Vũ sinh quân đã lão
Chương 1 : Bảo tiêu
“Thấy nữ nhân đội đấu lạp đằng kia không, người thân duy nhất của nàng, sư phụ, đã bị khắc chết!” Phụ nhân mặc quần áo vải đang đi trên đường lót gạch xanh thì thầm với một phụ nhân khác bên cạnh. Tay nàng chỉ thẳng vào một nữ tử lạnh lùng.
Vũ Duyệt ngồi trong quán trà ở giao lộ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, phía dưới tấm lụa mỏng của đấu lạp là một khuôn mặt thanh tú phảng phất nét u buồn. Nàng khẽ gõ ngón trỏ lên bàn trà, thở dài một hơi.
“Cô nương, có thể ngồi chung bàn được không?” Một giọng nam nhẹ nhàng truyền vào tai Vũ Duyệt. Vũ Duyệt ngước mắt liếc nhìn, thấy đó là một nam tử ôn nhu mặc trang phục sạch sẽ, nàng khẽ gật đầu.
Quân Yên Trúc nhẹ nhàng kéo ghế, nhã nhặn ngồi xuống, vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai chân, nhìn người hầu trà mỉm cười khách khí, “Một bình Lư Sơn Vân Vụ.”
“Được!” Người hầu trà hét to đáp lời.
Trong lúc chờ đợi, Quân Yên Trúc tò mò nhìn gương mặt Vũ Duyệt đã bị đấu lạp che khuất, “Cô nương chỉ có một mình?”
Vũ Duyệt liếc hắn, lơ đễnh trả lời: “Ừ.”
“Cô nương yếu ớt như thế, ở một mình bên ngoài có phải không an toàn hay không?” Quân Yên Trúc khẽ cau mày.
“Đã quen.” Vũ Duyệt vẫn gõ ngón trỏ lên bàn, đinh, đinh, đinh.
Quân Yên Trúc không lên tiếng nữa, yên lặng chờ người hầu trà đem trà lên. Khi người hầu trà bưng khay đến bàn, Vũ Duyệt đứng dậy, đặt vài đồng tiền rồi rời đi.
Quân Yên Trúc nhấp một ngụm trà nhạt nhẽo vô vị. Hắn nhìn bóng dáng Vũ Duyệt rời đi, chống cằm, dường như đang nghĩ về điều gì đó.
Vũ Duyệt sống bằng nghề đánh thuê. Nàng rờ túi tiền sắp cạn, bước vào sảnh thuê người, lạnh nhạt hỏi một câu, “Có cần tay đánh thuê không?”
“Có, đương nhiên có.” Chưởng quầy thuê người xoa tay đi ra, hắn cười nói: “Vũ nữ hiệp đến thật đúng lúc, mới nãy có một vị chỉ đích danh Vũ nữ hiệp làm bảo tiêu.”
“Chỉ đích danh?” Vũ Duyệt nghi ngờ.
“Đúng vậy.” Một giọng nói ấm áp và dịu dàng giống gió xuân vang lên sau lưng nàng. Quân Yên Trúc đứng phía sau Vũ Duyệt, rạng rỡ như một vị thần dưới ánh mặt trời. Hắn khẽ mỉm cười, “Vũ tiểu thư, ta đợi đã lâu, thỉnh cô đừng từ chối sự giao phó của tại hạ.”
Vũ Duyệt nhíu mày, định từ chối.
“Vũ nữ hiệp, tạm thời không có đơn khác ngoại trừ đơn này.” Chưởng quầy cười làm lành.
Vũ Duyệt lại rờ túi tiền trống rỗng, gật đầu. “Vậy ký khế ước đi.”
Quân Yên Trúc đưa cho nàng khế ước thuê người mà hắn đã chuẩn bị từ lâu. Nhìn nàng cẩn thận đọc khế ước, dáng vẻ tựa như sợ hắn lừa nàng, hắn không khỏi cười khẽ. Đáng yêu, đáng yêu quá.
Vũ Duyệt nghe tiếng cười thì trừng mắt nhìn hắn, sau đó đi đến quầy cầm bút ký tên của mình lên đó. Chỉ cần hộ tống hắn đến cảng Nam Hải, nơi này vốn là một trấn nhỏ ven Nam Hải, cơ bản không xa. Theo nàng, thuê người ở khoảng cách này là phí tiền.
Nàng cũng vừa hết tiền, đi cũng không sao.
Khế ước gồm hai phần, mỗi bên một phần. Quân Yên Trúc yên lặng chờ Vũ Duyệt thu dọn đồ của mình, sau đó đưa một túi tiền màu trắng có thêu cây trúc, “Vũ tiểu thư, đây là tiền đặt cọc.”
“Nhiều vậy.” Vũ Duyệt sửng sốt trước trọng lượng của túi tiền, suýt nữa bị tuột tay.
“Không nhiều lắm.” Quân Yên Trúc cười, “Sau khi xong việc, còn phải cảm tạ.”
Vũ Duyệt ước chừng trọng lượng của túi tiền, đột nhiên hiểu rõ, đơn này có lẽ không đơn giản như nàng nghĩ. “Có thể nói ngắn gọn ngài sẽ gặp loại người nào trên đường không?”
“Ừ… Sẽ có vài sát thủ được huấn luyện bài bản.” Quân Yên Trúc thoáng trầm ngâm rồi trả lời.
“Thì ra là vậy.” Vũ Duyệt gật đầu.
“Vũ tiểu thư có muốn đổi ý không?”
“Không.” Vũ Duyệt lắc đầu, “Đã ký khế ước, không có lý do để đổi ý.”
Hơn nữa, nàng đã hết tiền, nếu không có khoảng tiền đặt cọc này, nàng chẳng những ngủ ngoài đường, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
“Hôm nay chúng ta ngủ một đêm ở trấn này, sáng mai sẽ lên đường.” Quân Yên Trúc đi đến khách điếm bên cạnh, quay đầu nhìn Vũ Duyệt và ngượng ngùng nói: “Có lẽ cần cô ngủ cùng phòng với ta, ta sợ nửa đêm có người ám sát mà cô đến không kịp.”
“Được.” Vũ Duyệt trực tiếp đồng ý.
Quân Yên Trúc ngẩn người, hắn hỏi một cách không chắc chắn: “Cô nương… Chuyện này có ảnh hưởng đến thanh danh của cô không?”
“Đã nhận tiền thì phải làm việc.” Vũ Duyệt không quan tâm, “Hơn nữa, không có ai muốn cưới ta.”
Quân Yên Trúc không nói gì, chờ nàng đến gần mới tiếp tục cất bước. Hắn hỏi chưởng quầy muốn thuê một phòng, gương mặt hắn hơi đỏ dưới ánh mắt đầy ẩn ý của chưởng quầy. Hắn ho khan một cách mất tự nhiên, nói với Vũ Duyệt đang đứng bên cạnh: “Vũ tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Vũ Duyệt gật đầu. Nàng đi theo hắn lên lầu, vào một gian phòng rộng rãi có phòng trong và phòng ngoài. Có một giường mỹ nhân ở phòng ngoài. Vũ Duyệt rất vừa ý, hôm nay nàng ngủ chỗ này.
Nhưng, “Tối nay Vũ tiểu thư ngủ phòng trong đi, để một cô nương ngủ trên giường nhỏ không thoải mái kiểu này không phải là việc quân tử nên làm.” Quân Yên Trúc cười và ngồi trên giường mỹ nhân.
“Chuyện này không được, ngài là chủ.” Vũ Duyệt nhíu mày.
“Vậy cô nên nghe lời chủ phải không?” Quân Yên Trúc lấy khế ước ra, “Ta nhớ rõ lúc ký có ghi rằng người được thuê phải nghe theo sự sắp xếp của chủ.”
“… Vậy ta xin tuân lệnh.” Vũ Duyệt không từ chối sự đối xử hào phóng này.
Buổi tối Quân Yên Trúc yêu cầu tiểu nhị đưa lên hai thùng nước ấm. Dưới ánh mắt kỳ quái của Vũ Duyệt, hắn ho nhẹ: “Vũ tiểu thư, cô tắm trước đi, ta ra ngoài cửa đợi.”
“Không cần, ngài vào phòng trong đi.” Vũ Duyệt biết Quân Yên Trúc sợ huỷ hoại thanh danh của nàng, nhưng nàng là người độc thân, lại không có người nhà, sư phụ nhận nuôi nàng lúc trước đã chết vì luyện công sai, nàng có gì cần quan tâm?
“Chuyện này…” Quân Yên Trúc khó xử, “Đây không phải là việc quân tử nên làm.”
“Công việc của ta là đảm bảo cho sự an toàn của ngài.” Vũ Duyệt rất bình tĩnh, “Nếu trong lúc ta tắm rửa, ngài ở bên ngoài bị người ta bắt cóc thì sao?”
“Chuyện này…” Quân Yên Trúc vô cùng xấu hổ, cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng trong đợi.
Vũ Duyệt từ từ cởi từng lớp xiêm y, xếp gọn gàng đặt sang một bên. Nàng bước vào bồn tắm, thở dài một cách thoải mái. Nàng hất nước đầy cánh hoa lên người, tiếng nước lao xao làm xao xuyến lòng người.
Quân Yên Trúc ngồi ở mép giường đỏ mặt tía tai, vạt áo hơi xộc xệch, đôi mắt không biết nên nhìn ở đâu, chỉ cúi đầu, lấy hai tay che lỗ tai, chân tay luống cuống.
Tiếng nước kéo dài rất lâu. Sau khi Vũ Duyệt tắm xong, nàng cầm một cái khăn sạch lau khô người.
“Vũ tiểu thư, gần cửa có quần áo sạch, cô thấy có hợp không.” Quân Yên Trúc nghe tiếng nước ngừng nên lên tiếng.
Vũ Duyệt cầm quần áo ngắm một chút, màu trắng, sạch sẽ. Nàng rất hài lòng. Nàng mặc xong, nói với bên trong: “Ta xong rồi, Quân công tử.”
Quân Yên Trúc nghe vậy lập tức đứng dậy, hắn cầm khăn tắm bên cạnh che mặt đi ra phòng ngoài. “Vũ tiểu thư, cô vào phòng trong nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Vũ Duyệt ngạc nhiên về hành động của hắn nhưng không nói gì. Nàng nằm xuống, đắp chăn, lẳng lặng nhìn trần nhà.
—Đấu lạp: hay còn gọi là mũ trúc được coi là một vật dụng quen thuộc trong các bộ phim cổ trang và kiếm hiệp của Hoa ngữ. Đặc biệt với các nhân vật nữ, mũ trúc kết hợp với khăn lụa đã làm tăng thêm vẻ đẹp và sự bí hiểm cho họ mỗi khi xuất hiện.
Bảo tiêu: người áp tải hàng hoá, ngăn ngừa bất trắc dọc đường, được trả tiền công.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
10 chương
97 chương
42 chương
9 chương
12 chương