Giấu phong cảnh trong hồi ức

Chương 1 : Giấu phong cảnh trong hồi ức

TRANS: YUN.   Tiết trời mùa hạ, mưa to bão bùng. Mây đen cuồn cuộn ở bên trời, gió to thổi nghiêng ngả đám hoa cỏ trong sân, mưa xối xả như trút nước xuống tạo ra những vũng nước to nhỏ.     Từ Bạch đứng trước cửa sổ mở cánh cửa ra một nửa.   Bên ngoài rì rào, cây cỏ được nước mưa gột rửa tươi tốt, có người cầm ô dù, vóc dáng thon dài từ phía sau thân cây đi tới. Anh mặc chiếc áo sơmi màu xám, một bên mặt bị cành lá của cây che mất nhưng vẫn khiến Từ Bạch vụt sáng mắt.   Từ Bạch nhảy nhót nói: "Anh trở về rồi".   Cô mang đôi dép lê nhựa, lướt nhanh qua cửa chính phòng khách đứng trên bậc tam cấp bị mưa dội ướt ------- nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống văng lên vạt váy trắng, cô lùi về sau một bước nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.   Nhà của Từ Bạch thuộc kiểu tứ hợp viện, hàng xóm sát vách là một hộ họ Tạ. Nhà hàng xóm có một cậu con trai, tên gọi là Tạ Bình Xuyên, anh lớn hơn Từ Bạch bốn tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên được gọi là thanh mai trúc mã.   Năm nay Tạ Bình Xuyên vừa tròn mười tám, lớp cao tam bọn họ vừa khai giảng không lâu, giờ tan học cũng tương đối muộn. Tạ Bình Xuyên vừa trở về, đúng lúc nhà Từ Bạch sắp dùng cơm tối.   Trong sân ngoài tiếng mưa rơi tí tách còn có tiếng nồi xẻng xào trở vang vang. Mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp lan tỏa ra tan theo gió phiêu lãng trong hơi nước, mang đậm hương vị riêng khác biệt.   Từ Bạch ngửi thấy mùi này, vui vẻ mời gọi: "Đúng rồi, chú dì tối nay có ở nhà không? Nếu họ không ở nhà, anh đến nhà em ăn tối đi."     Tạ Bình Xuyên nghe thấy lời của cô, giơ tay xếp ô rồi thong thả bước lên bậc tam cấp. Anh mặc quần âu rộng rãi nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi chân thon dài. Tựa như chỉ trong nháy mắt anh đã thật sự trưởng thành rồi không còn là bé trai hay trèo cây chui lùm cỏ nữa, anh cao hơn rất nhiều.   Trong mắt Từ Bạch, Tạ Bình Xuyên là người có mục tiêu rõ ràng tuổi trẻ đầy triển vọng, đã bước vào thế giới của người trưởng thành.   Thế giới của người trưởng thành đều sẽ có một vài phiền não, Tạ Bình Xuyên không phải là ngoại lệ trong đó. Anh nói với Từ Bạch: "Ba anh hôm qua đi công tác rồi, bây giờ chắc ở Thượng Hải, mẹ anh được phái đi Nam Kinh, thời gian này không ở nhà."   Từ Bạch gật đầu, ý bảo cô biết rồi. Cô biết ba mẹ của Tạ Bình Xuyên công việc rất bận chẳng mấy khi có thời gian ở bên con mình, chí ít là trong trí nhớ của Từ Bạch, chú dì bên đó sớm đi tối muộn mới về hiếm khi nhàn rỗi.    Có lẽ là vì nguyên nhân này mà tính cách của Tạ Bình Xuyên rất độc lập. Nói dễ nghe là độc lập, khó nghe một chút là cô độc. Anh làm gì cũng một mình, bị sốt đi bệnh viện một mình, đi chợ mua thức ăn một mình, không thích đi cùng bạn bè đồng thời từ chối cả tuổi nổi loạn caủa thời thanh xuân. Từ Bạch suy nghĩ sang cái khác, cô đổi đề tài nói: "Hôm nay mẹ em gói sủi cảo nhân tôm nõn hạt ngô, rất là ngon."   Tạ Bình Xuyên: "Không phải em thích ăn nhân samsun nhất à?"   Từ Bạch nghĩ ngợi, thừa nhận: "Chỉ cần là đồ ngon, em đều thích."   Cô phồng má, hai má trắng nõn phồng lên như chiếc bánh bao rồi từ từ xẹp xuống, nói một cách trịnh trọng: "Trừ sủi cảo ra còn có bún chưng xương sườn, cánh gà kho tàu... Vì để chúc mừng em viết xong bài tập hè nên mẹ em làm rất nhiều món ngon."   Tạ Bình Xuyên cười đáp: "Cuối cùng em cũng viết xong bài tập hè rồi à?"   Đối với việc này anh đưa ra đánh giá là: "Thật không dễ dàng."   Từ Bạch giận dỗi đánh anh một cái: "Anh cho rằng ai cũng giống như anh, viết bài nhanh như máy đánh chữ." Nói xong câu này, Từ Bạch lại được voi đòi tiên: "Bữa tối hôm nay thịnh soạn như vậy, anh là được hưởng lây từ em đấy, phải cảm ơn em đàng hoàng mới được."   Nói đoạn, Từ Bạch ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng ngời phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Bên ngoài trừ hai người bọn họ, hành lang trống không không một bóng người. Một cơn gió lạnh thổi qua góc nhà kéo theo tiếng lục lạc vang lên, Tạ Bình Xuyên đứng bên cột, sau lưng được đèn tường chiếu lên một quầng sáng, chỉ nhìn rõ một bên mặt thôi cũng thấy rất đẹp trai.   Tạ Bình Xuyên trêu cô: "Vậy em cảm thấy anh nên cám ơn em thế nào?"   Từ Bạch đáp: "Chuyện này cần phải hỏi sao, anh nên ân cần xoa đầu em một cái."   Tạ Bình Xuyên tiếp thu ý kiến của cô.   Anh giơ tay phải duỗi về phía Từ Bạch nhẹ nhàng xoa đầu cô, không chứa đựng bất cứ tình cảm nào khác mà giống như đang vuốt ve chú mèo nhỏ hoặc chú chó nhỏ bên đường, quá trình đó diễn ra vô cùng ngắn, ngắn đến mức Từ Bạch gần như không kịp phản ứng lại.   Năm nay Từ Bạch chừng 14 tuổi, vóc dáng thiếu nữ vừa mới trưởng thành hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chân dài eo thon, da trắng xinh đẹp. Có thể cô có một chút tâm tư mơ hồ khác nhưng bởi vì tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, tự bản thân cô cũng không để trong lòng.   Nước mưa bên trời liên tục rơi xuống, gõ từng giọt lên bệ cửa sổ. Bọn họ cùng đi tới cửa phòng bếp thì nghe thấy ba của Từ Bạch đang nói: "Mấy ngày trước tôi có hỏi Tiểu Bạch, hỏi con bé sau này lớn lên muốn làm nghề gì, bà đoán con trả lời tôi thế nào?"   Ba với Từ Bạch cách nhau một cánh cửa, ông mặc một bộ đồ công sở thẳng thớm, tay cầm cánh gà đang ăn dở. Mẹ Từ Bạch đứng bên cạnh ông, khom lưng vừa lấy bát đũa trong tủ bát ra vừa trả lời câu hỏi của ông: "Cái này thì không cần đoán nữa, lúc trước con đã nói với tôi sau này lớn lên muốn làm phiên dịch.".   Ngang lưng mẹ buộc tạp dề, cổ áo còn dính bột mì. Tóc của bà được chải gọn gàng chụp một cái lưới chụp tóc bên ngoài và cắm cây trâm màu sẫm, màu sắc quần áo giống với phụ kiện trên tóc rất phù hợp với phong cách của bà. Dù cho người đã đến tuổi trung niên nhưng phong thái không giảm.   Ba Từ Bạch không biết con gái đứng ngoài cửa, ông đưa tay đặt lên vai của vợ, lại gần cười bảo: "Còn không phải sao, con bé còn nói muốn học tiếng Pháp, với cái tính cách ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới đó của con bé, lúc thì thế này mai lại thế khác.”   Câu nói này vọng ra ngoài phòng, lọt vào tai Từ Bạch.   Từ Bạch bật thốt lên: "Ba!"   Ba cô hậu tri hậu giác, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa đụng phải ánh mắt của con gái, lập tức giảng hoà: "Lời của ba vẫn chưa nói xong, ý của ba là, Tiểu Bạch, con tư duy nhảy vọt tuổi lại còn nhỏ...".   Mẹ Từ Bạch bên cạnh tiếp lời: "Sẽ có ngày có thể hoàn thành mục tiêu của con.".   Giọng nói chưa dứt, ở đây Từ Bạch đã gật đầu như đảo tỏi.   Cô đưa tay kéo Tạ Bình Xuyên nói với ba mẹ một tiếng: "Hôm nay chú dì không ở nhà, anh ấy đến nhà chúng ta ăn cơm.".   Số lần Tạ Bình Xuyên ở nhà họ ăn nhờ không nhiều, ba mẹ Từ Bạch đã quen rồi, họ gần như là nhìn Tạ Bình Xuyên lớn lên, trên bàn ăn nhiều thêm một người cũng chỉ là việc nhiều thêm một đôi đũa mà thôi.   Nhưng Tạ Bình Xuyên ít khi đến. Anh tự mình mua thức ăn làm cơm, còn có thể giặc quần áo, chăm sóc hoa cỏ, quét dọn nhà cửa, khả năng tự kiềm chế tốt, so với Từ Bạch lười biếng thì Tạ Bình Xuyên chính là điển hình của câu con nhà người ta.   Ba Từ Bạch nhiệt tình nói: "Được thôi, mau vào đi, Tiểu Tạ lên cao tam rồi đúng không? Bọn con học tập bận rộn, không có thời gian làm cơm thì đến nhà chúng ta ăn. Chúng ta với ba mẹ con đều là bạn già rồi, ăn bữa cơm chẳng sao cả, đừng coi bản thân là người ngoài".   Tạ Bình Xuyên cười đáp: "Cám ơn chú!".   "Đứa trẻ này, khách sáo với chú làm gì." Ba Từ Bạch ra khỏi phòng bếp, ông dọn ra một chiếc ghế gỗ đặt bên cạnh bàn ăn gia đình: "Đúng lúc buổi tối hôm nay nhà chúng ta làm nhiều thêm mấy món, chắc là đủ rồi.".   Từ Bạch vừa bưng bát đũa vừa tiếp lời của ba mình: "Ba, con nhìn thấy rồi, vừa rồi thức ăn còn chưa mang lên, ba đã ăn hai miếng cánh gà.".   Mặt ba cô có phần xấu hổ, ho một tiếng nói: "Con khỏi nói, mẹ con làm thức ăn càng ngày càng ngon rồi."   Ngoài cửa mưa rơi tí tách, trong phòng tiếng nói chuyện rôm rả. Kim đồng hồ lúc này chỉ đúng 6 giờ, bầu trời bắt đầu tối đen. Trong gió xen lẫn hơi lạnh men theo cửa hiên thổi vào phòng bếp, Tạ Bình Xuyên đứng dậy đóng cửa thuận tay mở đèn trong nhà.   Phòng ăn phút chốc sáng rực.   Bốn người lần lượt ngồi vào chỗ, trên bàn ăn xếp đầy mâm đĩa. Mẹ Từ Bạch bưng bát, xuất phát từ lòng quan tâm của trưởng bối bà mở miệng hỏi thăm Tạ Bình Xuyên: "Mấy đứa khai giảng được nửa tháng rồi, đoạn thời gian này có bận lắm không?".   "Vẫn ổn ạ, bài tập ở trường rất ít, cuối tháng còn có bảy ngày nghỉ." Tạ Bình Xuyên đáp.   Sau câu nói của Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch cầm đũa gắp cánh gà, nhưng mà cánh gà quá trơn cô lại dùng đũa không tốt, gắp hoài không lên. Cô cố gắng hai lần, Tạ Bình Xuyên thấy vậy bèn gắp cho cô.   Anh vừa gắp thức ăn cho Từ Bạch vừa nói tiếp: "Trường học không có tiết tự học buổi tối, sau khi lên cao tam lịch học gần giống với trước kia.."   Từ Bạch bưng bát đón cánh gà anh đưa tới. Cô cúi đầu cắn một miếng, sau đó cảm thấy nên đáp lễ lại, vì vậy gấp lên một miếng sườn chuẩn bị thả vào bát của Tạ Bình Xuyên.   Song có lẽ là bởi vì đũa của cô quá trơn rồi chăng? Miếng sườn đó gắp không được chắc, lúc sắp đến chỗ mép bàn thì rơi xuống rớt lên quần của Tạ Bình Xuyên.   Giọng của Tạ Bình Xuyên ngưng bặt.   Ba mẹ Từ Bạch ngồi ở phía bên ngoài bàn, hai người họ không hề biết đang xảy ra chuyện gì. Ba Từ Bạch cười cười, nhìn Tạ Bình Xuyên hỏi: "Tiểu Tạ, sao vậy?".   "Không sao, không sao." Từ Bạch ngậm đũa, sờ lên quần của Tạ Bình Xuyên, “Rớt một miếng sườn ạ."   Cô lấy tay cầm miếng xương sườn đó lên, ngón tay sượt qua quần của Tạ Bình Xuyên. Bởi vì đầu ngón tay dính chút dầu , cô vô ý chùi tay lên chân anh.   Vành tai Tạ Bình Xuyên ửng đỏ.   Từ Bạch mắt sắc, chỉ tai anh nói: "Tai của anh hơi đỏ kìa."   Tạ Bình Xuyên không thừa nhận: "Em nhìn nhầm rồi." Anh rút miếng khăn giấy đưa cho Từ Bạch, ngồi thẳng dậy như đang tập trung xem tin tức thời sự phát trên tivi.   Từ Bạch cười sặc sụa: "Ha ha ha ha ha... Tai của anh càng ngày càng đỏ kìa."   "Tiểu Bạch," Mẹ Từ Bạch buông bát xuống dịu dàng phê bình cô: "Con không phải là con nít nữa, phải biết lễ phép chú ý chừng mực."   Từ Bạch rất nghe lời mẹ, lập tức ngoan ngoãn ngồi im.   Lần này đến phiên Tạ Bình Xuyên phì cười.   Từ Bạch chẳng biết anh cười cái gì nhưng cô đoán tâm trạng của anh vẫn tốt. Thế là cô không để ý tới anh nữa, bưng bát lên ra sức và  ăn cơm, Tạ Bình Xuyên khác với Từ Bạch thỉnh thoảng còn nói vài câu, nội dung không thoát khỏi liên quan tới học tập, trình bày kế hoạch dài lâu của học sinh loại ưu.   Sau bữa tối Tạ Bình Xuyên nói cám ơn ba mẹ cô, còn giúp đỡ rửa bát dọn dẹp bàn ăn ----- dáng vẻ nhiệt tình yêu lao động này của anh, đúng như dự đoán lại trở thành bản mẫu để ba Từ giáo dục cô.   "Con nhìn Tạ Bình Xuyên người ta," Ba Từ Bạch nói: "Lớn hơn con có bốn tuổi mà hiểu chuyện biết bao nhiêu, yêu lao động yêu học tập không cần ba mẹ phải lo lắng.."   Đèn đuốc trong phòng khách sáng chưng, trên tivi đang phát kịch.   Từ Bạch ngồi nghiêng trên sofa dựa lưng vào chiếc gối tròn, nằm sấp trên chân là một chú mèo. Lông của chú mèo mượt mà sạch đến mức phát sáng, trên cổ của nó đeo một tấm bảng sắt khắc số điện thoại của nhà Từ Bạch.   Hai tay Từ Bạch vuốt mèo, vuốt đến con mèo thoải mái mở hai mắt to tròn co chân làm nũng với cô.   "Hôm nay con quét sàn lau nhà." Từ Bạch lý lẽ hùng hồn nói: "Con còn hốt phân cho mèo nữa."   Nhưng ba Từ không đồng ý với cô, ông đứng trước tivi vừa vặn che mất tầm nhìn của con gái: "Con không có việc gì thì đi học bài đừng xem tivi nữa, khai giảng xong là sơ tam rồi, việc học căng thẳng biết bao nhiêu."   Từ Bạch không tình không nguyện buông mèo xuống, xoay người đi về phía phòng của mình. Con mèo đi sau theo lưng Từ Bạch, mò mẫm nối gót chân cô định để chủ nhân giữ lại nó. Đúng lúc này, giọng của mẹ Từ từ phòng bếp vọng ra: "Ở nhà hết giấm rồi, nước tương cũng sắp dùng hết nữa."   Từ Bạch nghe thấy lời của mẹ, chỉ vài bước chân đã bay đến phòng bếp, chủ động đứng ra nói:"Giao cho con đi, mẹ, giờ con sẽ đi siêu thị mua giấm ngay."   Không sai, so với ơviệc ngồi trong phòng vùi đầu học bài cô thà ra cửa làm chân chạy mua đồ còn hơn   Mẹ Từ như biết suy nghĩ của cô, tới nhét vài đồng tiền bạc vào tay cô. Từ Bạch cất tiền vào túi rồi kéo Tạ Bình Xuyên đi về phía siêu thị.   Lúc này gần 8 giờ tối, mưa bên ngoài tạnh dần. Hẻm nhỏ trước cửa vắng vẻ, vài vũng nước to nhỏ rải rác khắp nơi, Từ Bạch đi song song với Tạ Bình Xuyên, chẳng bao lâu sau cô bỗng hắt hơi một cái.   "Em mặc ít quá, hôm nay nhiệt độ xuống thấp," Tạ Bình Xuyên nói: "Trước khi em ra cửa, tốt xấu gì cũng phải khoác thêm áo."   "Sở dĩ em bị hắt hơi, không phải vì cảm lạnh," Từ Bạch chữa lời: "Nhất định là bởi vì có người nhớ em."   Tạ Bình Xuyên mỉm cười không cho ý kiến: "Tới lúc em bị cảm rồi, đó là người nhớ em nhiều nhất."   Từ Bạch không cãi với anh, cô men theo hẻm nhỏ đi về phía trước, cố ý giẫm lên nơi có đá gạch lổm chổm khiến bước chân xiêu vẹo, Tạ Bình Xuyên đành phải chìa tay ra đỡ cô. Bóng đêm mênh mông gió đêm lay động, ánh trăng bên trời như chiếc lưỡi liềm, không thấy bóng mây đen đâu nữa. Hẻm nhỏ mờ tối chật hẹp, Từ Bạch có chỗ dựa nên không sợ, cô gọi anh một tiếng: "Anh!"   Tạ Bình Xuyên không đáp.   Từ Bạch ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: "Anh!"   Tạ Bình Xuyên trả lời: "Gọi anh làm gì?"   Từ Bạch dừng lại đi vào chủ đề chính: "Em muốn ăn hồ lô ngào bên đường, nhưng mà sau khi mua nước tương với giấm xong em không còn tiền nữa."   Cô ngượng ngùng, mũi giày chống bên chân tường cọ tới cọ lui hai ba cái, nước mưa trên bức tường chảy xuống rơi trên đôi chân trắng nõn của cô, ngời sáng hệt như ánh trăng.   Tạ Bình Xuyên nhìn về ánh trăng nơi xa, đáp ngay lập tức: "Anh đi mua cho em." Nói xong anh lại hỏi: "Bữa tối em ăn không no à? Anh nhìn thấy em ăn đến hai bát cơm, chỗ em  ngồi chất một núi xương sườn."   Từ Bạch cho rằng anh ghét bỏ bản thân ăn nhiều, cô vội nói thật: "Em chỉ muốn ăn cái gì đó ngọt ngọt."   Ngoài hẻm người đến người đi, xe cộ tấp nập, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo, giờ chính là lúc đông đúc nhất. Thành phố một khi bắt đầu phát triển thì càng khó dừng lại bước chân của nó, Bắc Kinh có thành tích nổi bật mỗi năm không biết hấp dẫn bao nhiêu người từ ngoài đến, đêm náo nhiệt có rất nhiều quầy hàng bày bên đường với đủ loại ẩm thực trời Nam đất Bắc.   Tạ Bình Xuyên đi tới trước ông lão bán kẹo hồ lô, tay trái đút vào túi quần nhưng chỉ tìm được hai đồng bảy hào ---- năm tấm kim loại xếp ngay ngắn nằm trong lòng bàn tay, lúc này anh mới nhớ lúc ra cửa đi hơi vội nên không có mang theo tiền như mọi khi.   Ông lão bán kẹo hồ lô tới gần, cười ha ha nói: "Một xâu ba đồng tiền, cậu nhóc này, muốn mua mấy xâu?".   Tạ Bình Xuyên im lặng chốc lát, buông xuống lòng tự ái của mình, cuộc đời anh lần đầu tiên trả giá: "Con chỉ có hai đồng bảy, ông xem thế này có được hay không..."   Lời của Tạ Bình Xuyên còn chưa nói xong, lông mày ông lão đã dựng đứng lên. Ông đeo một chiếc tay nải quân đội màu xanh, đầu tóc hầu như đã bạc hơn một nửa, nói chuyện giống như là than thở: "Cậu nhóc này, cậu cũng không nghĩ xem, một xâu hồ lô tôi có thể kiếm bao nhiêu tiền? Cậu bảo tôi giảm một phân tiền thì tôi lỗ mất một phân tiền rồi."   Tạ Bình Xuyên thương lượng với ông ấy: "Nhà của cháu ở gần đây, đợi lát nữa cháu quay lại sẽ trả cho ông gấp ba được không?" Anh giống như không phải đang mua kẹo hồ lô mà là đang nói chuyện buôn bán lỗ lã: "Hai đồng bảy này là tiền thế chấp thôi."   Tạ Bình Xuyên nói bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nên căn bản nghe không ra là người bản địa Bắc Kinh, ông lão đó dĩ nhiên không tin anh xua tay nói: "Thôi thôi thôi, cậu không mua thì đừng làm cản trở người khác nữa."   Cuộc đàm phán bên đường này đã không còn chỗ để xoay sở, Tạ Bình Xuyên cầm hai đồng bảy đành chọn mua thứ khác.    Đêm lúc tám chín giờ tối càng thêm sâu thẳm, làm nổi bật ánh đèn neon rực rỡ sắc màu, lúc Từ Bạch ra khỏi siêu thị đã nhìn thấy Tạ Bình Xuyên đứng ở cửa đợi cô, bóng lưng anh thon dài mà thẳng tắp đến mức ánh đèn đường ngoài kia không thể chiếu sáng tới.   Từ Bạch không thấy kẹo hồ lô cho rằng anh quên mua nên trong lòng cô có chút thất vọng, tiếp tục chạy đến trước mặt anh: "Anh, chúng ta về nhà thôi."   Tạ Bình Xuyên lấy ra một chiếc túi nhựa, giấy bao bên trong chỉ có một của khoai lang nướng, anh đưa cho cô rồi giải thích: "Anh không mang đủ tiền, trong số món em thích ăn anh chỉ mua được nó thôi."   Gió mùa hạ ven đường thổi qua xen lẫn mùi cỏ tươi mới sau mưa, Từ Bạch nhìn anh cười: "Khoai lang nướng rất ngọt, em thích ăn nhất, cám ơn anh."   Giọng nói khi nói của cô mềm mại, lúc cười lên cũng rất đẹp mắt, hai mắt cong cong hệt như hồ ly nhỏ.