Vương bài pháp thần
Chương 125 : Thu phục.
Phỉ Lợi Khắc Tư vừa xuất hiện, mấy người đứng xem bỗng ngẩn ngơ, bọn họ cảm giác được toàn thân cự long thủy tinh này mạnh mẽ cỡ nào, đầu long này chỉ cần nhẹ nhàng dùng một ngón tay cũng có thể giết chết toàn bộ người có mặt ở đây.
"Ý, ngươi từ nơi nào chui ra vậy." Lai Ân nghi hoặc hỏi.
"Chẳng phải ngươi gọi ta tới sao?" Phỉ Lợi Khắc Tư chớp chớp con mắt trả lời.
"Mọi lần không phải là ngươi đi ra từ Bạch Cốt Môn sao?"
"Lần này thì khác, ta đổi phương thức khác rồi, ha ha, rất quỷ dị đúng không, ngươi chưa từng thấy ta đi ra bằng phương pháp này nhỉ, có cần triệu hoán lại một lần nữa không." Phỉ Lợi Khắc Tư đắc ý lúc lắc cái đầu.
Một người một rồng trong lúc nói chuyện khiến đám người bên cạnh toát mồ hôi lạnh.
"Thôi đi, gia gia của ta à, ngươi lăn qua lăn lại không thấy mệt sao."
"Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm mà, nếu không chúng ta tập luyện một chút kiểu dáng khi lên sân khấu đi." Phỉ Lợi Khắc Tư hắc hắc cười.
"Chờ khi có cơ hội ta sẽ làm ngươi mệt chết, để cho ngươi một ngày đêm lăn qua lăn lại bảy tám trăm lần cho ngươi biết."
"Cẩn thận không chính ngươi mệt chết đó."
Lai Ân bỗng phát hiện chỉ số thông minh của đầu long này đột ngột tăng mạnh, bởi vì hắn đã bắt đầu học được cách cãi lại rồi.
Phỉ Lợi Khắc Tư đã sớm chú ý tới động tĩnh tại đường tràng, hắn chỉ vào Ni Nhĩ nói: "Tên Ma tộc kia từ đâu chui ra vậy?"
"Ngươi đoán xem?" Lai Ân nháy con mắt hỏi ngược lại.
"Tên khốn kiếp kia do ai triệu hồi ra vậy? Để ta đi bóp chết hắn." Phỉ Lợi Khắc Tư rồng một tiếng, người ở khoảng cách hơn mười dặm cũng có thể nghe rõ.
Toàn bộ đám người xung quanh run lên, bọn họ cảm thấy khi Phỉ Lợi Khắc Tư tức giận, còn hung bạo và tàn nhẫn hơn cả tên Ma tộc kia.
"Chỉ cho hắn biết thế nào là lợi hại, ngươi giúp ta thu thập hắn, người này giữ lại sau tất có chỗ dùng."
"Ta chỉ muốn bóp chết hắn thôi." Phỉ Lợi Khắc Tư nghiến răng ken két nói.
"Có đại cừu sao, thôi cho hắn một cơ hội đi, tha cho hắn một lần, người này có điểm hữu dụng đó. Ngươi không muốn biết ai đã phá bỏ phong ấn thả một tên Ma tộc ra hay sao?"
"Muốn, đến lúc đó ta sẽ bóp chết cả hai tên." Phỉ Lợi Khắc Tư cắn răng nói.
Lai Ân chỉ chỉ vào mặt hai tên đã chết lại sống ở dưới, nói: "Một hồi nữa hãy giết chế hai tên kia đi, mị nó mắng chửi lão tử bảy tám hôm rồi, lỗ tai ta cũng nhanh hỏng mất."
"Ta ngất, thoạt nhìn ngươi đắc tội với không ít người nha, ngươi triệt tiêu hắc diễm đi, sau đó để ta đối phó. Để xem ta chỉnh cái tên vương bát đản phá phong ấn như thế nào."
Lai Ân thu hồi hắc diễm, toàn bộ vong linh sinh mệnh trong nháy mắt tiêu thất.
Hai người kia mắt thấy hắc diễm đã tan, bản thân rốt cuộc cũng được tự do, đầu tiên đang chuẩn bị xông về phía Lai Ân, hai người vừa ngẩng đầu nhìn lên trong sát na liền thấy một bóng đen khổng lồ hạ xuống trước mặt.
Bàn chân khổng lồ của Phỉ Lợi Khắc Tư nháy mắt đã đạp nát hai người kia thành một đống thịt vụn.
Sau đó Phỉ Lợi Khắc Tư lại nhe răng cười quơ cánh tay nhìn Ni Nhĩ, nói: "Cho ngươi một cơ hội, một là để ta đáng đập, hai là giơ tay đầu hàng. Có lẽ nên lập tức đầu hàng đi, a, cư nhiên ngươi còn là một tiểu đội trường Ma tộc."
Ni Nhĩ tựa hồ cũng nhận ra được Phỉ Lợi Khắc Tư này mạnh như một đầu ma long, cả giận nói: "Ma tộc sẽ không chịu khuất phục đâu, Phỉ Lợi Khắc Tư, đến đây đi."
Rống. . .
Ngao. . .
Một rồng một cự hán Ma tộc giao phong, trong lúc nhất thời cát đá tung bay, long trời lở đất.
Móng vuốt của Phỉ Lợi Khắc Tư đánh lên trên người Ni Nhĩ, trực tiếp phách hắn lún vào trong mặt đất.
Nắm tay của Ni Nhĩ đánh lên trên người của Phỉ Lợi Khắc Tư, khiến Phỉ Lợi Khắc Tư bay ngược trở lại.
Lai Ân lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: trời ạ, thật là lợi hại, cư nhiên có thể đấu ngang tay với Phỉ Lợi Khắc Tư a.
Mấy người cường giả đứng xem đều há hốc mồm, nếu là lúc trước khi đấu với vong linh chỉ là một màn buồn chán, bây giờ rồng ma đại chiến khí thế kinh thiên động địa, lực lượng cường đại cỡ nào mọi người cũng không tưởng tượng nổi.
Trên người Ni Nhĩ đã bắt đầu xuất hiện vết cào.
Chỉ chốc lát công phu...
Toàn thân Ni Nhĩ da thịt đều bị bong tróc, tiên huyết nhuộm đỏ toàn thân.
Lai Ân lo lắng kêu to: "Bắt sống, bắt sống, có chỗ dùng, có chỗ dùng đó."
Phỉ Lợi Khắc Tư nhếch miệng, nhe răng cười nói: "Không thành vấn đề, nếu ngay cả tên này mà còn không bắt sống được, ta sao còn mặt mũi lăn lộn nữa."
Một cánh tay của Ni Nhĩ tràn đầy tiên huyết gãy rời, cảm giác thân thể mình đang nhẹ bẫng, dường như đang lăng không vậy.
Cái đuôi của Phỉ Lợi Khắc Tư cuốn lấy một chân của Ni Nhĩ kéo lên.
Phỉ Lợi Khắc Tư cầm lấy hai chân của Ni Nhĩ quay mấy vòng trên không.
Ni Nhĩ mãnh liệt giãy dụa, một lát liền cảm thấy một trận hoa mày chóng mặt, thế nhưng không tài nào thoát ra khỏi móng vuốt của Phỉ Lợi Khắc Tư.
"Phỉ Lợi Khắc Tư, Buông ta xuống, chúng ta đáng lại."
"Ta không có ngốc a, oa ha ha." Phỉ Lợi Khắc Tư cuồng tiếu hô tô.
Không đến một hồi, Ni Nhĩ cảm giác khớp xương toàn thân mình như rời ra, cơ thể bị xé rách thành từng mảng, khớp xương ma sát với vách đá phát ra tiếng kêu thật ghê tai.
"Làm thế không bị chết chứ." Lai Ân cưỡi độc giác thú bay tới gần, cẩn thận hỏi.
"Yên tâm đi, có một lần ta bắt được một tên tiểu đội trường, hắn bị ta quăng ba ngày ba đêm mới chết, người này dù kém hơn thế nhưng cũng chịu được một ngày một đêm a."
Đất bay núi lở khiến toàn bộ đám người xung quanh vội vã cưỡi ma thú chạy đi.
"Ta đầu hàng, ta đầu hàng. Mẹ nó, Phỉ Lợi Khắc Tư, xem như ngươi lợi hại, Ma tộc sẽ không chịu khuất phục đâu, ta chỉ tạm thời đầu hàng mà thôi, sau này sẽ cùng ngươi phân cao thấp."
Phỉ Lợi Khắc Tư liếc mắt nhìn Lai Ân, nói: "Đầu hàng tạm thời có được không?"
"Tiếp tục quay đến khi nào hắn đầu hàng thì kêu ta."
Lai Ân thở phì phì móc triệu hoán thư ra, lần này kêu một đầu ngưu đến.
Sau đó...
Trước mắt của bao người.
Ni Nhĩ bây giờ mới kiến thức được cái gì gọi là ngược đãi.
Phỉ Lợi Khắc Tư cầm lấy hai cẳng chân của Ni Nhĩ mạnh mẽ quay, khiến Ni Nhĩ choáng váng đầu óc, mắt trợn trắng dã, đầu hắn thỉnh thoảng lại ăn một lang nha bổng của ngưu đầu.
Nếu là người thường, chỉ cần một gậy là tử, thế nhưng Ni Nhĩ này sức cũng dai, qua một ngày một đêm hắn mới kêu thảm, cố nói: "Ta đầu hàng, ta đầu hàng, cũng không dám phản kháng nữa rồi."
"Nếu như ngươi nói sạo thì sao?" Lai Ân hỏi.
"Ma tộc chưa bao giờ biết nói sạo." Ni Nhĩ kêu lên.
Ngưu đầu và Phỉ Lợi Khắc Tư lúc này mới buông tay.
Ngưu đầu lau từng giọt mồ hôi to bằng quả trứng gà trên trán, nói: "Thật là đã nghiền, lúc ở bắc cực băng nguyên cũng không có đáng đã tay như vậy."
Phỉ Lợi Khắc Tư cũng tán thành, gật đầu nói: “ Đúng, đúng, cũng lâu rồi ta không có đánh đã tay như vậy.”
Lai Ân lúc này mới tới gần Ni Nhĩ, nói: "Ngươi thật sự đầu hàng?"
"Thật mà." Ni Nhĩ đứng lên, da thịt toàn thân sơ xác không còn một chỗ nguyên lành, đáng sợ nhất chính là một vài chỗ còn nhìn thấy cả đầu khớp xương trắng ởn, vậy mà Ni Nhĩ vẫn còn sống được.
Lai Ân nhìn vậy, toàn thân đều nổi da gà, nhíu mày nói: "Như vậy mà ngươi vẫn chưa chết sao?"
"Còn cách một khoảng nữa là chết rồi." Vết thương trên người của Ni Nhĩ hồi phục với tốc độ khó có thể tin, mắt thường cũng có thể thấy được.
"Quả nhiên là chủng tộc có thể chống lại thần." Lai Ân than thở nói.
Vẻ mặt của Ni Nhĩ tràn đầy niềm tự hào, thế nhưng câu tiếp theo của Lai Ân khiến hắn cụt hứng.
"Thế nhưng gặp gỡ ta coi như là ngươi không may, cùng chống lại được thần nhưng lại không chống lại được thủ hạ của ta, từ nay về sau ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta." Lai Ân hai tay chống nạnh điên cuồng cười to.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Cùng Minh thần có quan hệ gì? Cư nhiên có thể điều khiển được hắc diễm của minh giới?"
Lai Ân không trả lời, chỉ xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.
Sắc mặt Ni Nhĩ đại biến, kinh thanh nói: "Ngươi, ngươi chính là Minh thần a."
"Ngươi gặp qua Minh thần bị đánh cho phải chạy bao giờ chưa? Ta chẳng qua chỉ là có cái nhẫn này của Minh thần mà thôi."
"Ngươi đã chém đứt ngón tay của Minh thần sau đó cướp nó?" Ni Nhĩ bị dọa cho phát run, điểm này quá lợi hại rồi, ngay cả Minh thần mà hắn cũng chém được.
"Cáp Địch Tư còn không chém ta thì thôi, đúng là chí tưởng tượng của ngươi quá phong phú a, Ni Nhĩ hiện tại hãy nói cho ta biết, ngươi sao lại có thể tới được đây?"
Ni Nhĩ hừ lạnh một tiếng nói: "Ta vốn vẫn ở nơi này mà, từ lúc thần ma chiến tranh, chúng ta gồm một tiểu đội vốn định xông vào đáng lén một tòa thành của nhân loài, kết quả là rơi vào bẫy, bị nhân loài hen mọn phong ấn, thẳng cho tới hôm nay có bốn người tiến nhập vào nơi phong ấn. Bọn họ nói chỉ cần giết được ngươi ta sẽ được tự do, sau đó ta sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ thả đồng bọn của ta ra."
"Ngươi đúng là rất biết giữ chữ tín a, ngu ngốc." Lai Ân mắt trắng dã liếc Ni Nhĩ nói tiếp: "Chỉ một mình ngươi cũng đủ để người trong Thiên Giả chi thành nhức đầu rồi, ngươi nghĩ bọn họ có thể thả một tiểu đội Ma tộc ra không? Huống chi nếu ngươi có giết được ta đi nữa, toàn bộ người trong thành cũng sẽ liều mạng với ngươi, lúc đó ngươi cũng không thể rời khỏi nơi đây được."
Ni Nhĩ gãi gãi đầu, nói: "Nói cũng đúng, nếu không ngươi giúp ta đi thả bọn họ ra đi."
"Ta còn có chê mệnh mình quá dài a. Thả một tiểu đội Ma tộc ra, vậy không biết có bao nhiêu người tới tìm ta tính sổ đây."
Ngưu đầu ở bên cạnh tru lên, nói: "Đánh, đáng đi, thả một người đáng một người."
Phỉ Lợi Khắc Tư cũng ở bên cạnh xen mồm vào: "Đem ta tới chỗ phong ấn, ta muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Ni Nhĩ nhìn về phía Lai Ân, tuy rằng Ni Nhĩ bị Phỉ Lợi Khắc Tư và đầu đầu đáng bại, hắn cũng không có nói là nghe lệnh của Phỉ Lợi Khắc Tư. Hắn chỉ đáp ứng nghe lệnh của Lai Ân mà thôi, đây là tính cách của Ma tộc, bọn họ là người tuyệt đối trung thành với lời nói của mình, một khi chính miệng mình nói ra tuyệt đối sẽ quán triệt.
"Không cần đi tới đó, phong ấn vẫn còn hoàn chỉnh, Lợi Bỉ Na gia tộc chúng ta lại có một tên vương bát đản như vậy, đúng là khiến tổ tiên cũng phải tức giận mà sống lại."
Thanh âm này từ trên không trung truyền đến.
Lai Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.
Phỉ Lợi Khắc Tư cũng run run, kinh thanh nói: "Oa, ngất, nhiều người như vậy, nếu tất cả đều tập trung công kích, ngay cả ta cũng ăn không tiêu a."
Trên bầu trời đen kịt một mảng người, có kẻ cưỡi ma thú, có người lại tự mình phi hành, trên mặt đất ước chừng cũng đến hơn nghìn người.
Những người này đều tới xem Phỉ Lợi Khắc Tư và ngưu đầu ngược đãi Ni Nhĩ được một thời gian rồi, Lai Ân lúc đó cũng chỉ mải xem náo nhiệt không có chú ý tới.
Người nói chính là một thanh niên nhân, mặc thanh y, thân cao thước chín, trông bộ dạng cũng được, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm giống kiếm của Áo Bỉ Khắc, bên tay vị thanh niên này còn xách theo một lão già.
Lão già bị đáng khiến mặt mũi bầm dập, cúi gằm đầu, mặt mày ủ dột, cũng không phân biệt được người này là ai nữa.
Một đám người già có trẻ có của Lợi Bỉ Na gia tộc đứng ở phía sau thanh niên nhân rất ngoan ngoãn cũng không ai dám lên tiếng.
Lai Ân nhìn vậy có chút hả hê, nói: "Ôi, Địch Lạp Đức, sao ngươi lại biến thành bộ dạng như vậy rồi?"
Thanh niên nhân hướng Lai Ân thi lễ thật sâu, nói: "Lai Ân tiên sinh, thực sự rất xin lỗi, hậu bối của ta đã vì oán hận làm mờ mắt cho nên mới mở ra phong ấn Ma tộc, nếu không phải Lai Ân tiên sinh có thực lực, vậy toàn bộ Thiên Giả chi thành đã bị phá hủy rồi."
Địch Lạp Đức còn không phục kêu to: "Ta không có sai, ta đây đều vì lợi ích của gia tộc mới làm như vậy."
"Còn cãi, ta giết ngươi." Thanh niên nhân này đưa tay trực tiếp ném Địch Lạp Đức xuống đất.
"Người nọ hình như là Kiệt Phổ Sâm? Lợi Bỉ Na, trời ạ, người này đã sống quá ba trăm năm rồi, vậy mà vẫn còn trẻ như vậy, nhất định là kết quả của luyện kim thuật đây."
"Nghe nói người nọ sắp đột phá tới hạ giai thập cấp đó."
Lai Ân nghe rõ mấy lời của bọn người kia nói, lại càng hoảng sợ thầm nghĩ: "Mẹ của ta ơi, người này thật đúng là đã sống được ba trăm năm rồi sao, lại còn sắp đột phá hạ giai thập cấp nữa, vậy chẳng phải hắn sẽ là vô địch sao.
Địch Lạp Đức rơi trên mặt đất, lập tức rên hừ hừ hai tiếng liền hôn mê bất tỉnh, Ly Ly cùng Khẳng Ni cuống quít lao xuống phía dưới.
Kiệt Phổ Sâm cũng không quản chuyện chết sống của Địch Lạp Đức, nói: "Lai Ân tiên sinh có hứng thú cùng ta nói chuyện không."
Lai Ân nháy con mắt nói: "Có lợi gì không?"
Đám người xung quanh nghe vậy đều ngã ngửa.
Kiệt Phổ Sâm mỉm cười nói: "Chờ khi nói chuyện xong, nếu Lai Ân tiên sinh muốn ta trả thù lao, vậy ta sẽ không để ngài chịu thiệt đâu."
"Được, mang theo cả Ni Nhĩ đi nữa."
"Ta sẽ không cùng sinh mệnh Minh giới ở một chỗ đâu." Ni Nhĩ lập tức phản đối.
"Phản đối vô hiệu, ngươi bây giờ là thủ hạ của ta, phải nghe mệnh lệnh của ta."
Ni Nhĩ bất đắc dĩ gật đầu.
Phỉ Lợi Khắc Tư và ngưu đầu hắc hắc cười, khiến toàn thân Ni Nhĩ không được tự nhiên, mình tại sao lại không may gặp một chủ nhân như vậy chứ!
Đoàn người dần dần tản đi.
Địch Lạp Đức bị dẫn trở lại, bất quá hắn được khiêng trở lại, khớp xương toàn thân bị đứt lìa, không có mệnh lệnh của Kiệt Phổ Sâm, không ai dám chữa trị cho hắn.
Lai Ân là lần đầu tiên tới nhà một đại gia tộc ở Thiên Giả chi thành, căn nhà lớn ba tầng này ít nhất phải chứa được ba trăm người, một phần ba người của Lợi Bỉ Na gia tộc đều ở đây.
Kiệt Phổ Sâm nói cho Lai Ân biết, còn có hai phần ba người trong gia tộc được phân đi công tác ở khắp nơi trên đại lục, những người này đều chưa có đạt được đến thánh giai, chỉ có thể làm thường nhân mà thôi.
Phòng tiếp khách của Lợi Bỉ Na gia tộc rất lớn bốn phía đều bày đầy đồ trang trí, hai người Lợi Bỉ Na và Lai Ân ngồi đó trông có vẻ trống trải.
"Lai Ân tiên sinh, chuyện về dưỡng thú gia tộc, có phải là ngươi nói bừa hay không?"
Lai Ân hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi biết là ta nói bừa?"
Kiệt Phổ Sâm cười to nói: "Ha ha, ngươi cũng biết tùy tiện nói phét khiến Địch Lạp Đức tiểu tử kia khốn đốn một hồi. Lôi Âu Nạp gia tộc à, Lai Ân tiên sinh, nếu không phải ngươi nhắc tới, phỏng chừng cả đại lục không có bao nhiêu người còn nhớ rõ cái gia tộc cổ xưa này đâu."
Nụ cười trên mặt Lai Ân cứng lại, thầm nghĩ: không phải thật sự là có cái gia tộc này chứ.
"Lai Ân tiên sinh, lịch sử gia tộc của ngươi so với Lợi Bỉ Na gia tộc chúng ta còn dài hơn, Lợi Bỉ Na gia tộc chúng ta được xưng là gia tộc thiên tài, mà Lôi Âu Nạp gia tộc lại được xưng là hàng lâm giả gia tộc."
"Có ý tứ gì?" Trong lòng của Lai Ân đang hoảng hốt, lòng bàn tay cũng tràn đầy mồ hôi.
"Gia tộc các ngươi chẳng phải là vẫn luôn tự hào vì mình có dòng máu thần tộc thuần khiết hay sao?" Kiệt Phổ Sâm cười nói tiếp: "Trong máu huyết người thường chỉ có yếu ớt một phần tỷ, mà trong máu huyết của các ngươi gia tộc lại có một phần một trăm là của thần tộc."
"Ngươi, ngươi nói là, là thực sao, thực sự là có Lôi Âu Nạp gia tộc." Lai Ân từ trên ghế đứng bật dậy, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Kiệt Phổ Sâm.
Kiệt Phổ Sâm sửng sốt, nghi hoặc nói: "Lai Ân tiên sinh không phải là người của Lôi Âu Nạp gia tộc sao?"
"Ta, phụ mẫu của ta toàn bộ đã chết, từ nhỏ ta đã theo một người họ Lôi Âu Nạp, không phải là Lôi Âu Nạp gia tộc này chứ?" Lai Ân gian trá cười nói.
Kiệt Phổ Sâm cười khổ nói: "Địch Lạp Đức bị ngươi lừa thật là thảm, phụ thân ngươi tên là gì vậy?"
"Khải Nhĩ Tư; Lâm Đức; Lôi Âu Nạp."
Bỗng ở bên ngoài có một người thanh niên hơn Lai Ân khoảng ba, bốn tuổi đi tới, người này vận một thân trường bào tơ tằm quý phái, trên mặt tràn đầy ngạo khí, nói: "Ta không nhận ra người này, trong gia tộc cũng không có người này, Kiệt Phổ Sâm tiên sinh, có lẽ là trùng hợp thôi. Uy, tiểu tử, ngươi nên sửa tên đi, tên Lôi Âu Nạp chỉ có người của gia tộc bọn ta mới xứng."
Lai Ân nhìn người thanh niên này, nói: "Ý ngươi là gì?"
Thanh niên này đánh giá Lai Ân, sau đó lạnh giọng nói: "Lôi Âu Nạp gia tộc đời thứ sáu, bài danh vị thứ ba Kiều Trì Hoa Lôi Tư Lôi Âu Nạp. Lần này là được Kiệt Phổ Sâm mời tới để xác thực xem ngươi có phải là dùng tên giả hay không? Nếu ngươi không phải là người trong tộc, vậy hãy sửa lại tên mình đi, muốn bao nhiêu tiền cứ nói."
Vẻ mặt Kiệt Phổ Sâm khẽ biến, nói: "Kiều Trì, tên của vị này là do bậc trưởng bối đặt, ngươi nói như vậy không phải là quá đáng sao. Tên người ta đâu có thể tùy tiện sửa được?"
Lai Ân không nóng không lạnh, cười nói: "Kiệt Phổ Sâm tiên sinh đừng để ý, cứ coi như là một con chó ở nơi nào đó chạy tới kêu loạn là được rồi."
Kiều Trì sắc mặt lạnh xuống, nhìn chằm chằm Lai Ân, cắn răng nói: "Ngươi nói cái gì? Có gan thì lập tức nhắc lại coi."
Lai Ân nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Lời như vậy cư nhiên ngươi còn muốn nghe lại sao!"
"Tiểu tử thối, ngươi nếu như dám lặp lại lần nữa, ta lập tức giết ngươi." Nắm tay Kiều Trì lăm lăm đặt ở bên hông, làm ra vẻ chỉ cần Lai Ân nói một lời là hắn xuất kiếm vậy.
"Đừng, nghìn vạn lần đừng làm thế, ta sợ ngươi chết rồi, thủ hạ của ta sẽ nhàn rỗi mất." Lai Ân vội vã xua tay, lộ ra vẻ mặt đau lòng giống như thương tiếc cho một người tráng niên như Kiều Trì mà lại mất sớm vậy.
Nắm tay Kiều Trì run rẩy, rồi đột nhiên xuất kiếm đâm tới người Lai Ân.
"Kiều Trì. Đây là nhà ta Lợi Bỉ Na gia tộc, ngươi dám giết người sao." Kiệt Phổ Sâm lắc mình một cái đã chắn trước mặt Lai Ân, cản mũi kiếm lại.
"Đê tiểu tử này xin lỗi, sau đó đổi lại tên, nếu không thì phải chết, toàn bộ đại lục chỉ có một Lôi Âu Nạp gia tộc chúng ta mà thôi."
"Chỉ có hai con đường thôi sao, không có con đương thứ ba à? Cẩu cẩu." Lai Ân cười mỉa mai nói.
"Ngươi đi chết cho ta." Sắc mặt Kiều Trì trắng bệch, cả người run rẩy, hai mắt đỏ đậm, giống như dã thú tùy thời có thể bạo phát vậy.
"Kiều Trì, ngươi nếu không muốn chết thì cút ra ngoài cho ta." Kiệt Phổ Sâm dùng sức ngăn chặn Kiều Trì lại.
Kiệt Phổ Sâm biết chỉ cần Kiều Trì động thủ, bản thân hắn phải chết chứ không thể nghi ngờ, hắn sẽ không bị chết bởi tay Lai Ân mà là chết trong tay một đám cường giả quái vật cùng ma nhân.
Khuôn mặt Kiều Trì co rúm lại, ánh mắt căm hận nhìn Lai Ân, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, việc này ta sẽ không để yên đâu, có bản lĩnh hãy tìm một địa phương khác quyết đấu."
Lai Ân ha ha cười nói: "Đừng nói giỡn nữa, đang nguyên đang lành tự nhiên lại cùng ngươi quyết đấu, ngươi bị điên à."
Lai Ân chỉ thấy bóng Kiều Trì nhoáng lên một cái, ngực mình đã bị trúng một cước, thân thể hắn liền đụng tới năm sáu hàng ghế sau đó lăn ra ngoài.
Bàn tay của Kiệt Phổ Sâm cũng không kịp ngăn lại, biết là xong rồi, sắc mặt lão cũng thay đổi, tức giận nói: "Kiều Trì, đây là nhà của Lợi Bỉ Na gia tộc ta, ngươi lại dám ở chỗ này động thủ."
Kiều Trì quay lại cúi đầu thi lễ với Kiệt Phổ Sâm, áy náy nói: "Thực sự là xấu hổ, ta mượn chỗ này của ngài giáo huấn ngoại nhân một chút, không kịp nói trước với ngài, xin được lượng thứ."
Lai Ân lắc lư đứng lên, y phục bị cạnh ghế làm rách một mảng, khóe miệng cũng rỉ ra một tia máu, hắn dùng tay lau khóe miệng, cũng không tức giận, chỉ vào vết chân trên ngực mình, nói: "Đây chính là do ngươi làm bị thương ta trước đó."
Lai Ân càng bình tĩnh, trong lòng Kiệt Phổ Sâm càng run sợ, biết Kiều Trì cái tên nhóc này sắp gặp xui xẻo rồi.
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương