạch kia thực sự giống như một giọt nước mắt vậy." Ly Ly và đám bạn dường như vô ý đã xuất hiện trước mặt Lai Ân và Kiều Trì.
Ly Ly hung ác trừng mắt liếc nhìn Lai Ân, sau đó chỉ vào viên hồng lệ thạch nói: "Cái này giá bao nhiêu tiền thế?"
Ly Ly mỗi lần thấy Lai Ân là đều muốn đối đầu với hắn, thế nhưng nàng lại càng không thích vẻ tự cao tự đại của Kiều Trì, cho nên nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Lai Ân muốn làm cái gì?
"Một con long tộc ma thú." Lai Ân cười nói.
Ngày hôm nay Ly Ly cố ý ăn mặc đẹp đẽ một chút, một thân hắc sắc quần dài bằng da bó sát người, chân mang chiếc giày da màu đen tinh xảo, tóc dài vàng óng như sóng lượn rủ xuống.
Hai mắt Kiều Trì phát sáng, ánh mắt mị mị nhìn chằm chằm thân thể Ly Ly, mỗi một tấc, một thốn cũng không tha, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua quần áo nàng vậy.
Ly Ly làm như cố ý không thấy, chỉ nhìn vào viên hồng lệ thạch, kinh ngạc nói: "Một con long tộc ma thú rất quý giá đó, vậy thứ này dùng để làm gì?"
Kiều Trì ở bên cạnh mở miệng nói: "Ly Ly tiểu thư, viên hồng lệ thạch này tác dụng chủ yếu là để ma pháp sư chế tạo phụ ma dược thủy, phụ ma dược thủy này sau khi uống xong chỉ cần nửa ngày là pháp huy tác dụng, hơn nữa hiệu quả lại duy trì liên tục một ngày một đêm. Đương nhiên hồng lệ thạch này cũng là một loại hột xoàn quý báu, nếu trên một chiếc vòng cổ mà đính nó lên, giá trị phải lên tới 7_10 ức đó."
"Thật là lợi hại nha." Ly Ly giả bộ rất khiếp sợ, giọng nói đầy vẻ tiếc hận: "Rất quý nha, ta không mua được rồi."
Kiều Trì cười ha ha nói: "Ly Ly tiểu thư nếu đã thích vậy ta sẽ mua cho nàng."
"Ta sao không biết xấu hổ mà nhận của ngài đây?" Ly Ly giả bộ kích động nói, thế nhưng trong lòng lại muốn nôn. Mình diễn kịch đúng là không phải đối thủ của tên hỗn đản kia a.
"Lai Ân, bán viên hồng lệ thạch này cho ta, để ta tặng nàng." Giọng nói của Kiều Trì giống như mệnh lệnh.
"Nếu không có long tộc ma thú ta sẽ không bán." Ánh mắt Lai Ân làm ra vẻ tốt bụng nói.
Ly Ly rất muốn đem cái tên thiên tài đóng kịch này đánh cho thành đầu heo. Khuôn mặt hắn trông thật ghê tởm. Sao hắn có thể giả bộ thành cái dạnh như vậy được chứ!
"Long tộc ma thú thì ta không có, bất quá mấy thứ trên bàn này tùy ý ngươi chọn."
"Không thể đổi được long tộc ma thú sao?" Lai Ân ngây ngô hỏi.
Ly Ly sắp không khống chế được bản thân rồi, trạng thái trong lúc đóng kịch thật là thống khổ.
Cô bạn gái bên cạnh Ly Ly đã sớm nín cười đến nỗi khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Đám người xung quanh rầm một cái hơn phân nửa đã ngã ngửa, hơn phân nửa một bên chạy ra ngoài một bên ôm bụng cười.
Thoáng cái trên trán Kiều Trì xuất hiện hơn mười cái nếp nhăn, nhìn chằm chằm Lai Ân nói: "Tiểu tử ngươi không thể không lấy long tộc ma thú được không? Đống đồ của ta ở đây không thể so sáng với một con long tộc ma thú quý hiếm sao?"
"Ngươi không có long tộc ma thú thật sao." Biểu tình của Lai Ân làm như vô tội nói.
