Vũ Thần
Chương 813
Câu nói của Hoàng Tuyền Lão tổ như tảng đá ném xuống nước, sóng gợn tầng tầng lớp lớp khiến Yến Phi Thành cùng Hác Huyết trợn mắt há mồm.
Thần khí, là thần khí chân chính biến mất từ sau niên đại Thần đạo, nếu trong tay cầm thần khí, hơn nữa phát ra đại bộ phận uy lực, như vậy cũng đủ tung hoành thiên hạ rồi.
Cũng vì nguyên nhân này nên Đại Thân Vũ gia cùng cao thủ Động Thiên Phúc Địa đối với Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh luôn hoài niệm.
Nhưng Hoàng Tuyền Lão tổ nói một câu hoàn toàn phá vỡ thừa nhận của hai người về thần khí, dĩ nhiên bọn họ không cách nào giải thích.
Thấy được vẻ hoài nghi trên mặt hai người, Cát Ma Phàm Thù khẽ cười, nói:
- Hạ Nhất Minh từng tới Cửu U, sau đó còn bị ta truy sát chạy tới Quỷ Khốc Lĩnh. Trong khoảng thời gian này hắn không sử dụng thần khí Cửu Long Lô.
Yến Phi Thành cùng Hác Huyết đôi mắt sáng lên, bọn họ liếc nhìn nhau, Yến Phi Thành nói:
- Môn chủ đại nhân. Chẳng lẽ tin tức này là giả?
Nếu Hạ Nhất Minh có thần khí Cửu Long Lô trong tay, sao chịu ấm ức khi đối mặt với Nhân đạo đỉnh cấp cường giả chứ?
Chỉ cần hắn xuất ra Cửu Long Lô, cho dù một đầu Hỏa long cũng đủ Hoàng Tuyền Lão tổ quay đầu bỏ chạy.
Cát Ma Phàm Thù khoát tay chặn lại, nói:
- Cửu Long Lô cùng Thụ thần đại chiến, tình huống này nếu không tận mắt chứng kiến, nội gián của chúng ta cũng không dám truyền ra. Bởi thế việc này tám chín phần là sự thật.
Lão đối với mạng lưới tình báo của mình vô cùng tự tin, nếu tin tức này từ Động Thiên Phúc Địa truyền tới, tuyệt đối không giả.
Yến Phi Thành giật mình, nhưng lão không hiểu chút nào, nếu Hạ Nhất Minh nắm giữ thần khí Cửu Long Lô, vì sao còn muốn che giấu?
Khi đối mặt với sự truy sát của Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, chỉ cần còn một chút lực lượng cũng phải lấy ra, ngược lại trong tay cầm thần khí lại bị người đuổi giết, chẳng phải khiến người khác chê cười rụng răng sao?
Hác Huyết ánh mắt sáng lên, nói:
- Lão tổ tông. Chẳng lẽ Hạ Nhất Minh không thể điều khiển thần khí Cửu Long Lô?
Cát Ma Phàm Thù cười lớn một tiếng, nói:
- Thần khí chính là vật của Thần đạo. Lẽ nào có thể dễ dàng sử dụng?
Lão lạnh lùng cười, nói tiếp:
- Cửu Long Lô cho dù rơi vào tay lão phu e rằng cũng không thể sử dụng. Càng đừng nói một kẻ như Hạ Nhất Minh.
Hác Huyết cùng Yến Phi Thành lúc này mới bừng tỉnh.
Do dự giây lát, Hác Huyết đột nhiên nhíu mày, nói:
- Lão tổ tông. Nhưng khi tại Động Thiên Phúc Địa hắn quả thực đã điều khiển được Cửu Long Lô.
Cát Ma Phàm Thù khẽ khoát tay chặn lại, nói:
- Thần khí là linh vật, không phải người thường có thể sánh bằng. Nếu không phải tại Động Thiên Phúc Địa, vật này khẳng định không xuất hiện.
Hác Huyết chần chừ giây lát, trong lòng vạn phần khó hiểu vì sao Lão tổ tông lại quả quyết như vậy.
- Cửu Long Lô là thần khí, mà Thụ thần tại Động Thiên Phúc Địa cũng là Mộc hệ lực lượng đỉnh phong. Mặc dù không phải thần khí nhưng không kém hơn bất cứ thần khí nào trong thiên hạ.
Cát Ma Phàm Thù chậm rãi nói:
- Khi hai thần vật gặp nhau, va chạm một chút cũng không có gì lạ.
Khi lão nói những lơi này, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ.
Thụ thần vạn năm tại Động Thiên Phúc Địa thanh danh vang dội, ngay cả lão đã từng cố ý tới đó một lần.
Nhưng lần đó mang tới ảnh hưởng thật lớn cho lão. Cũng vì cảm nhận được sinh mệnh lực lượng như biển rộng nên lão mới từng bước tiến giai lên Nhân đạo đỉnh cấp cảnh giới.
Bất quá cho dù lúc này nghĩ lại, lão vẫn cảm thấy lực lượng kia mạnh mẽ tới khó tin.
Nó thậm chí đã vượt qua phạm trù Nhân đạo, tiến vào cảnh giới Thần đạo. Bởi vậy lão có thể khẳng định, Cửu Long Lô không phải do Hạ Nhất Minh điều khiển mà bị Thụ thần hấp dẫn ra.
Nếu Hạ Nhất Minh ở đây, nghe được những câu nói này, khẳng định kinh ngạc không thôi.
Hắn từ miệng bảo trư mới biết được sự thật, nhưng vị Hoàng Tuyền Lão tổ chỉ bằng kinh nghiệm lâu năm cũng đoán ra.
Hác Huyết cùng Yến Phi Thành mặc dù trong lòng cảm thấy không hiểu nhưng đối với Hoàng Tuyền Lão tổ, bọn họ có niềm tin cường đại, bởi vậy cũng lần lượt gật đầu.
Bất quá nếu không phải từ miệng một vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả nói ra, bọn họ khẳng định không tin.
Cát Ma Phàm Thù đột nhiên bước tới, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần ngả xuống, lão thở dài một hơi, nói:
- Hạ Nhất Minh mặc dù không thể sử dụng thần khí nhưng Cửu Long Lô trong tay hắn vẫn là mối họa ngầm.
Hác Huyết trong lòng khẽ động, những người tại đây cũng chỉ có hắn mới kết oán thù không giải khai với Hạ Nhất Minh. Lúc này nghe được ý tứ Lão tổ tông muốn đối phó Hạ Nhất Minh, dĩ nhiên hắn vô cùng vui mừng.
Nhưng Cát Ma Phàm Thù trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Chuyện này lão phu không thể ra mặt.
Hác Huyết đang cao hứng nhất thời như bóng xì hơi.
Với thực lực của Hạ Nhất Minh lúc này, trừ Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, những người còn lại e rằng không đáng để hắn xem trọng.
Có lẽ Thần Toán Tử trên Thiên Trì có thể thử một phen, nhưng Hạ Nhất Minh lại là môn hạ Thiên Trì, Thần Toán Tử không ra tay trợ giúp đã là tốt rồi, còn muốn lão đối phó Hạ Nhất Minh e rằng mơ hão.
Đột nhiên trước mắt hắn hoa lên, Vũ gia lão tổ như quỷ mị xuất hiện.
Hác Huyết trong lòng đại động, kinh ngạc nhìn Hoàng Tuyền Lão tổ.
Âm thanh u u của Cát Ma Phàm Thù vang lên:
- Khôi lỗi này nắm giữ uy lực vô cùng cường đại, cho dù chống lại Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng không thua kém nhiều. Ngươi mang theo hắn xuống núi, bất quá phải nhớ kỹ. Nếu Hạ Nhất Minh cùng bạch mã ở một chỗ, tuyệt đối không được ra tay.
Hác Huyết sắc mặt nhất thời đỏ bừng, trong lòng tràn ngập kinh hỉ.
Mặc dù trước kia Lão tổ tông đã từng nói sẽ mượn tay khôi lỗi diệt sát Hạ Nhất Minh, nhưng tới lúc này Hác Huyết mới tin, thì ra Lão tổ tông thật sự quan tâm tới điều này.
Một khôi lỗi tương đương với Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, uy lực cường hãn ra sao? Khi nghĩ tới trong tay nắm giữ khôi lỗi này, trong lòng hắn kích động vạn phần.
Hác Huyết hướng Cát Ma Phàm Thù hành lễ thật sâu, nói:
- Đệ tử tuân mệnh. Tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của người. Nhất định đem thần khí Cửu Long Lô giao lại.
Cát Ma Phàm Thù khóe miệng nhếch lên, chỉ cần không có bạch mã, Hạ Nhất Minh tuyệt đối không trốn khỏi sự truy sát của Nhân đạo đỉnh cấp cường giả. Đồng dạng, chỉ cần không chết trong tay lão, cho dù Đế Thích Thiên đích thân tới cũng không làm gì được.
*****
Trên đại lục, một luồng quang mang trắng đang lướt đi với tốc độ kinh người.
Khẽ kẹp chân, Lôi điện lập tức dừng lại, theo sau Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn phía xa xa, lúc này Thông Thiên Bảo Tháp đã hiện ra trong tầm mắt. Đương nhiên tòa thành nổi tiếng khắp đại lục không thiết kế phòng ngự cũng đồng dạng xuất hiện.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
- Lôi điện. Chúng ta tới chậm rãi tới. Khẳng định Kim huynh lúc này nghĩ không ra chúng ta rời Tây Bắc sớm vậy.
Lôi điện khẽ hí một tiếng, ấn tượng của nó về Kim Chiến Dịch tương đối tốt.
Bốn vó chuyển động, nó di chuyển với tốc độ của một đầu ngựa thông thường.
Bất quá chỉ chốc lát bọn họ cũng đã đuổi theo một đội nhân mã, ánh mắt lướt qua, Hạ Nhất Minh đã kịp quan sát những người này.
Y phục của những người này mặc dù không giống nhau nhưng trên vai đều mang ký hiệu của Thông Thiên Bảo Tháp, điều này nói rõ thân phận của họ chính là đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện. Nhìn gương mặt đầy bụi cát kia cũng biết bọn họ đã di chuyển quãng đường dài lúc này mới trở lại Linh Tiêu Bảo Điện.
Bất quá cho dù Linh Tiêu Bảo Điện trước mắt bọn họ cũng không dám giục ngựa phóng nhanh mà lấy tốc độ chậm rãi ngang ốc sên tiến tới.
Hạ Nhất Minh biết, đây chính là quy định của Linh Tiêu Bảo Điện, trong phạm vi thành thị, tuyệt đối không được phi ngựa nước đại.
Lúc này bốn vó Lôi điện huy động như chớp khiến vẻ mặt đám người kia lộ rõ vẻ tức giận. Đặc biệt khi thấy trên vai Hạ Nhất Minh không có bất cứ dấu hiệu nào, bọn họ thậm chí còn muốn động.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, tốc độ này của Lôi điện đích thực đã ngang rùa bò, nếu thật sự chạy, đám người này nhiều nhất chỉ thấy một luồng quang mang mà thôi.
Do dự một chút, rốt cuộc Hạ Nhất Minh vỗ vỗ sống lưng Lôi điện, tốc độ bạch mã chậm lại nhưng vẫn nhanh hơn đám người kia một bậc.
Không xem mặt tăng cũng phải xem mặt Phật. Cho dù không coi bọn họ ra gì nhưng Hạ Nhất Minh cũng phải nể mặt Hác Đồng Tôn giả cùng Kim Chiến Dịch.
Nhưng sau khi tốc độ Lôi điện chậm lại, ánh mắt những người này lập tức bị hấp dẫn bởi chiếc sừng trên đầu nó.
Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, không khí ở nơi này biến hóa kỳ lạ.
Ban đầu những người này nhìn hắn ánh mắt đầy ác cảm, tựa hồ tùy thời có thể tiến lên ngăn cản. Nhưng khi hắn chủ động chạy chậm lại, ánh mắt những người này trở lên vô cùng đặc sắc.
Gương mặt bọn họ vừa kinh ngưỡng, vừa sợ hãi, vừa điên cuồng, lại như lo lắng chờ đợi điều gì đó.
Khẽ cau mày, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng bất mãn, bất luận là ai đột ngột bị đám người xa lạ nhìn như vậy cũng không khỏi cám thấy khó chịu.
Bất quá những người này dù sao cũng là đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện, Hạ Nhất Minh cũng không thể ra tay trút giận vào bọn họ.
Đột nhiên, một người điên cuồng thúc ngựa phi nước đại.
Đầu ngựa nhất thời như phát điện chạy thẳng về phía Linh Tiêu Bảo Điện, tốc độ thậm chí nhanh tới cực hạn.
Hạ Nhất Minh sửng sốt giây lát, không rõ những người này làm trò gì, bất quá hắn cũng không hỏi, cứ thế chậm rãi tiến tới.
Bạch mã không nhanh không chậm tiến vào tòa thành, chỉ một giây sau từ Thông Thiên Bảo Tháp ngân vang tiếng chuông.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, sắc mặt dần biến hóa theo từng tiếng chuông.
Mười tám tiếng.
Mười tám tiếng chuông như phá không truyền khắp một mảnh thiên địa.
Theo sau Hạ Nhất Minh nhìn thấy đông đảo đám người xuất hiện từ trong tòa thành.
Tới lúc này hắn đã hiểu, thì ra đám người này qua bề ngoài Lôi điện mà nhận ra lai lịch của mình.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương