Trả ôn hòa cho tôi
Chương 1
Tô Hoà ngồi trước Macbook, hai tay chuyên chú gõ ra những ngôn từ hoa mỹ trong đầu. Đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng xanh của màn hình máy tính, lờ mờ.
Bỗng, chuông điện thoại vang lên.
Tô Hoà kẹp máy vào một bên tai, Alo?
Giọng của biên tập Vương xuyên thẳng vào màn nhĩ của cô: Tiểu Tô, chị nói cho cô biết, đừng nghĩ cô là tiểu thuyết gia được yêu thích của năm thì trễ nãi bản thảo của chị nhé!
Tô Hoà nhấn phím Enter trên bàn phím, ngữ điệu thản nhiên:
Em gửi bản thảo cho chị rồi.
Biên tập Vương nhướn mày, Gửi khi nào? Giọng chị nghiêm cẩn. Đầu dây bên kia còn vang lên tiếng lạch cạch, có lẽ đang kiểm tra hộp thư điện tử.
Cô mới gửi cho chị đây mà? Biên tập Vương chất vấn, Còn dám chối là mình đã gửi đúng giờ hả?
Em bị rớt mạng.
Biên tập Vương: ...
Tô Hoà nghĩ ra gì đó, nói tiếp:
Có trách thì trách nhà mạng ấy, em chỉ là người dùng thôi. Vấn đề của họ, chị không thể đổ lên đầu em được.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng đá chân bàn. Tô Hoà giật mình một cái, bụm miệng cười. Có lẽ, biên tập Vương bị cô nói đến cứng miệng, chỉ nghe chị ấy nói Cúp đây! rồi ngắt máy luôn.
Tô Hoà cười cười, tự hứa với lòng rằng lần sau sẽ gửi bản thảo sớm hơn một chút, không để chị ấy tức hộc máu như thế này nữa!
Buổi chiều ở Bắc Kinh khá mát mẻ, rất nhiều người xuống đường dạo phố. Tô Hoà nhớ lại cái tủ lạnh chỉ có nước tăng lực và sữa tươi, quyết định đi chợ hải sản một chuyến.
Tô Hoà rất thích ăn cua. Thuở thiếu thời, một tuần cô phải ăn bằng được bốn ngày thịt cua. Bạn học ở sơ trung lúc đó trêu chọc, cô ăn nhiều thịt cua như vậy, thảo nào cãi lý cãi tình đều ngang như tướng đi của cua ấy!
Bà chủ hàng tôm cua biết Tô Hoà. Từ khi chuyển đến Bắc Kinh, cô thường xuyên ghé qua gian hàng của bà đều đặn mỗi tuần hai lần, mỗi lần mua đủ số cua ăn trong nửa tuần. Cứ như vậy, Tô Hoà và bà chủ thân thiết hơn, đôi lúc bà còn cho cô một con cua về ăn đỡ những hôm cô về trễ.
Hôm nay bà hàng cua bán rất đắt. Tô Hoà sực nhớ ra hôm nay là cuối tuần, nhiều người tranh thủ đi mua thức ăn cho tuần mới. Cô thấy bà hân hoan buôn bán, mỉm cười không phiền nói chuyện phiếm làm bà phân tâm, chỉ mua hai con cua rồi trở về.
Sắc trời hoàng hôn rất đẹp. Mặt trời chiếu xuống tàn cây, bóng trải dài cả một đoạn đường cô về nhà.
Tô Hoà tận hưởng khoảng lặng này. Bỗng điện thoại trong túi xách đổ chuông, cô nhấc máy.
Alo?
Hoà Hoà? Giọng nữ quen thuộc truyền đến, Tô Hoà ngẩn ra một giây, không tin hỏi:
An Dung?
Đối phương cười khanh khách, thái độ thân thiết, Cũng may cậu chưa quên mình.
Tô Hoà khoé miệng nhếch lên, Cái người vô tâm như cậu, đùng một cái tốt nghiệp trước thời hạn, cũng không nói với mình một tiếng đã biệt tăm.
An Dung hì hì hai tiếng, Được rồi được rồi. Không phải cậu định so đo với mình đấy chứ?
Đương nhiên mình không nhỏ mọn như vậy. Tô Hoà khịt mũi nói, ngữ điệu khinh thường bạn học An này.
Nói đi. Đột nhiên liên lạc với mình không phải là mượn tiền chứ?
An Dung gần như hét lên qua điện thoại:
Mình thèm vào. Cái miệng của cậu bao năm vẫn đếch thể tha cho ai được à?
Tô Hoà bật cười, không tiếp tục trêu cô ấy nữa, nghiêm túc hỏi:
Được được. Rốt cục cậu có chuyện gì muốn nói với mình thế?
An Dung: Lớp trưởng Lý tổ chức họp lớp. Thứ bảy tuần này, sáu giờ tối đấy. Cậu ấy có một nhà hàng tư ở Bắc Kinh, cậu có thể đi một chuyến không?
... Mình đang ở Bắc Kinh rồi. Tô Hoà nói: Chỉ là...
Nhận ra giọng cô khác lạ, An Dung nhíu mày một cái. Chợt nhớ đến chuyện năm xưa, An Dung không tin được, ngạc nhiên hỏi:
Chẳng lẽ cậu vẫn còn tình cảm với An Cẩn Minh?
Tô Hoà lặng thinh.
An Cẩn Minh...
Đã rất lâu rồi, cô chưa nghe tới ba chữ này. Cứ ngỡ thời gian ba năm sẽ đủ khiến cô quên một người. Nhưng khi nghe đến tên anh, con tim cô vẫn rung động đến thế!
Tô Hoà biết, cô vẫn sẽ phản ứng như vậy dù là bây giờ, hay tương lai. Bởi vì,
Mối tình đầu thời niên thiếu ấy là ký ức tươi đẹp nhất cuộc đời cô!
An Dung thấy cô không trả lời, giọng hơi áy náy vang qua điện thoại, Ôn Hoà, tuy mình không biết nguyên cớ vì sao cậu lại rời xa An Cẩn Minh, nhưng cậu không thể mãi tránh né được.
Mọi người đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng. Cậu vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước, tìm một người đàn ông để có thể nương tựa.
An Dung, mình không còn ai để nương tựa nữa rồi! Tô Hoà bình thản nói, ngữ điệu nghe sao cô liêu...
An Dung kinh ngạc, vừa định nói thêm gì đó nhưng Tô Hoà đã ngắt ngang, Cậu nói đúng, mình không thể tránh né thêm nữa. Thứ bảy mình sẽ đến.
An Dung không khuyên nhủ thêm, Được, mình chờ cậu. Cô biết Tô Hoà luôn lạc quan và suy nghĩ tích cực nên không quá lo lắng.
Tô Hoà cúp máy.
Cô nhìn cảnh vật bên đường, đột nhiên cảm thấy sắc trời bình minh sao mà đượm buồn đến thế... Lại nghĩ đến thanh xuân nồng nhiệt năm đó của mình, Tô Hoà mỉm cười, ánh mắt không gợn sóng, cũng không còn phản ứng mãnh liệt như những năm đầu rời xa nữa.
Tình cảm kia dù rực rỡ đến mấy cũng đã lụi tàn, giống như ánh mặt trời đang dần khuất sau hàng cây trải dài, cảnh vật cô tịch.
Tô Hoà đi tiếp trên đoạn đường trở về, ưỡn ngực thẳng lưng. Gương mặt mỉm cười nhạt nhoà, những muộn phiền lúc nãy giống như chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt tươi trẻ.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
51 chương
7 chương
51 chương