Biểu tình này của hắn khiến cho Kiều Trì, Ly Ly cùng với tất cả mọi người xung quanh muốn tiến tới đấm cho hắn hai quyền vào mặt.
Kiều Trì cố nhịn nói: "Một lọ Hắc Huyết, ta tin ngươi cầm thứ này đi cũng có thể đổi được một con long tộc ma thú."
"Hai bình đi." Lai Ân vươn hai ngón tay ra mặc cả.
"Mẹ nó, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, được hai bình thì hai bình."
Kiều Trì đem hai bình Hắc Huyết đưa cho Lai Ân, rồi từ trong tay Lai Ân cầm lấy viên hồng lệ thạch, vẻ mặt nịnh thần đưa cho Ly Ly, nhân cơ hội sờ soạng một chút lên bàn tay nhỏ bé của Ly Ly, thật mềm thật trơn khiến Kiều Trì hận không thể nắm chặt mãi không buông.
Ly Ly miễn cưỡng cười cười, rút tay trở về. Cảm kích nói: "Ngài thật sự là quá tốt, Kiều Trì tiên sinh."
Kiều Trì đã bị bộ dáng dáng tươi cười của Ly Ly làm cho mê đảo rồi, hắn cười ngây ngô, liên tục gật đầu.
Lai Ân tiếp nhận Hắc Huyết sau đó khua khua trước mặt, lớn giọng rao hàng, nói: "Hắc Huyết, Hắc Huyết đây, là dược phẩm tốt nhất chỉ trong thời gian ngắn sẽ đề thăng một tầng thực lực, đổi lấy hai đầu long tộc ma thú đây."
Kiều Trì sửng sốt nói: "Ngươi đã bán xong hồng lệ thạch rồi, sao còn chưa đi."
"Ta còn muốn đổi long tộc ma thú nữa mà."
Ly Ly lần này đưa ánh mắt tập trung trên lọ Hắc Huyết, giả bộ nghi hoặc nói: "Cái này là thuốc gì? Thật có thể đề thăng thực lực sao?"
"Trong khoảng thời gian ngắn có thể đề thăng thực lực, ngươi không có nghe ta hô hay sao?" Lai Ân không nhịn được hét lên.
"Có người bán đồ như ngươi sao? Quát, ngươi quát cái gì!" Ly Ly tức giận nói tiếp: "Chuyện của ta và ngươi không nên làm phiền đến người khác, mau cút ra xa một chút, ở đây cũng không phải là chỗ của ngươi."
Lai Ân cười đắc ý nói: "Ha ha, thật xấu hổ nha, chỗ này chính là Kiều Trì đại ca mà. Hắn cho phép ta ở chỗ này rao bán."
"Ly Ly tiểu thư, ta không nhận ra tiểu tử này, Lôi Âu Nạp gia tộc ta cũng không có người như thế." Kiều Trì sợ Ly Ly hiểu lầm, cuống quít giải thích.
"Ngươi xem người ta đã nói không nhận ra ngươi rồi đó."
"Nhưng chỗ này là của hắn mà." Lai Ân lo lắng nhìn Kiều Trì nói tiếp: " Đại ca, ngài không thể làm như vậy a, chỗ này đúng là của ngài mà"
"Không phải là của ta, chỗ này là của hắn mà." Kiều Trì cuống quít biện bạch.
A...
Ly Ly kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Thì ra là thế." Mọi người xung quanh đều thuận miệng phụ họa, trong lòng biết Kiều Trì đã bị lừa rồi.
Kiều Trì cũng phát giác ra có điểm không đúng, nhìn chằm chằm Lai Ân. Nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử, ngươi cố ý phải không?"
"Thì chính mồm ngài nói mà." Lai Ân làm bộ khiếp đảm lui về phía sau.
"Nguyên lai ngay từ đầu ngươi đã có ý đùa bỡn ta." Kiều Trì biết mình bị lừa, cả khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
"Ta, ta nào dám." Lai Ân làm ra vẻ vô tội, nói.
"Tốt, hảo tiểu tử, hai bình Hắc Huyết ta mua, ngươi nhanh cút cho ta." Kiều Trì cũng không muốn nhiều lời, càng nhìn thấy mặt hắn lại càng thêm ghét.
"Nhưng, nhưng ta còn có vài thứ đồ chưa có bán."
"Toàn bộ mấy thứ đó ta sẽ mua, ngươi mau cút đi."
"Ta sợ, ta sợ ngươi mua không nổi." Lai Ân thật giống như bị Kiều Trì dọa cho phát sợ, giọng nói cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.
"Ngươi là một tên nghèo hàn thì có được bao nhiêu đồ quý giá? Sao ta lại mua không nổi chứ, ta mà mua không nổi, đó mới là chuyện lạ á." Kiều Trì chỉ vào mấy thứ đồ trước mặt nói: "Mấy thứ này đều là vật hiếm thấy, cũng không kém hơn Hắc Huyết, ngươi xem ta có thể mua được đồ của ngươi chưa."
"Vậy được rồi, nếu như mua không nổi thì cứ dựa vào quy định của giao dịch, lời của ngài chính là lừa gạt, đến lúc đó ngài phải dùng thứ có giá trị tương đương để bồi thường cho ta." Lai Ân cẩn thận từ li từng tí hỏi lại.
Kiều Trì chỉ vào không gian giới chỉ của mình, sau lại chỉ vào bàn tay của Lai Ân, nói Đây chính là chênh lệch có biết không? Ngay cả không gian giới chỉ cũng không có, vậy ngươi còn có thứ đồ quý giá gì? Nếu là ta không mua được toàn bộ đồ của ngươi, ta sẽ bồi thường ngươi gấp đôi."
Đám người xem biết, rốt cuộc Kiều Trì cũng chui vào tròng, có người không khỏi thở dài một tiếng nói thầm: "Ài, thoạt nhìn ngươi đúng là một tên nói khoác mà không biết ngượng, phá gia chi tử a, Kiều Trì tiên sinh ngươi đúng là một kẻ không bao giờ biết chú ý tới chuyện tình của người ngoài rồi."
Lai Ân chậm như rùa từ trong ngực lấy ra hai cái không gian giới chỉ đeo trên ngón tay, thở dài nói: "Kiều Trì đại ca, tuy rằng không muốn vũ nhục ngươi, thế nhưng ngươi tự dâng tới cửa a. Ta sẽ không khách khí nữa."
"Hai không gian giới chỉ, nhà giàu mới nổi hả, ha ha, thoạt nhìn vẫn có chút thực lực đó, nếu như tưởng mang hai cái không gian giới chỉ mà dọa được ta, vậy ta cho ngươi hẳn mười cái nè."
Đám người vây xung quanh lúc này đã chật như nêm cối.
Lai Ân không nhanh không chậm từ trong không gian giới chỉ lấy ra mấy món đồ.
Kiều Trì thấy mấy thưc đồ xuất hiện trước mặt mình kia đều là tài liệu trân quý, từ tài liệu luyện kim thuật sư đến đạo cụ ma pháp cùng ma pháp khí cụ, đầy đủ các loại tài liệu.
Lai Ân xuất ra một túi Tử Diễm Thạch chừng bảy mươi khắc nói: "Tử Diễm Thạch bảy mươi khắc."
Sắc mặt Kiều Trì đại biến, trái tim mãnh liệt co thắt.
"Ma Kim hai mươi khắc. Phấn thủy tinh bột năm mươi sáu khắc. Thủy tinh nguyên thạch hạch tâm một cân, nhãn lệ Vu yêu mười giọt."
Ánh mắt Kiều Trì kinh khủng nhìn Lai Ân, đột nhiên phát hiện mình rơi vào bẫy rồi, Người này một mực đóng kịch để lừa mình.
Kiều Trì rốt cục minh bạch tên này đã chuẩn bị kế hoạch từ trước khiến mình táng gia bại sản.
Đáng sợ, thật là đáng sợ, không phải là thực lực mà là tài lực a.
Đam Bỉ Đặc kim chúc, Hôi Thạch Nham, Hoàng Kim Thụ Quả, phấn trần các hệ nguyên tố, Tử Diễm Thạch, Dung Nham Thủy, Tử Kim thủy tinh bột, dù không phải là tài liệu luyện kim thuật cũng là đạo cụ luyện chế quý giá, dù cho có là bảo khố của gia tộc cũng không có nổi một khắc để đem ra bán, thế mà lúc này tại đây lại có tồn tại tới hơn mười, hai mươi khắc.
Chỗ này phải bằng với tài phú của một quốc gia nha. Đây mới chính là tài khả địch quốc nha.
Trong mắt Ly Ly liên tục bắn ra tia sáng kì dị, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một mặt khác của Lai Ân, hắn luôn bọc lấy hai không gian giới chỉ, trông giống như một kẻ nhà giàu mới nổi. Thế nhưng thật ra lại là một người phú khả địch quốc a.
Lai Ân rốt cục ngừng tay, chỉ vào mấy thứ trước mặt mình, nói: "Những thứ này ta đều bán tất, mời ngài mua đi."
Sắc mặt Kiều Trì lúc đỏ lúc tím, lửa giận trong mắt phun trào, vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, gầm lên giận dữ: "Vương bát đản, ngươi đây là đang đùa bỡn ta đúng không? Mấy thứ này người khác cũng không thể có, vậy sao ngươi không bán cho bọn họ?"
Lai Ân vẫn cười như cũ nói: "Ta đúng là muốn bán hết đó, ai có thực lực cũng có thể mua, bất quá Kiều Trì đại ca, ngươi đã nói nếu không mua được sẽ trả giá gấp đôi cơ mà."
"Trả cái mẹ ngươi." Kiều Trì thẹn quá hóa giận, rốt cục nhịn không được, một tia thanh tĩnh cuối cùng đã biến mất, hắn phẫn nộ gầm lên như dã thú, bàn tay đã đặt bên hông, một đạo lưu quang từ bên hông nhanh như thiểm điện đâm thẳng tới trước ngực Lai Ân.
"Làm bị thương chủ nhân ta. Nhân loại, ngươi chê sống đủ rồi à."
Trên bầu trời xuất hiện một đạo hắc hồng giao nhau, bóng lưng giống như một tảng đá lớn hạ xuống chắn trước mặt Lai Ân.
Ni Nhĩ đã sớm không nhịn được, thấy Kiều Trì động thủ, hắn như cơn gió vọt tới.
Kiếm của Kiều Trì đâm trúng bóng đen này, trong chớp mắt đã bị đánh văng ra, sau đó chỉ thấy một bàn tay to đè xuống đỉnh đầu mình, khí tức kinh khủng kia như gió lốc mà tới.
"Trung giai." Kiều Trì sợ hãi kêu lên, không kịp né tránh, chỉ có thể giơ song chưởng lên đỡ.
Răng rắc...
A...
Hai cánh tay Kiều Trì từng chút từng chút bị vỡ vụn, lúc này hắn mới nhìn rõ quái vật trước mắt, sợ hãi nói: "Ma, Ma tộc, không có khả năng."
Bàn tay to của Ni Nhĩ lần thứ hai ép xuống khiến Kiều Trì quỳ mọp xuống đất.
Lai Ân ung dung thu lại tài liệu của mình, sau đó trước con mắt phun hỏa của Kiều Trì thu lấy đống tài liệu của hắn.
Lai Ân đếm xong đống tài liệu của Kiều Trì, lúc này mới lên tiếng: "Ngươi nếu không đền ta gấp đôi ta sẽ không tha cho đâu, nhớ kỹ toàn bộ phải gấp đôi, thiếu một phân cũng không được."
Kiều Trì nhìn bốn phía, thấy vẻ mặt mọi người đột nhiên phát hiện ra Ma tộc mà vẫn thờ ơ như không, coi như là có thần đứng ở đây cũng phải e ngại Ma tộc a.
"Ngươi, các ngươi đang nhìn cái gì? Đó là Ma tộc a, các ngươi không sợ cuối cùng hắn sẽ giết các ngươi sao." Kiều Trì gào lên.
"Kiều Trì tiên sinh, tất cả đều là do ngươi tự tìm khổ, ngươi ở Thiên Giả chi thành cũng đến nửa tháng rồi, thế nhưng lại chưa từng hỏi thăm qua Lai Ân tiên sinh là ai, cho nên mới có kết cuộc như ngày hôm nay."
Có người ha ha cười nói.
"Chỉ có một số ít người ở Thiên Giả chi thành là không biết Lai Ân tiên sinh thôi, thoạt nhìn ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc, không ai nói một tin tức gì về Lai Ân cho ngươi nghe hay sao?"
"Vị này chính là chiến sĩ Ma tộc ngày đó được Lai Ân tiên sinh thu phục, bây giờ chính là thủ hạ của Lai Ân tiên sinh. Nếu ngày đó ngươi biết chuyện này, ta đoán ngươi dù có bị đáng chết cũng không dám đắc tội với Lai Ân tiên sinh."
"Ngươi, các ngươi..." Khóe mắt Kiều Trì như muốn nứt ra, trừng mắt nhìn mọi người, dường như muốn ăn tươi nuốt sống đám người này vậy.
"Lai Ân, tên hỗn đản này, mấy thứ đồ của ta ngươi cũng đã lấy, bây giờ lại còn đòi gấp đôi, thật là vô sỉ mà."
"Ta chỉ đòi thứ mà ta nên được thôi."
"Đê tiện, vô sỉ."
"So với sự vô sỉ của ngươi còn kém hơn nhiều, bây giờ câm miệng cho ta, nếu như để ta nghe thấy một câu nào nữa, ta sẽ để Ni Nhĩ bẻ hết khớp xương của ngươi, bản thiếu gia là quang minh pháp sư, trị thương không đến một hồi. Đến lúc đó ngươi biến thành điên cũng không biết chừng."
"Lão Tử chính là hắc ám thuộc tính, không sợ." Kiều Trì âm hiểm cười nói.
"Vậy rất tốt, bản thiếu gia cũng không có việc gì làm, chơi đùa một chút với vị hắc ám pháp sư này vậy. Ni Nhĩ, chặt thằng nhỏ của hắn."
Ni Nhĩ cười hắc hắc, ngược đãi con người là sở thích của hắn, mấy ngón tay thô như cây cải củ của hắn luồn vào háng Kiều Trì, sau đó dùng một ít lực.
Kiều Trì kêu thảm một tiếng, ngay sau đó hét lên một tiếng nữa như lợn chọc tiết ngất đi, Ni Nhĩ lần này cố sức làm lại, vừa lúc nơi này là nơi tập trung nhiều dây thần kinh mẫn cảm, sự đau đớn duy trì liên tục không ngừng xé rách dây thần kinh khiến hắn tỉnh lại.
Lai Ân ném cho Kiều Trì một quả hắc ám phục hồi, chỉ chốc lát công phu chỗ đó của Kiều Trì đã khôi phục lại như thường, hắn sợ hãi nhìn Lai Ân, cơ mặt run rẩy không dám nói nửa lời.
"Lai Ân, một nửa công lao thuộc về ta, không có ta phối hợp, ngươi không có khả năng lừa gạt người này, hãy chia một nửa đồ vừa lấy được cho ta." Ly Ly kéo áo Lai Ân, nói.
"Ta đâu có cần ngươi hỗ trợ."
"Ngươi, người này, ta mặc kệ, phải chia cho ta một nửa." Ly Ly không chịu bỏ qua, bám lấy phục Lai Ân, bộ dạng giống như một tiểu hài nữ làm nũng vậy.
"Một phần năm." Lai Ân thản nhiên nói.
"Một nửa." Khóe mắt của Ly Ly đã trở nên ướt át, bây giờ nàng bắt đầu dùng đến chiêu bài khóc lóc ăn vạ.
Lai Ân xin tha, nói: "2/5, không thể nhiều hơn được nữa, làm vậy là ta đã đắc tội với lương tâm thương nhân lắm rồi." "Ô ô, ngươi khi dễ ta, ta muốn nói cho tằng gia gia biết."
