Vu Thần Kỷ
Chương 187
Tên tới cực nhanh, nhanh tới mức Cơ Hạo cũng chưa có chút phản ứng nào.
Đầu mũi tên phá giáp đặc chế dài khoảng một thước, đầu mũi tên hình chùy ba cạnh đen sì, nặng trịch, mỗi một cạnh đều có trên trăm phù văn màu xanh màu lam lóe ra hàn quang lạnh như băng.
Mũi tên cách mi tâm Cơ Hạo còn hơn ba thước, cương phong do mũi tên cấp tốc bay đi tạo ra đã xé rách da thịt Cơ Hạo, một vòi máu tươi ở dưới cương phong đánh vào cấp tốc phun ra.
Nhuyễn giáp trên người không có chút phản ứng! Một mũi tên này quá nhanh, quá tà dị, trên mũi tên không có bất cứ sát ý gì, thường thường thản nhiên giống như một cơn gió mát trong thiên địa tự nhiên thổi ra, mà giáp trụ A Bảo luyện chế, đối với gió mát là không có bất cứ phản ứng gì!
Cơ Hạo bị dọa da đầu phát tê, lỗ chân lông toàn thân chợt căng thẳng, một mũi tên này thế mà lại tàn nhẫn như vậy, ác độc như vậy, lại âm tà như vậy!
Mũi tên vô thanh vô tức tiếp tục bắn nhanh về phía trước, mắt thấy đã sắp đâm vào mi tâm Cơ Hạo, bắn vỡ đầu hắn, thân thể Cơ Hạo lại chỉ miễn cưỡng làm ra một cái tư thế né tránh, nhưng tên tới quá nhanh, căn bản không kịp né tránh.
Trong thần hồn không gian, sương trắng mờ mịt đột nhiên ngưng tụ, hư ảnh ngưng hiện, một bàn tay đã giơ lên cao cao, muốn ra tay giúp Cơ Hạo giải trừ nguy cơ trí mạng một lần này.
Đúng lúc này, cốt phù Cơ Hạo dọc theo đường đi nắm ở trong tay thưởng thức hiện lên một ánh sáng ảm đạm, mũi Cơ Hạo ngứa ngáy khó chịu một trận, một cái hắt xì lớn kinh thiên động địa chợt bật ra. Hai đạo cuồng phong từ trong mũi phun ra, tuyết đọng phạm vi vài dặm phía trước không còn sót lại chút gì, nửa người trên của Cơ Hạo cũng không chịu khống chế hướng xuống dưới hơi gập lại.
Mũi tên mang theo gió nhẹ cọ qua da đầu Cơ Hạo, xẹt qua cổ hắn, xé đứt mấy sợi tóc, chưa thể thương tổn tới một chút da thịt nào của Cơ Hạo, cắm thật sâu vào tuyết đọng phía sau. Chợt nghe một tiếng vang giòn, mặt đất khẽ run rẩy, trong đất tuyết xuất hiện một cái lỗ thủng to bằng nắm tay, một lát sau, một dòng nham thạch nóng chảy từ trong lỗ thủng nho nhỏ này chậm rãi tràn ra.
Cơ Hạo kinh hãi ngẩng đầu lên, lấy điều kiện thân thể hắn, hắn sao có thể khó hiểu hắt xì?
Theo bản năng nhìn thoáng qua cốt phù trong tay, Cơ Hạo thét dài một tiếng, giáp trụ trên người bắn ra mảng lớn thanh quang, từng đóa hoa sen lặng yên hiện lên ở trên giáp trụ, đem Cơ Hạo khóa lại trong thanh quang. Hắn vắt ngang thân thể đem Thái Ti bảo vệ ở phía sau, hướng tới trên trăm cái bóng người phía trước lớn tiếng quát:
“Bọn khốn ám tiễn đả thương người, lăn ra đây cho ta!”
Mấy nam tử da thú che mặt thét dài một tiếng, chân đạp sóng nước từ ngoài vài dặm chạy như điên đến. Một người trong đó cách rất xa đã lớn tiếng quát: “Vốn chỉ là muốn bắt giữ Thiếu Ti, không ngờ các ngươi lại tự mình đưa lên cửa, hôm nay ai cũng đừng đi nữa!”
Một nam tử vung tay phải, đất tuyết bên người Cơ Hạo, Thái Ti chợt run lên, tuyết đọng hóa thành mấy chục con rồng tuyết bay lên, hàn ý thấu xương phun tung toé, rồng tuyết chợt ngưng tụ thành rồng băng long lanh trong suốt, mở móng vuốt sắc bén hướng đầu Cơ Hạo, Thái Ti đè ép xuống.
Cơ Hạo âm thầm nghĩ mà sợ mình thiếu chút nữa bị một mũi tên bắn chết, nhìn thấy đối phương ra tay, hắn cũng không chút khách khí dậm chân, tử phủ kim đan cấp tốc chuyển động, thiên địa nguyên khí bốn phía kịch liệt dao động hẳn lên.
Mấy nam tử che mặt chạy như điên về phía trước, đất tuyết trước mặt đột nhiên khẽ động, tuyết đọng đột ngột hướng về phía trước dâng lên, ở trước mặt bọn họ phân biệt ngưng tụ thành một cây cột băng bén nhọn. Mấy người chỉ lo nhìn chằm chằm Cơ Hạo và Thái Ti, căn bản không chú ý tới dưới chân bọn họ đã xảy ra chuyện.
Liên tục vài tiếng nổ vang, hạ thân vài người chạy như điên mà đến đồng thời đánh vào trên cột băng.
Đây là Cơ Hạo lấy Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh ngưng tụ chí âm huyền băng, bản thân cứng rắn vô cùng. Mấy nam tử che mặt đều là Đại Vu, nhưng bộ vị yếu ớt nhất của thân thể đập vào trên những cột băng vừa bén nhọn vừa cứng rắn, nhất thời ai cũng đau đến mức khàn giọng rú thảm, nhảy bật lên tại chỗ cao ước chừng mười mấy dặm.
Trên mấy cây cột băng đều mang theo vết máu loang lổ, có thể thấy được mấy kẻ này chạy nhanh bao nhiêu, bị va đập ác bao nhiêu.
Xa xa, những kẻ mai phục Thiếu Ti còn chưa kịp phát ra tiếng, Cơ Hạo vỗ túi gấm bên hông, ba thanh phi đao hai thanh phi kiếm đồng thời bay lên, hóa thành mấy đạo hàn quang bắn nhanh ra, vòng quanh cổ mấy nam tử kia lượn quanh, nhất thời huyết quang phun ra, mấy cái đầu cực lớn lập tức bay lên.
Mấy chục con rồng băng mắt thấy đã sắp bổ nhào vào trên người Cơ Hạo cùng Thái Ti, kết quả mấy Đại Vu vừa chết, rồng băng lập tức tan rã.
“Ngươi dám giết người của Đại Minh minh chúng ta?” Một thanh âm bén nhọn xa xa truyền đến, trong giọng nói tràn ngập ghen ghét phẫn nộ.
Cơ Hạo cất tiếng cười to, mang theo Thái Ti sải bước đi về phía ổ tuyết Thiếu Ti bị nhốt, vừa đi, hắn cười lạnh nói: “Các ngươi dám hạ độc thủ, ta sao lại không dám giết người của các ngươi? Cút cho ta, bằng không ai cũng giết!”
Vung đôi tay lên, tuyết đọng xung quanh kịch liệt chấn động, số lượng âm hàn khí khổng lồ nhanh chóng hội tụ, ở bên người Cơ Hạo ngưng tụ thành mấy chục huyền lôi to bằng đầu người. Những quả cầu sét này quay quanh Cơ Hạo cấp tốc xoay tròn bay múa, lôi quang mơ hồ run rẩy, không ngừng phát ra tiếng nổ vang ‘Ong ong’.
Người của Đại Minh minh mắt thấy Cơ Hạo thế mà bỗng từ trong đất tuyết ngưng tụ thuỷ lôi chí âm tới hàn, nhất thời ai cũng nghẹn họng nhìn trân trối giống như gặp quỷ.
Tình báo bọn hắn tìm hiểu được sẽ không sai chứ? Cơ Hạo xuất thân Nam Hoang ‘Hỏa Nha bộ’, hắn tu là hỏa hệ vu pháp. Nhưng hắn sao có thể khống chế tuyết đọng, sao có thể ngưng tụ thuỷ lôi? Thuộc tính thủy hỏa cực đoan xung đột, bọn hắn thật sự chưa nghe nói, có ai đồng thời sở trường vu pháp thủy hỏa hai thuộc tính!
Cơ Hạo cười lạnh liên tục không ngừng tới gần. Thái Ti mặt âm trầm, cốt trượng trong tay không ngừng phát ra từng tia hắc khí quanh quẩn bốn phía. Hai người bước về hướng Thiếu Ti, đám người Đại Minh minh thì không ngừng lui, không ngừng lui, ở dưới áp lực cường đại ngưng tụ thành một thể của Cơ Hạo cùng Thiếu Ti không ngừng lui!
“Khốn kiếp, chúng ta chính là con dân Thủy Thần!”
“Không được lui, không thể làm mất mặt bộ tộc!”
“Đón nhận đi, liều mạng với bọn hắn! Bắt giữ bọn hắn, sẽ đoạt được Thiếu Ti, bọn hắn chỉ có ba người!”
“Bọn hắn chỉ có ba người, các ngươi bọn phế vật vô năng, nhát gan ngu xuẩn này, các ngươi sợ cái gì chứ?”
Các thiếu niên Đại Minh minh vừa lui, vừa hổn hển tru lên. Trên trăm tinh anh Đại Minh minh đó, trên trăm thiếu niên Đại Vu đến từ bộ tộc cường đại trong mười hạng đầu của Bắc Hoang, lại bị Cơ Hạo và Thái Ti dọa không ngừng lui, cảnh này nếu như bị người ngoài nhìn thấy, bọn hắn về sau còn có mặt mũi gặp ai nữa sao?
Nhưng Cơ Hạo và Thái Ti hai quái vật này, chiến tích của bọn hắn mấy ngày hôm trước ở Vu điện mọi người đều thấy rất rõ!
Cơ Hạo như một con gấu khổng lồ đánh không ngã, một người đánh bị thương trên trăm Đại Vu của Nam Hoang minh, mà Thái Ti thì sao? Vu pháp nguyền rủa quỷ dị, trực tiếp khiến trên trăm thiếu niên Đại Vu biến thành lão nhân tuổi xế chiều, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Hai quái thai này đi cùng nhau, một người ở phía trước làm khiên thịt, một người ở phía sau phóng nguyền rủa, hai người phối hợp ăn ý, các thiếu niên Đại Minh minh quả thực không có đảm lượng chính diện đấu với bọn họ.
Miệng kêu hung hăng, nhưng một đám người vẫn không ngừng lui về phía sau!
Đúng lúc này, ở chéo có một đạo cuồng phong thổi tới, trong gió đột nhiên có chín mũi tên giống như loạn hoa đâm xuống.
Một lần này, Thái Ti cũng thành mục tiêu công kích của mũi tên.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
38 chương
623 chương
62 chương
8 chương
1005 chương