Vùng Đất Vô Hình
Chương 35 : Gặp Gỡ 2
Hà Linh thấy tội nghiệp con quỷ quá. Cô mới nói: “Hôm nay tôi gặp nhiều chuyện kinh khủng lắm. Tôi không dám đi đêm một mình. Nếu anh muốn tôi không ở đây thì anh phải đưa tiễn tôi đến một nơi có người.”
Con quỷ đồng ý ngay. Thế là nó đi trước, Hà Linh đi sau. Hai người luôn giữ một khoảng cách chừng ba thước. Con quỷ nói đây là giới hạn cuối cùng của nó. Nếu cô lại gần hơn thì nó sẽ chạy mất. Cứ thế hai người đi xuyên qua cánh đồng vào một ngôi làng khác.
Trái ngược với làng Mía, nơi đây đã đóng cửa tắt đèn hết. Trong làng không có một tí ánh sáng nào. Thậm chí đến tiếng chó sủa cũng chẳng thấy. Hà Linh thấy rờn rợn. Cô hỏi con quỷ: “Anh không đưa tôi vào làm mồi cho đám quỷ đàn em của anh đấy chứ?”
Con quỷ trả lời: “Bọn chúng đi làng Mía hết rồi còn đâu. Cô cứ yên tâm đi.”
Vào đến trong làng, con quỷ đột nhiên dừng bước. Hà Linh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Con quỷ trả lời: “Làng này có quỷ.”
Hà Linh bật cười: “Đương nhiên, anh chẳng phải là một con sao?”
Con quỷ tức tối đáp: “Đừng so sánh tôi với đám quỷ tầm thường đó.”
Hà Linh hỏi: “Chẳng lẽ trong làng còn có những con quỷ khác?”
Con quỷ trả lời: “Kỳ lạ thật. Sao nơi này nhiều quỷ thế mà tôi không biết nhỉ?” Nói rồi, nó bảo Hà Linh: “Đi theo tôi.”
Đi vào trong làng, Hà Linh cảm giác được âm khí bốc lên nghi ngút. Cô rón rén bước theo con quỷ. Hàng tre bên đường rì rào làm Hà Linh giật nảy mình. Cô ngoái lại sau xem có ai đi theo mình không. Con quỷ bảo cô: “Đừng có ngoái lại. Chúng đang đi theo chúng ta đấy.”
Hà Linh thấy ớn lạnh. Cô vội vàng tiến sát con quỷ. Con quỷ giãy nảy lên như đỉa phải vôi: “Tránh xa tôi ra.” Hà Linh run rẩy bảo nó: “Nhưng mà tôi sợ lắm.”
Con quỷ gắt: “Sợ cũng phải tránh. Ba thước, nhớ kỹ chưa?”
Hà Linh lúc này đã cảm nhận được phía sau có năm sáu con ma đang đi theo. Cô năn nỉ con quỷ: “Anh đuổi chúng đi được không?”
Con quỷ do dự một lát rồi đáp: “Nếu đuổi chúng đi thì tôi sẽ chẳng có dấu vết để lần theo kẻ đang điều khiển chúng nữa.” Rồi dường như nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Hà Linh, con quỷ đồng ý. Mọi chuyện sau đó diễn ra còn nhanh hơn cả Hà Linh có thể tưởng tượng. Con quỷ đi ngược về sau, lẩm nhẩm đọc thần chú: “Quỷ vương hô biến, hiện ra kẹo đường.” Thế là đám hồn ma trăng trắng sau lưng cô bỗng hóa thành một đám kẹo, sau đó tự động bay vào miệng con quỷ. Con quỷ chép miệng một cái nói: “Mấy trăm năm rồi tôi mới được ăn kẹo đấy.”
Hà Linh há hốc miệng. Con quỷ này bắt ma còn nhanh và gọn hơn những thầy trừ tà xuất sắc nhất. Pháp thuật của nó cũng thật kỳ quái. Trước giờ Hà Linh chưa từng thấy ai biến ma thành kẹo đường cả.
Con quỷ tiếp tục dẫn Hà Linh vào trong làng. Nó đi đến cuối xóm. Nơi đấy có một căn lợp ngói khá đẹp. Mái nhà vẫn còn tươi chứng tỏ chủ nhân nó lợp cách đây không lâu. Con quỷ đi xuyên qua cánh cổng. Còn Hà Linh cô quên mất mình không thể đi xuyên nên húc đầu cái cộp vào đó. Sau đó cô tức tối nhảy qua hàng rào. Hà Linh bực dọc gọi con quỷ: “Này chờ tôi với.”
Con quỷ đưa tay lên miệng ‘suỵt’ một cái ra dấu cho cô im lặng. Rồi nó tiến vào trong nhà. Con quỷ vừa đến trước cửa thì Hà Linh bỗng thấy có một cái bóng từ trong nhà lao ra. Đó là một con quỷ khác trong hình dạng con dơi. Nó há miệng to như cái bát tô, bên trong đỏ lòm lòm. Com quỷ chẳng nói chẳng rằng tống luôn một cú đấm vào cái miệng đang mở ra đó. Con quỷ dơi kêu lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất.
Lúc này cánh cửa mở ra. Bên trong có một cô gái cực kỳ xinh đẹp đi ra. Cô mặc một bộ đồ màu đỏ, mái tóc búi gọn sau gáy. Cô có làn da trắng nõn như sữa dê và đôi môi đỏ mọng đầy gợi cảm. Cô bước tới gần con quỷ, lời nói của cô thật dịu dàng: “Chàng là ai? Sao đang đêm lại vào nhà của thiếp? ” Con quỷ không nói gì, chỉ lừ mắt nhìn cô gái. Cô gái tiếp tục lại gần: “Tại sao chàng không nói gì? Chàng ngượng à?”
Lúc này cô gái đã đến gần con quỷ lắm rồi. Hà Linh định nhắc nhở cô gái đấy là một con quỷ thì cô gái đã hỏi: “Sao chàng lại có sừng? Chàng là người hay quỷ?” Thế rồi đột nhiên cái cổ của cô gái bỗng dài ra như một con rắn, quấn quanh người con quỷ mấy vòng. Hà Linh giật mình đánh thót, muốn kêu lên mà tiếng của cô cứ lí rí trong cổ họng.
Cô gái quấn chặt con quỷ xong mới thè lưỡi liếm láp khuôn mặt kẻ bị bắt.
- “Ôi chao, sao có anh chàng nào mà đẹp trai thế này.”
Con quỷ cũng không nao núng, bình tĩnh hỏi lại: “Cô là loài quỷ cổ rắn sao?”
Cô gái cười khanh khách: “Đúng thế. Còn anh là quỷ có sừng sao? Tôi chưa từng được ăn loại quỷ có sừng bao giờ.”
Con quỷ thản nhiên trả lời: “Dùng cái cổ làm vũ khí chiến đấu, cô không sợ mình chết sớm sao?”
Cô gái cười to hơn: “Bất kỳ thứ gì cũng không thể làm bị thương cái cổ của tôi. Tại sao tôi phải sợ?”
Con quỷ hỏi: “Thật sao?”
- “Đương nhiên.”
-“Vậy trẫm phải thử mới được.” Con quỷ bỗng nhiên thốt ra mấy tiếng đầy quyền uy như thế. Nói rồi nó vung tay, đọc thần chú: “Quỷ vương hô biến, ma đao xuất hiện.”
Thế rồi gió bắt đầu thổi vù vù. Phía đất dưới chân con quỷ đứng bỗng sôi lên sùng sục như nước bị đun nóng. Thế rồi một đám xương khô nổi lên từ đám đát nổi bọt đó. Sau cùng một thanh đao dài bắt đầu trồi lên. Con quỷ nắm lấy thanh đao. Hai con mắt kì dị màu tím trên lưỡi đao mở ra. Lúc này trong nhà có người hô lên; “Duyên! Mau tránh ra. ”
Nhưng hết thảy đã quá muộn. Thanh đao của quỷ vương đã chém ngang cổ cô gái. Không có cảnh máu chảy đầu rơi như Hà Linh tưởng tượng. Cô gái chỉ bi thảm kêu lên một tiếng. Rồi từ trong hai mắt của cô, máu bắt đầu chảy dài trên gò má. Cô nói: “Công tử Lê Tấn, thiếp không thể hầu hạ chàng nữa rồi.” Thế rồi bóng hình cô mờ dần rồi mất hút vào hư không.
- “Không!!” Có một người từ trong nhà chạy ra. Đó là một chàng trai trẻ mặc trên người bộ quần áo ngủ khá sạch sẽ. Khuôn mặt của y hiện lên vẻ đau thương. Y nhìn chằm chằm vào quỷ vương và Hà Linh nói rất nghiêm túc: “Các người sẽ phải trả giá.”
Quỷ vương có vẻ không đếm xỉa gì đến lời đe dọa của y. Nó chỉ lùi xa chàng trai thêm một đoạn rồi hỏi: “Quỷ trong làng là do mi nuôi ư?”
Chàng trai trẻ gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ là bạn bè của ta. Ta nhất định sẽ trả thù cho bọn họ.” Hà Linh chợt xen vào: “Anh là thợ nuôi quỷ phải không?” Chàng trai đáp: “Đúng thế.” Rồi y kêu gọi.”Hỡi những người bạn của ta, đã đến lúc phải cho bọn chúng biết tay rồi.” Xung quanh Hà Linh và quỷ vương bỗng hiện lên một đám bóng người mờ mờ ảo ảo. Bọn họ cùng hô lên: “Công tử Lê Tấn, bọn tôi có mặt.”
Hà Linh biết mình bị vây lại rồi. Cô liền rút kiếm ra phòng thân. Thấy quỷ vương vẫn cầm thanh đao màu tím đứng yên lặng, Hà Linh nhắc nó: “Này anh, chúng ta bị bao vây rồi.” Quỷ Vương cười khẩy. “Bọn nhãi nhép này có thể làm gì nổi trẫm?”
Người thanh niên được gọi là Lê Tấn cũng không vội vã làm cho đám ma quỷ tấn công hai kẻ lạ mặt. Y bắt đầu niệm chú. Xung quanh sân, nhiệt độ bắt đầu giảm một cách đột ngột. Hà Linh thấy rét thấu xương. Thậm chí cô cảm giác được hơi thở của mình cũng sắp bị đóng băng. Tiếp đó, xung quanh Hà Linh bỗng tối đen như mực. Bóng tối đen ngòm như một tấm màn phủ kín lên người cô. Có một cái gì rất kỳ lạ che lấp cả thị giác lẫn cảm giác của Hà Linh. Cô tự hỏi đây là cái gì thần chú mà lợi hại đến thế?
Quỷ vương lúc này mở miệng khen: “Mi thật có tài. Đến cả những pháp môn bí truyền như Lạnh lẽo tuyệt đối và Bóng đêm kinh hoàng đều có thể sử dụng.” Người thanh niên cũng không đáp lại, vẫn tiếp tục niệm chú. Bỗng nhiên, đám ma quỷ xung quanh đều trở nên hồng hào và chân thật hơn. Chúng điên cuồng nhảy múa, lăm le muốn xông vào cắn xé Hà Linh và quỷ vương thành từng mảnh nhỏ. Quỷ vương lại nói: “Ồ thậm chí cả thuật Kích thích quỷ hồn mi cũng biết sao?”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
49 chương
9 chương
69 chương