"Được rồi, được rồi, 3/5, được chưa."
Vàng mắt Ly Ly còn tràn đầy nước mắt, hì hì nở nụ cười nói: "3/5, là ngươi nói đó."
"Ta... Lai Ân tự tát vào mồm mình một cái. Chết tiệt, 3/5 So với một nửa còn nhiều hơn, đúng là cái miệng nó hại cái thân, sau này đối với mỹ nữ phải lạnh lùng một điểm mới được.
Kiều Trì đã hôn mê bất tỉnh rồi, lúc này dù cho đau đến mấy hắn cũng không tỉnh được nữa, hắn biến mình bị người ta trêu đùa cướp hết tài sản, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hộc máu té xỉu.
Ni Nhĩ lấy tay cù lét Kiều Trì, nói: "Chủ nhân, người này hôn mê rồi, có cần đáng thức hắn dậy hay không."
"Không cần, sau này ngươi hãy trông chừng hắn, ngày chỉ cho ăn hai cái bánh bao thôi, nếu có kháng nghị vậy cứ bẻ xương đầu của hắn cho ta."
"Biết rồi, chủ nhân." Ni Nhĩ vui vẻ vác thân thể mềm oặt của Kiều Trì rời đi.
Lai Ân bất đắc dĩ đưa cho Ly Ly 3/5 số tài liệu, trong lòng xót của muốn chết.
Ly Ly hướng về phía Lai Ân làm mặt quỷ, sau đó cùng với bạn gái chạy đi.
"Ai đi tới phạn điếm nơi hắn trọ, báo tin cho người của hắn biết sẽ được thưởng hai bình Hắc Huyết này."
"Ta đi." Một người phản ứng nhanh nhất đã một bước vọt tới trước mặt Lai Ân, sau đó cầm lấy hai bình Hắc Huyết bỏ chạy.
Kiều Trì trọ trong một tửu điếm lớn nhất thành, hơn nữa nơi đó lại có món ăn ngon nhất, nổi tiếng nhất, bây giờ cùng với Lai Ân gây ra chuyện nháo loạn, không người nào là không biết.
Lai Ân mới vừa nghĩ lại chuyện này liền cảm thấy hối hận.
Hắn lắc đầu đem mấy thức tài liệu mà mình không cần bán ra, không ít người thấy có thứ quý giá mà mình cần, đều vui vẻ dị thường vội vã chạy lại mua, trong miệng rối rít cảm ơn Lai Ân.
Giao lưu hội liên tiếp diễn ra trong năm ngày, Lai Ân cũng mua bán được không ít đồ.
Sau đó hắn đội nhiên tìm một gian nhà trọ bình thường bế quan không ra.
Ni Nhĩ đứng ở ngoài canh gác, Kiều Trì một ngày đêm chỉ được ăn hai cái bánh bao, tức giận mà không dám nói, chỉ cần lên tiếng là bị ăn đòn, sau này một ngày chỉ được ăn một cái bánh bao.
Kiều Trì đem mọi oán hận đổ lên đầu tên Ma tộc, đến cả nằm mơ cũng muốn đem hắn ăn thịt gặm xương.
Kiều Trì cũng không rõ tại sao một người cường đại, ít nhất cũng là á thần trung giai ma nhân cư nhiên lại nghe lệnh một nhân loài. Hiện tại hắn muốn nhất chính là người của mình nhanh chóng biết tin rồi mau mau cứu bản thân ra.
Lai Ân ở bên trong phòng bố trí một không gian kết giới tĩnh âm, hoàn toàn cách ly mình với ngoại giới. Hắn mở ra quyển cổ thư mà Cáp Lôi Nạp tâm đắc, trước đây chỉ một mực dựa vào ngoại lực làm loạn. Bởi vì hắn cảm giác mình luôn được bảo vệ thế đã đủ mạnh rồi, nhưng ngày hôm trước bị Kiều Trì đá một cước khiến hắn bừng tỉnh, nếu không có thực lực cường đại, coi như là có thế lực lớn đến đâu đi nữa cũng vẫn bị chết như thường.
Lai Ân biết mình phải nhanh chóng đề thăng thực lực, nếu một ngày nào đó mình bị nguy hiểm. Ngay cả thời gian triệu hoán cũng không kịp, vậy thì thảm rồi, có được tất cả trợ lực cũng không phải là thực lực bản thân, đây là điều mà hắn đúc kết được từ lúc tu luyện ở ma thú sâm lâm. Muốn luyện phải luyện toàn năng ma vũ song tu.
Không gian năng lực là thuộc tính tốt nhất để đánh lén và chạy trốn, nếu như là pháp sư cũng chỉ dùng để chạy trốn, thế nhưng nếu là chiến sĩ sẽ biến thành một sát thủ, muốn giết ai cũng chỉ trong cái chớp mắt.
Tu luyện là cả một quá trình không thể vội vàng.
Mục tiêu của thánh giai là hướng về á thần cấp.
Lai Ân tại tĩnh âm kết giới mở ra một không gian nhỏ, đó là một trong những năng lực của thánh giai không gian pháp sư.
Không gian này cũng không coi là nhỏ, có rất nhiều cây cối nữa là khác.
Không gian này chỉ có người sáng tạo ra mới tiến vào, bốn phía bên trong có chứa hơn tám mươi kiện ác ma áo giáp và chín mươi thanh thiên sứ chiến kiếm, còn có một phần mảnh nhỏ vật liệu chân quý của vũ khí thần ma. Nếu như mình chết, tất cả mấy thứ kia cũng lập tức biến mất.
Lai Ân có thể làm cho không gian bên trong tự do biến hóa, đầu tiên hắn biến không gian này thành một ngọn núi, liên tục cao lên lại tụt xuống, sau đó lại gia tăng thêm mấy phần trọng lực, làm cho bước chân của mình trở nên nặng nề.
Lai Ân ở nơi này lê bước từng chút một, sau khi thích nghi hắn lại gia tăng trọng lực.
Thời gian trong này so với ở ngoài chậm hơn, ở đây một ngày bằng với ba ngày ở bên ngoài .
Lai Ân trải qua ba ngày, trọng lực cũng gia tăng thêm năm lần, sau đó hắn bắt đầu tập chạy bộ và vung kiếm.
Nền móng thực lực của hắn cũng không kém, cho nên tập luyện vất vả như vậy cũng không quá khó khăn. Mỗi ngày đều chạy bộ một nghìn thước và huy kiếm ba nghìn lần. Dưới trọng lực gấp năm lần, mồ hôi trên cơ thể tuôn ra như mưa, lúc này hắn đã chạy được năm nghìn thước và huy kiếm một vạn năm nghìn lần rồi.
Lai Ân ở nơi này tập luyện liên tục, lúc nào mệt mỏi liền nghỉ ngơi một lát, lấy tễ thuốc ra duy trì thể lực.
Mười ngày sau, Lai Ân cảm giác mình rốt cục có thể đi lại bình thường, toàn bộ thân thể gầy đi một vòng, bất quá cơ nhục lại rắn chắc hơn rất nhiều.
Ngày thứ mười lăm, lương khô chuẩn bị lúc trước đã dùng sạch, lúc này hắn mới chịu rời khỏi tiểu không gian.
Vừa mới bước chân vào phòng, do không kịp thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài cho nên hắn bị ngã nhoài.
Lai Ân lập tức đứng dậy, hoạt động tay chân một chút, nhẹ nhàng dùng một tay nâng chiếc bàn bên cạnh lên, hắn không khỏi cười nói: "Hắc, thật không tồi, sau này ta cũng có thể tìm một thanh đại kiếm như Ni Na, chỉ cần vung lên một cái, khí thế quả là uy phong nha."
Ánh nắng tươi sáng chiếu xuyên qua khe cửa....
Lai Ân có thể mô phỏng không gian y hệt như bên ngoài, thế nhưng cũng không thể bắt chước được ánh mặt trời. Mười lăm ngày không được nhìn thấy ánh nắng, bây giờ ánh mặt trời chiếu tới khiến hắn cảm thấy phi thường thoải mái. Đẩy cửa bước ra, hắn lại càng hoảng sợ.
Bên người Ni Nhĩ có thêm hơn mười vị, tất cả đều tầm ba bốn mươi tuổi, người nào kém nhất cũng là mặt mũi bần dập, nghiêm trọng hơn thì khớp xương toàn thân bị đứt gãy.
Kiều Trì đói đến độ chỉ còn da bọc xương, bất quá không có gãy tay thiếu chân, chỉ là bộ dạng tựa như một bộ xương khô.
Toàn bộ xung quanh phòng, trên trời, trên tương, vây đầy người.
Bang Đức Lặc ở đằng xa nháy mắt với Lai Ân.
Ly Ly cũng đứng trong đám đông xem náo nhiệt.
Hầu như toàn bộ các đại nhân vật ở Thiên Giả chi thành đều tụ tập đông đủ ở nơi này.
Phần lớn là xem náo nhiệt, bộ phận còn lại Lai Ân cũng chưa từng thấy qua, bất quá nhìn trang phục chỉnh tề, hơn phân nửa số người ở trên không trung cưỡi chiến sủng thú hoàng, thoạt nhìn là người trong cùng một đại gia tộc.
"Được rồi, Lai Ân ra đi." Đám người xem náo nhiệt vừa thấy cánh cửa mở ra, ánh mắt đều mang vẻ chờ mong dõi theo.
"Ni Nhĩ, xảy ra chuyện gì vậy?" Lai Ân nhìn đám người bên cạnh Ni Nhĩ.
Kiều Trì giống như đã tàn phế rồi, thân thể chỉ còn lại da bọc xương, toàn thân đều lưu lại tàn tích của các loại ma pháp, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, mắt thấy hắn sắp cầm cự không nổi rồi.
"Hắc, bọn họ chuẩn bị cứu cái tên kia." Ni Nhĩ chỉ một ngón tay lên người Kiều Trì, hắc hắc cười nói tiếp: "Ai xông công kích đều bị ta đáng cho tàn phế, ai dám dùng ma pháp ta lại đem tên đó chắn ở phía trước."
"Lai Ân; Lâm Đức Lôi Âu Nạp, ngươi cư nhiên dám ngược đãi Kiều Trì thành cái dạng như vậy, ngươi đây là có ý gì?" Trên không trung, một vị trung niên nhân đứng trên lưng lôi long thú hoàng căm tức kêu to.
Lai Ân híp mắt nhìn trung niên nhân nói: "Xin hỏi ngươi..."
Khắc Lý Ân căm tức nhìn Lai Ân, đáp: "Ta là Khắc Lý Ân."
"Ta còn chưa nói xong á, ta muốn hỏi ngươi chui ra từ bẹ hành nào, ngươi lại vội vã tự nhận mình là bẹ hành a." Lai Ân cười chế diễu.
Khuôn mặt Khắc Lý Ân lúc đỏ lúc trắng, tức giận không nói lên lời.
"Tức giận à, vậy nhớ kĩ lần sau nếu có trả lời vấn đề nào đó thì hãy chờ khi nghe hết câu đã nhé." Lai Ân dùng ngữ vị sâu xa giáo huấn Khắc Lý Ân.
Bàn tay của Khắc Lý Ân đã đặt trên chuôi kiếm.
Một lão đầu ngăn Khắc Lý Ân khỏi xúc động, nói: "Lai Ân tiên sinh, thả những người đó ra, nếu không..."
"Nếu không thì thế nào?"
"Ngươi sẽ phải chết." Lão đầu trừng mắt quát.
Đám người vây xem đều cười rộ lên.
Lai Ân cũng cười ha ha nói: "Ta không nghe lầm chứ, thực sự muốn ta chết ..."
Lão đầu há to mồm, đang định mở miệng nhưng lại sợ mắc mưu của Lai Ân.
Lai Ân đợi nửa ngày không thấy lão đầu mở miệng, than thở nói: "Đừng sợ, ta nói xong rồi, lão có thể nói được rồi."
Lúc này đến phiên lão đầu mặt lúc đỏ lúc trắng.
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương