Vương bài pháp thần
Chương 124 : Kiếm tiền
Ma tộc bất tử, mà vong linh quân đoàn có hắc diễm cầm cự cũng đánh không chết, nếu như là một đội quân Ma tộc đương nhiên là không coi đám vong linh này vào mắt, đám vong linh này tuy đều là thánh giai, thế nhưng cũng không có uy hiếp gì đối với một đội quân Ma tộc, nhưng nếu là một tên Ma tộc đối mặt với gần vạn thánh giai vong linh quân đoàn thì lại khác.
"Lai Ân tiên sinh, ngài muốn chúng ta ngược đãi người này như thế nào đây?" Đám hắc kỵ sĩ quay đầu lại hỏi Lai Ân.
Đám cốt long và khô lâu thú lại phát ra tiếng cười xấu xa, thanh âm chói tai khiến người ta nghe mà sởn gai ốc.
Ly Ly cơ hồ đem toàn bộ thân thể mình dán lên người Lai Ân.
"Có ý tứ, có ý tứ, dù sao ai cũng không đánh chết ai, tạm thời giúp ta giữ hắn lại, sau này có chỗ dùng." Lai Ân làm ra bộ dạng cao cao tại thượng nói.
"Hiểu rồi."
"Mọi người tiến lên, dùng cốt đầu đè chết tên kia đi." Lời vừa dứt, đám cốt long đã nổi giận gầm lên một tiếng xông lên trước.
Tuy rằng đám cốt long này chỉ sau một khắc đã bị cự hán đánh thành một đống xương, thế nhưng đống xương này lại lập tức bao vây lấy cự hán.
Cự hán bắt đầu hối hận, tại sao mình chưa hỏi người ta muốn đối phó với ai mà đã lập tức nhận lời chứ, tên được gọi là Lai Ân này rõ ràng có liên quan đến Minh giới, nếu không tại sao có thể tùy tiện triệu hồi ra một đám sinh mệnh thánh giai.
Ly Ly kinh khủng nhìn đám vong linh quân đoàn, sau lại nhìn Lai Ân, mấy ngày trước Lai Ân có thổi phồng chuyện hắn muốn làm cho toàn bộ Lợi Bỉ Na gia tộc biến mất, lúc đó mình còn cho là hắn nói đùa, bây giờ lại thấy hắn chốc lát đã triệu hồi ra hơn vạn vong linh quân đoàn, chỉ với lực lượng này hắn hoàn toàn có thể cùng gia tộc mình đối kháng. Lai Ân kêu độc giác thú tìm một nơi tương đối lý tưởng để quan khán trận đại chiến phía dưới.
Cự hán mấy lần định nhảy lên, kết quả đều bị đám cốt long và hắc kỵ sĩ túm lấy lôi xuống.
Ly Ly vẫn chưa rõ dụng ý của Lai Ân, nghi hoặc hỏi: "Ngươi định làm cái gì vậy?"
"Tiếp tục xem đi."
Hai mươi mốt con bạo phệ thử đều bị ném xuống phía dưới. Bản thân bạo phệ thử chính là ám thuộc tính, cho nên tại hắc diễm chính là có sinh cơ vô tận.
Đám tiểu phệ tử cũng có thể thí nghiệm được. Bạo phệ thử vừa rơi xuống đất liền lập tức chui vào lòng đất, sau đó tới gần cự hán, thỉnh thoảng lại cắn trộm một ngụm.
Ly Ly cảm thấy khó hiểu, nàng chăm chú nhìn hồi lâu mà vẫn không biết mục đích của hắn là gì.
Phí Đức Lặc cũng cưỡi ma thú đuổi theo, đến nơi liền sửng sốt phát hiện tình huống này, hắn lại nhìn Lai Ân đứng trên bầu trời, kinh ngạc nói: "Làm như vậy để làm chi thế?"
"Ngươi nói để làm chi à, đơn giản là xem náo nhiệt thôi." Lai Ân nhìn Phí Đức Lặc nói tiếp: "Ờ, nhìn thấy ngươi vừa rồi nỗ lực bảo vệ ta. Cho nên bây giờ ta nói cho ngươi một chuyện tốt, nếu như ngươi là ám thuộc tính vậy trực tiếp nhảy xuống phía dưới đi, sẽ không chết đâu."
"Vậy sao ngươi còn không đi xuống?" Phí Đức Lặc trừng mắt nhìn Lai Ân, nói tiếp: "Dù ta muốn giết ngươi đi nữa, ngươi cũng không nên gạt ta chứ, ta dễ lừa thế sao?"
"Hắc, không tin thì thôi." Lai Ân mắt trắng dã nhìn Phí Đức Lặc nói tiếp: "Cũng đừng trách ta không nói trước, một hồi nữa dù có cho ta thêm tiền, ta cũng không cho ngươi xuống đâu!"
Lai Ân không để ý tới Phí Đức Lặc nữa, quay lại nói với Ly Ly: "Chúng ta tán gẫu một chút nhé."
Bốp...
Lai Ân ôm mặt, ủy khuất nói: "Ta không có đắc tội với ngươi mà."
"Ở Thiên Giả chi thành, cái tay bẩn thỉu của ngươi đã làm gì?"
"Ta làm sao biết sờ vào vị trí nào mới tốt, lúc đó không vội vã cứu ngươi, ngươi đã bị tên hắc cự hán kia đập chết rồi." Lai Ân lại càng ủy khuất, cứu người lại còn bị ăn tát.
"Ta thà rằng để hắn đập cũng không muốn ngươi sờ soạng lên thân thể ta, ngươi lại còn. Ngươi..." Khuôn mặt của Ly Ly lập tức đỏ bừng lên.
"Hắn đã làm gì thế?" Phí Đức Lặc gãi đầu suy nghĩ nửa ngày, vẻ mặt chờ mong hỏi.
"Hắn đáng chết, ngươi cũng đáng chết. Một đám hỗn đản." Ly Ly khoác trường bào của Lai Ân, sau đó xoay người bay về phía Thiên Giả chi thành.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Phí Đức Lặc nhìn cự hán, vốn hắn nghe trộm được chuyện Địch Lạp Đức muốn phóng xuất ra Ma tộc đi giết chết Lai Ân, cho nên cũng muốn thử xem bản thực lực bản thân cùng Ma tộc có chênh lệch bao xa. Khi vừa thử một lần đã biết, đúng là không cùng một đẳng cấp.
"Làm cho tên vương bát đản kia mệt chết đi, tự dưng không có việc gì làm lại chạy đến tìm ta gây phiền phức." Lai Ân nhìn chằm chằm vào người cự hán, tàn bạo nói.
"Có thể mệt chết được sao?" Phí Đức Lặc có chút hoài nghi, thể lực của Ma tộc vốn nổi danh là bền bỉ mà.
Lai Ân thu ánh mắt lại, lúc này mới nói: "Vậy cũng không thể để hắn nhàn rỗi được."
Trận chiến vẫn tiếp tục, một bộ phận người cũng phi lên không trung nhìn đại hán Ma tộc và vong linh quân đoàn đang đại chiến ở phía dưới, toàn bộ đều ngây người, đầu tiên là mặc kệ vong linh quân đoàn gần vạn thánh giai có thực lực mạnh bao nhiêu, chỉ nói riêng một mình gã Ma tộc kia đã rất kinh khủng rồi.
Mấy nghìn năm trên đại lục cũng không thấy xuất hiện Ma tộc nữa, một cự hán Ma tộc có thể đối mặt với gần vạn thánh giai chiến sĩ mà không hãi sợ, hoàn toàn dựa vào đấu pháp, công kích của thánh giai đánh lên trên người hắn cũng không hề để lại vết tích gì.
Thế nhưng cự hán cũng không thể đột phá vòng vây, hắn không khỏi tức giận ngao ngao mà kêu.
Một ngày một đêm....
Đám người vây xem bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Thánh giai bạo phệ thử không có biến hóa gì, thế nhưng mười chín đầu tiểu thử toàn bộ tiến giai tới thập cấp.
Lai Ân không khỏi cảm thán trình độ cao cường của tên cự hán Ma tộc kia.
Ngày thứ hai...
Thể lực của cự hán vẫn rất dồi dào, không có vẻ gì là uể oải, thật giống như một cỗ máy chiến tranh không biết mệt mỏi, điều này khiến mọi người run sợ.
Thánh giai bạo phệ thử mơ hồ có dấu hiệu đột phá, đám bạo phệ thử còn lại lập tức tiến giai cấp mười một.
Ngày thứ ba...
Lai Ân vuốt cằm, nhíu mày lẩm bẩm: "Hình như hắn không phải là một tên Ma tộc cao cấp."
Phí Đức Lặc nghe vậy, liền nhìn Lai Ân nói: "Cái này mà còn nói là không phải cao cấp? Một người lại có thể đối phó được gần vạn thánh giai vong linh chiến sĩ, không phải là cao cấp thì còn là cái gì."
"Ngươi còn chưa nhìn thấy Minh thần, à không, là xem qua tình huống trên thư cổ miêu tả khi Cáp Địch Tư động thủ, Cáp Địch Tư chỉ cần búng tay một cái, mấy nghìn thánh giai Bất Tử Quân Đoàn đã bị diệt."
"Thứ đó đều là hư cấu mà thôi, quyển sách cổ nào mà không thích miêu tả khoa trương chứ."
"Thế nhưng ta tin tưởng, người này bất quá chỉ là một ma binh bình thường mà thôi."
"Đừng nói giỡn, ma binh? Các ngươi đã gặp qua ma binh nào lợi hại như vậy chưa?" Mấy người vẻ mặt kinh khủng nhìn ma nhân, sáu đó nói.
"Mặc kệ đi, dù sao có phải là ma binh hay không cũng đã bị vây ở chỗ này rồi." Lai Ân ha ha cười nói tiếp: "Không đi xuống thử xem, nếu như ngươi là ám thuộc tính, đi xuống đảm bảo gặt hái được lợi ích không nhỏ."
Phí Đức Lặc tức giận trả lời: "Xuống là coi như là hết á, dù cho ngươi muốn giết ta cũng nên tìm một lý do hợp lý hơn chứ, tưởng là ta ngu ngốc dễ lừa lắm à."
"Hắc, đây chính là do ngươi nói đó nha." Lai Ân híp mắt cười cười nói tiếp: "Một hồi nữa lợi ích bị mất, cũng đừng nói là ta không nhắc trước."
"Đừng mơ tưởng có thể gạt ta."
Lai Ân quan sát bốn phía, sau đó lớn tiếng nói: "Có người nào ám thuộc tính chịu xuống dưới không? Xuống dưới hắc diễm, người mang ám thuộc tính có thể vô hạn trọng sinh, người thứ nhất miễn phí a. Những người xuống sau phải lấy tiền."
"Lai Ân tiên sinh, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Để chúng ta xuống đó không bằng đi chịu chết sao?"
"Ta nói lại một lần nữa, người thứ nhất được miễn phí, còn lại xuống sau đều mất phí." Lai Ân cũng không thèm để ý tới lời nói vừa rồi, chỉ đứng đó hét to.
Bốn phía bao trùm một mảnh an tĩnh, ánh mắt đều mang vẻ khinh bỉ nhìn Lai Ân, thầm nghĩ người này thật đúng là muốn tiền đến phát điên rồi.
"Được, nếu các vị đã không tin ta, vậy được rồi, từ giờ trở đi người đầu tiên xuống cũng..."
"Chờ một chút, chờ một chút, Lai Ân tiên sinh. Để ta xuống." Một người mặc y phục ám đường võ sĩ từ đằng xa phi tới. Người này đã tham gia qua trận đáng ở bắc cực băng nguyên nên rất tự tin.
Chính là trận chiến ấy làm cho mình ngộ ra rất nhiều điều, cho nên mới có thể thuận lợi nhanh chóng tiến giai như vậy, bây giờ thấy Lai Ân nói thế vui mừng còn không kịp. Nghe Lai Ân nói chưa dứt câu, hắn liền vội vã cầm vũ khí phi ra.
Lai Ân nhìn ám đường võ sĩ này, gật đầu thoả mãn nói: "Không tệ, không tệ, khó có được, cuối cùng cũng có người tin ta, ngươi tên là gì?"
"Tại hạ Lý Ngõa Nhĩ, là ám đường vũ sĩ của Hắc Ám Thần Điện vừa mới tiến giai xong."
Lai Ân vui mừng nói: "Khó có được, cư nhiên lại tin ta như vậy, được rồi, ta sẽ thưởng cho ngươi một kiện đồ vật."
"Không có gì, không có gì, quá may mắn rồi, may mắn vì tiểu nhân được tu luyện trong hắc diễm a, đây chính là chuyện mà tiểu nhân cầu còn không được a." Lý Ngõa Nhĩ rất phối hợp nói, hắn biết vị tiên sinh này đang muốn buôn bán, cho nên sao dám quấy rầy đây.
Lai Ân từ không gian giới chỉ xuất ra một kiện ác ma áo giáp, nói: "Là người khách đầu tiên, ngươi xứng đáng được một kiện ác ma áo giáp."
Nụ cười trên khuôn mặt Lý Ngõa Nhĩ đông cứng lại, lúng túng nhìn kiện ác ma áo giáp này, từ hình thức bên ngoài mà xem đó chính là một kiện ác ma áo giáp, không thể giả được.
Lý Ngõa Nhĩ dường như không thể tin được bản thân mình lại có được một kiện ác ma áo giáp.
Trong Thiên Giả chi thành cũng xuất hiện không ít ác ma áo giáp, thế nhưng đều ở trong tay mấy người có tài liệu trân quý, ngay cả một ít gia tộc lớn cũng không có được.
Vốn mấy người đang đứng xem náo nhiệt chợt thấy Lai Ân thực sự xuất ra một kiện ác ma áo giáp cho một người xa lạ, bây giờ lập tức suy đoán lại, người xuống phía dưới hắc diễm kia thật sẽ không chết sao? Lý Ngõa Nhĩ không biết làm sao để trấn định lại tinh thần, hắn kích động mặc ác ma áo giáp vào.
Mọi người cũng là lần đầu tiên thấy người mặc ác ma áo giáp ngay trước mặt, áo giáp là do nhiều bộ phận ghép lại, nhưng khi mặc vào mấy bộ phận đó lại kết hợp thành một bộ hoàn chỉnh, nguyên bản so với áo giáp trước đây của Lý Ngõa Nhĩ thì thoải mái hơn nhiều, sau khi mặc vào nó tự động điều chính kích cỡ cho phù hợp với người mặc.
Phí Đức Lặc ngơ ngác nhìn Lý Ngõa Nhĩ đã mặc xong ác ma áo giáp, hắn liền tự tát vào mồm mình mấy cái, sau đó kéo tay Lai Ân nói: "Cho ta một kiện đi, dù cho có chết ta cũng sẽ nhảy xuống đó."
Lai Ân nhún vai nói: "Muộn rồi, ngươi nghĩ rằng ta giàu lắm sao, đây là ta dùng rất nhiều tài liệu đổi được từ người khác đó."
"Sao ngươi không nói sớm?" Phí Đức Lặc oán hận trừng mắt nhìn Lai Ân.
"Ai bảo ngươi không tin." Lai Ân thản nhiên đáp. Lý Ngõa Nhĩ đã thích ứng với kiện áo giáp này, hắn cầm trường kiếm trong tay vọt xuống phía dưới trước con mắt đầy tán thưởng của mọi người.
Mọi người rất hối hận, bất quá bọn hắn vẫn quyết định đứng từ xa nhìn một chút, vạn nhất vị vừa mặc ác ma áo giáp này tiêu đời thì còn biết đường.
Ác ma áo giáp cũng chỉ là một công cụ hỗ trợ mà thôi, không thể đề thăng bất cứ lĩnh vực nào cả.
Lý Ngõa Nhĩ chính là á thần hạ cấp nhất giai chiến sĩ, dưới đòn công kích của cự nhân Ma tộc, ác ma áo giáp cũng chỉ cầm cự được mấy phút đồng hồ liền tan vỡ, ngay sau đó Lý Ngõa Nhĩ cũng bị đập nát người.
"Á, đã chết rồi sao, ta đã nói rồi, tất cả đều là gạt người mà, còn nói là có thể vĩnh viễn không chết, ngươi cho đó là thần sao?"
"Cũng không nhất định, nếu như hắn sống lại thật, vậy là chúng ta đã mất một cơ hội lớn để sở hữu một kiện ác ma áo giáp rồi."
Phí Đức Lặc đau lòng nói: "Một kiện ác ma áo giáp coi như xong, ài, nếu cho ta có phải là tốt không."
"Chờ một chút là biết ngay ấy mà."
Lai Ân nhìn xuống phía dưới, giọng nói tràn đầy mười phần tự tin, trả lời.
Mọi người cũng không nhìn thấy tình huống cụ thể trong đám hắc diễm phía dưới, thế nhưng đột nhiên Lý Ngõa Nhĩ từ trong hắc diễm nhảy lên, hắn cũng chưa chết, ngay cả ác ma áo giáp cũng đã khôi phục nguyên dạng.
Lý Ngõa Nhĩ dũng mãnh như rồng như hổ lần thứ hai đánh về phía cự nhân Ma tộc.
"Thật sự có thể sống lại sao."
Tất cả mọi người đêu khiếp sợ nhìn xuống mặt đất, Lý Ngõa Nhĩ thực sự sống lại, hơn nữa lại ngay lúc có người chán nản nói, hắn liền sống lại.
Trước đó một khắc, tất cả mọi ngươi đều thấy Lý Ngõa Nhĩ đã chết, sau một khắc đã thấy hắn sống lại.
"Trời, điều đó không có khả năng, là thực, thực sự sao, đúng là tiểu tử kia thật không có nói sạo."
Lai Ân đắc ý nói: "Thấy chưa, ai muốn xuống phía dưới hiện tại đều phải nộp tiền. Tùy tiện xông xuống phía dưới sẽ bị nghiêm phạt, chết một lần sẽ lấy 0.5 khắc kim loại hiếm."
"Bà nội nó, ta mở hàng trước. Đam Bỉ Đặc kim chúc 2 khắc, ta xuống phía dưới trước." Phí Đức Lặc sớm đã không nhịn được nữa, ném cho Lai Ân một chiếc túi nhỏ, sau đó trực tiếp phi thân xuống phía dưới.
Biện pháp để tiến giai nhanh nhất, dễ dàng nhất là cái gì?
Đó chính là từ trong chiến đấu sinh tử, tại sát biên giới của sự sinh tử, con người có thể đột phá giới hạn của bản thân, đương nhiên cũng có nhiều con đường khác. Nhưng những con đường đó cần mọi người phải có thiên phú cực cao. Bọn họ ngày chờ đêm mong, hy vọng một ngày có thể khiêu chiến với cường giả, sau đó trên biên giới sinh tử nhanh chóng đột phá, hiện tại chính là một cơ hội để bọn họ biến mộng thành thực, cho nên nào có ai muốn buông tha.
"5 khắc mạt Phấn Thủy Tinh."
"3 khắc Tử Diễm Thạch."
Không đến một hồi trong tay Lai Ân đã có hơn bốn mươi khắc các loại tài liệu hiếm có, phía dưới hắc diễm bây giờ có hơn mười ba, mười bốn gã chiến sĩ thuộc tính hắc ám.
Lai Ân cười cười thu lại đống tài liệu, hướng về phía dưới, nói: "Ha ha, thu hoạch cũng không tệ, tên kia không biết gọi tên là gì gì của Ma tộc, cám ơn nhiều nhé, không có ngươi ta cũng không có cơ hội kiếm tiền như vậy."
"Nhân loại đáng chết, cư nhiên dám lấy ta làm đối tượng tu luyện, các ngươi đều là đám chết tiệt."
Tên cự nhân Ma tộc tức giận rít gào. Bất đắc dĩ hắn cũng tự vũ nhục bản thân ngu ngốc để người ta dụ đến đây làm đối tượng kiếm tiền.
Vì vậy đám người phía dưới lại không may rồi, ai khá hơn thì hai cái tát liền chết, mà ai không may thì dính một chưởng đã vong mạng.
Phí Đức Lặc từ phía dưới vọt lên, vui mừng nói: "Tiểu tử, sau này có người muốn ám sát ngươi thì nhớ kỹ hãy gọi ta nhé, ha ha ta đi trước có việc, ta cảm giác được mình gần đột phá trạng thái đỉnh phong rồi, thực sự là rất cảm ơn ngươi."
Phí Đức Lặc vội vã bay về phía Thiên Giả chi thành, về phần hắn định làm gì thì không một ai biết được.
Lai Ân vẫn nằm trên lưng độc giác thú, kiểm kê lại tài liệu, trong miệng liên tục rên rỉ lời một bài hát vớ vẩn.
Mấy người có hắc ám thuộc tính nhưng lại không có chuẩn bị tài liệu, trông mà thèm, lớn tiếng nói: "Lai Ân tiên sinh, chúng ta có thể đi vào hay không?"
Lai Ân ha ha cười nói: "Muốn chết thì cứ đi vào."
Đúng lúc này, hai người thừa dịp Lai Ân không chú ý vọt xuống.
Lai Ân chỉ nhìn lướt qua, lớn tiếng nói: "Mấy người kia, không trả tiền mà định trộm vào hử, đã thế cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi trước, có chuyện xui xẻo hãy tự mình đối phó đi."
"Ha ha, Lai Ân tiên sinh, chẳng lẽ ngươi còn có thể khống chế hắc diễm ở nơi này sao?" Hai người đắc ý cười nói.
Lai Ân híp mắt nói: "Vậy cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi đó."
Hai người vừa rơi xuống đất cũng phát hiện không có gì bất ngờ, trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ: May mà chưa có đưa tiền cho tiểu tử kia, nếu không thì lỗ to rồi.
Đám sinh mệnh vong linh ờ bốn xung quanh đột nhiên quay người lại, hơn trăm danh hắc kỵ sĩ vọt tới bao vây hai người lại, hai tên này khô kịp phản ứng đều bị mấy trăm đao kiếm chém thành hơn mười khối.
Hai tên nãy cũng giống như người khác, lập tức sống lại, thế nhưng lại bị bị một đám cốt long nghiền thành từng mảnh, nhiều lần như vậy, hai người có muốn chạy cũng bị giữ lại, dù sao ở chỗ này đều là một đám vong linh chỉ biết nghe lệnh, chỉ trong chốc lát hai người đã bị chết không dưới mười mấy lần.
Mấy người bên trên vốn đang định nhảy xuống theo, thấy thế liền lập tức đình chỉ hành động, trong lòng còn sợ hãi không thôi, thầm nghĩ: May mà mình vẫn chưa xuống.
"Chúng ta sai rồi, chúng ta sai rồi, Lai Ân tiên sinh, chúng ta sẽ trả tiền mà." Hai người kia lập tức kêu thảm, chỉ một câu nói thôi mà đã chết thêm hai lần.
"Hừ, ta nhổ vào, không cho các ngươi nếm mùi lợi hại, các ngươi còn tưởng là ta dễ trêu lắm có phải không." Lời nói của Lai Ân rất chậm, từng chữ từng chữ truyền xuống phía dưới.
Chỉ một câu nói của hắn, đã khiến hai kẻ kia chết tới ba lần.
Hiện tại trong lòng hai người kia đều nghĩ đến tự sát, thế nhưng muốn tự chết cũng không được.
Lai Ân không để ý tới hai người kia nữa, hắn lại rên rỉ một đoạn tiểu khúc, hai tay liên tục đếm tiền, hai người kia liên tục cầu xin tha thứ, thế nhưng lại không nghe thấy một câu trả lời nào, cuối cùng lời cầu xin của hai người biến thành lời mắng chửi.
Lai Ân vẫn như cũ không thèm để ý tới.
Thời gian một ngày đêm nữa đã qua đi, đám chiến sĩ ám thuộc tính ở Thiên Giả chi thành hầu như đều tiến vào trong hắc diễm một lần, vụ buôn bán này cũng khiến Lai Ân thu lời không ít.
Hai người kia vẫn còn đang mắng, nhưng giọng nói bất quá đã trở nên hữu khí vô lực.
Có người ở bên cạnh Lai Ân hỏi hắn: "Hai người bọn họ chửi như vậy, ngươi không có tức giận sao?"
"Tức giận?" Lai Ân gãi gãi đầu nói: "Một câu nói của hai người bọn họ cũng chia làm mấy đoạn thì sao gọi là chửi chứ, cái chết chính là nghiêm phạt tốt nhất rồi, ta sao phải tức giận chứ, ta không rỗi hơi để làm mấy việc vô bổ đó."
Đến ngày thứ bảy, xung quanh chỉ còn lại vài người xem náo nhiệt, đám còn lại đều cảm thấy bản thân sắp đột phá nên rời khỏi chỗ này tìm nơi tu luyện.
Lai Ân xem xét tình huống lúc này, hai vị kia vẫn còn khản cổ kêu gào, hắn liếc mắt nhìn sang bốn phía, nói: "Còn có người nào muốn xuống phía dưới nữa hay không?"
Lai Ân thấy nửa ngày không có ai trả lời, liền nói: "Thật sự không có người nào nữa sao? Vậy ta đây cũng nên kết thúc công việc rồi."
"Lai Ân tiên sinh, ngươi tính kết thúc như thế nào đây?" Có người nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú nói, gần vạn thánh giai vong linh đánh bảy ngày cũng không thể làm thương tổn được một tên Ma tộc.
Mọi người chính là muốn biết Lai Ân chuẩn bị dùng biện pháp gì để thu thập cự nhân Ma tộc kia.
Lai Ân ghé lên trên người độc giác thú, sau đó nhìn xuống phía dưới hét lớn: "Ê, tên gì kia, đánh nhau đã chưa?"
"Nhân loại, lão tử ở ma tộc rất nổi danh, ta tên là Ni Nhĩ; Mai Phỉ Tư, không phải là ê."
"Vậy được rồi, Ni Nhĩ, ngươi cũng nên gọi ta là Lai Ân, nếu không mọi người cũng không cần tôn trọng nhau nữa."
"Lai Ân, ngươi rốt cuộc khi nào mới dám xuống đây cùng ta đánh một trận?"
"Đánh nhau ta không có hứng, đương nhiên ta cũng không thể đáng lại ngươi, nếu đi xuống hóa ra là điên à." Lai Ân hi hi cười nói tiếp: "Hiện tại, Ni Nhĩ này, ta cho ngươi hai con đường để lựa chọn, một là quy thuận ta, đương nhiên chỗ tốt chính là sau này ở trên đại lục ngươi dựa vào chiêu bài của ta, mỗi ngày ngươi sẽ không bị người đánh."
"Mơ đi, Ma tộc cao quý không bao giờ biết khuất phục là gì."
"Vậy chỉ có con đương thứ hai, là ta đáng cho tới khi nào ngươi phục mới thôi."
"Ma tộc không bao giờ chịu khuất phục đâu." Ni Nhĩ kêu to.
"Là ngươi tự tìm khổ nhé, đừng có mà trách ta." Lai Ân hừ hừ nói.
"Lai Ân, trong đám nhân loại các ngươi căn bản không thể tìm được người đáng thắng được ta đâu, còn nói là để ta chịu khuất phục, ha ha thực sự là người si nói mộng."
"Người ta tìm tới không phải là nhân loại." Lai Ân nói xong liền bắt đầu triệu hoán Phỉ Lợi Khắc Tư ra.
Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy Bạch Cốt Môn xuất hiện trên bầu trời.
Lai Ân cho rằng chú ngữ bị lỗi rồi, hắn gãi đầu đang định triệu hoán lại, nhưng ngay lập tức liền thấy một cái mồm đang há to đứng trước mặt mình có mấy thước, một đôi mắt ngọc bích đang nhìn chằm chằm về phía tên Ma tộc kia.
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương