Vu Thần Kỷ

Chương 186

‘Răng rắc, răng rắc’, móng vuốt bén nhọn của con nhện trắng xuyên thấu nắp tuyết thật dày, phát ra tiếng vang nặng nề. Chúng nó thỉnh thoảng thét vài tiếng chói tai, hướng Thiếu Ti ngồi kẹt trong ổ tuyết vung móng vuốt sắc bén đe dọa từ xa xa, lại càng thỉnh thoảng nâng lên cái bụng dài rộng, phun ra lượng lớn tơ nhện màu bạc, dệt ra tấm lưới lớn nhiều hơn dày hơn. Thiếu Ti ngồi ở trong ổ tuyết, mặt không biểu cảm, trong con ngươi tràn đầy sự lạnh lùng. Chung quanh thân thể nàng mơ hồ có dị lực không thể nhìn thấy vặn vẹo, kéo theo hư không phạm vi vài thước cũng mơ hồ vặn vẹo. Làn da của nàng trở nên cực trắng, tuyết trắng so sánh với làn da của nàng cũng mơ hồ mang theo một tầng màu đen. Băng phiến màu đen trên chân phải cấp tốc run run, thỉnh thoảng có lượng lớn băng tinh màu đen từ trong băng phiến phun ra, ngoan cố hướng thân thể Thiếu Ti ăn mòn. Nhưng dị lực vô hình và băng tinh va chạm lẫn nhau, vô số băng tinh vỡ vụn, hóa thành từng đợt hàn khí một lần nữa trở lại trong băng phiến màu đen. “Hoang Minh Huyền Băng Chú.” Đôi mắt Thiếu Ti biến thành màu bạc trắng quỷ dị, vô luận con ngươi hay là tròng trắng mắt, đều là màu bạc trắng trắng xóa. Khác với ca ca nàng Thái Ti màu đen thâm thúy kia mang tới cho người ta vô biên sợ hãi cùng tuyệt vọng, đôi mắt màu bạc trắng của Thiếu Ti tràn ngập một loại thần thánh cùng uy nghiêm khó có thể hình dung. Trong cơ thể tản mát ra dị lực càng thêm cường đại, ổ tuyết Thiếu Ti ngồi xếp bằng dần dần khuếch trương ra, ổ tuyết ban đầu kích cỡ vài thước dần dần khuếch trương đến khoảng một trượng. Mấy cái phù văn vặn vẹo ở phụ cận thân thể Thiếu Ti bỗng dưng ngưng hiện, chợt lóe lại nhanh chóng tiêu tán. “Thái Ti, lâu lắm không giáo huấn ngươi… Da của ngươi lại ngứa rồi.” Thiếu Ti cúi đầu nhìn tầng băng màu đen trên cẳng chân, thanh âm trầm thấp lẩm bẩm: “A mỗ trước khi chết đã nói, tuyệt đối đừng trước mặt người khác bại lộ lực lượng thật sự của ngươi, trừ phi sau khi ngươi trở thành Vu Vương, có thực lực tàn sát Vu Đế.” “Từ nhỏ đã bị đuổi giết, ngươi đều quên rồi sao? Thật không dễ gì ở Vu điện an ổn ba năm… Lại phải rời khỏi!” Bất đắc dĩ hé miệng, môi vốn hồng nhuận đã biến thành trắng bệch. Thiếu Ti cầm lấy một túi da thú to bằng đầu người bên cạnh, từ bên trong lấy ra hai gốc phong lan toàn thân trắng xóa, chậm rãi nhai nát nuốt xuống. Phong lan hương thơm thầm thoang thoảng vào bụng, trên người Thiếu Ti nhất thời có một khí tức thơm thanh nhã dâng trào ra, miếng băng mỏng trên cẳng chân nàng phát ra tiếng vang giòn ‘rắc rắc’ không ngừng vỡ vụn, tần suất phù văn trong không khí xung quanh ngưng tụ cũng tăng thêm chút. “Ba ngày, là có thể khôi phục. Hoang Minh Huyền Băng Chú sao? Chờ Thái Ti thành Vu Vương, nhất định đi Bắc Hoang Đại Minh, diệt ba vạn bộ lạc con dân Cộng Công thị ngươi, trả cái thù hôm nay.” Thiếu Ti nhìn cẳng chân mình, ngữ khí bình thản lẩm bẩm. Ngoài vài dặm, phía sau một đống tuyết nho nhỏ, đột nhiên một nam tử dùng da thú che mặt chạy ra. Cách rất xa, hắn hướng tới Thiếu Ti quát lớn: “Thiếu Ti, ta cũng không muốn thương tổn ngươi! Ngươi nếu đồng ý làm nữ nhân của ta, hơn nữa khiến Thái Ti gia nhập…” Nam tử còn chưa nói xong, Thiếu Ti đột nhiên nhảy dựng lên, tùy tay từ bên người rút ra một cây tiêu thương màu đen, tay phải múa như bánh xe, tiêu thương mang theo một tiếng nổ đáng sợ xé gió bắn vút đi. Nổ vang một tiếng, tiêu thương trong chớp mắt đã tới trước mặt nam tử. Nam tử che mặt cười một tiếng trào phúng: “Thiếu Ti, ngươi chỉ là Tiểu Vu nho nhỏ…” Lời còn chưa dứt, mũi nam tử che mặt đột nhiên đau đớn, ngứa ngáy một trận, ngửa mặt lên trời hắt xì một cái kinh thiên động địa. Khí tức Đại Vu hùng hậu, một cái hắt xì này của hắn hóa thành một cơn cuồng phong quét ngang ra, đem một mảng tuyết đọng to vài dặm ở phía trước càn quét hết. Đầy trời tuyết phấn bay múa, nam tử che mặt hắt xì một cái khiến bản thân hoa mắt, cũng quên nâng vu lực né tránh, trơ mắt nhìn tiêu thương màu đen hung hăng cắm ở trên ngực mình. Thiếu Ti chỉ là thực lực Tiểu Vu đỉnh phong, tiêu thương nàng ném căn bản không có khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với thân thể Đại Vu. Càng không cần nói tiêu thương trong tay nàng chỉ là ngũ kim tinh anh bình thường chế tạo, cũng không thể xuyên thấu thân thể Đại Vu. Nhưng mấy chỗ vu huyệt trong cơ thể nam tử che mặt đột nhiên dị động một trận. Ở thời điểm đòi mạng này, nam tử che mặt lại không thể khống chế tốt vu lực của mình, vu lực trong vài cái vu huyệt lân cận nhẹ nhàng va chạm một chút, sinh ra một loại hiệu quả tuyệt diệu cùng loại với tẩu hỏa nhập ma. ‘Bốp’ một cái, ngực nam tử che mặt nổ tung. Vừa đúng bị nổ tung một lỗ máu vừa vặn có thể cất chứa tiêu thương màu đen tiến vào. Tiêu thương xuyên thấu ngực hắn, làm vỡ nát trái tim hắn, vu độc mạnh mẽ trên tiêu thương mang theo nhất thời bùng nổ ra mãnh liệt. Đường đường một Tiểu Vu, Thiếu Ti tuyệt đối không có khả năng thương tổn được Đại Vu mảy may, nhưng oan uổng như vậy, tắt thở cắm đầu ngã xuống đất, cả người nhanh chóng biến thành màu đen sì, trong chớp mắt đã biến thành một cái xác độc ngã lăn ở trong đất tuyết. Xung quanh truyền đến một trận tiếng kinh hô, mười mấy bóng người cấp tốc từ trong đất tuyết chạy ra, nhưng bọn hắn nhìn thoáng qua đồng bạn đã triệt để chết đi, ai cũng e sợ nhìn Thiếu Ti một cái, sau đó nhanh chóng chạy tới xa xa, một lần nữa ẩn nấp. “Thiếu… Thiếu Ti… Ngươi, ngươi dám động vào người của Đại Minh minh chúng ta?” Một thanh âm kích động giận dữ đan xen từ xa xa truyền đến: “Ngươi giết là cháu duy nhất của nhị trưởng lão Câu Xà bộ! Ngươi cái này không biết trời cao đất rộng tiểu tiện – nhân, ngươi chết chắc rồi! Ngươi không cần dừng ở chúng ta trong tay, nếu không…” Thiếu Ti lắc lắc đầu, một lần nữa ngồi trở lại trong ổ tuyết, lại lấy ra hai gốc Tuyết Lan Thảo nuốt xuống. Một lát sau, Thiếu Ti thấp giọng lẩm bẩm: “Thái Ti tên ngu xuẩn kia, hắn sẽ không chạy tới tìm chứ đi? Loại mai phục nhỏ này, một mình ta thật ra không sao cả, chỉ cần thương thế khỏi thì có thể đào tẩu bất cứ lúc nào. Nhưng nếu hắn đến, được việc không đủ bại sự có thừa!” Ngoài mấy dặm, Hắc Vũ Đại Bằng chở linh khôi nhuyễn mộc kề sát mặt đất bay nhanh đến, đôi cánh thật lớn kích động không khí, ở trên đất tuyết kéo ra một con rồng tuyết thật dài. Nha Công kề sát Hắc Vũ Đại Bằng bay nhanh, Cơ Hạo đứng ở đỉnh đầu Nha Công, hai mắt phun ra thần quang màu đỏ vàng, cẩn thận nhìn kỹ đất tuyết xung quanh. Một lát sau, Nha Công bay đến nơi cách Thiếu Ti còn có mười mấy dặm, trong con ngươi Cơ Hạo thần quang lóe lên, liếc một cái thấy được Thiếu Ti bị mấy chục con nhện khổng lồ vây khốn, càng bị người ta bố trí trước vu trận vây ở trung tâm. “Thiếu Ti, chúng ta đến rồi!” Cách rất xa, Cơ Hạo quát trầm thấp một tiếng: “Đám gia hỏa giấu đầu lộ đuôi, ta cũng đã nhìn thấy các ngươi rồi, còn nấp ở trong đất tuyết làm gì?” Vung tay phải, trong túi gấm bên hông Cơ Hạo ba thanh phi đao bay lên trời, mang theo một đường cong bổ xuống. Rú thảm một tiếng, Hắc Vũ Đại Bằng bị chặt cụt đầu, cắm xuống ở trên đất tuyết. Linh khôi nhuyễn mộc trên lưng đại bằng ngã xuống, lăn vài cái ở trên đất tuyết, bò dậy nhanh chóng hướng xa xa bỏ chạy. Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, tùy tay chỉ hướng linh khôi nhuyễn mộc, một mảng tuyết đọng dưới đất bay lên bao trùm ở trên người linh khôi, nhanh chóng đem nó đông lạnh thành một bức tượng băng. Xa xa lố nhố gần trăm cái bóng người từ trong đất tuyết lao ra, có người thất thanh kinh hô: “Ai đem phế vật Thái Ti này đưa tới?” Cơ Hạo nhất thời sửng sốt, dẫn bọn họ tới nơi này, không phải những kẻ mai phục Thiếu Ti? Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong không khí vang lên một tiếng rít bén nhọn, một mũi tên không biết từ nơi nào xé gió đánh úp lại, nháy mắt đến trước mặt Cơ Hạo.