Ngay lúc này, tại buổi lễ đính hôn của cô - Lục Du Nhiên và chú rể - Doãn Đình Nghiêm, cô cầm trên tay bó hoa hồng tươi tắn đứng chơi vơi một mình ở lễ đường trước sự chứng kiến của rất nhiều quan khách, cô cố gắng cúi mặt để không ai phát hiện ra rằng cô đang rất bối rối. Lời nói của MC tựa như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí cô lúc này. — Có lẽ chú rể của chúng ta có việc gấp thôi đúng không… chắc sẽ đến nhanh thôi. Ở phía dưới khán đài là những lời bàn tán xôn xao về chú rể. Cô có thể nghe được những gì họ nói nhưng cô cũng sẽ chẳng làm gì được, chỉ biết lặng lẽ cam chịu. — Cô biết gì không, nghe nói cậu chủ Doãn không đồng ý hôn sự này cho cha của anh ta sắp đặt nên cố ý không tới đó. — Thật vậy sao, chắc cô dâu lúc này xấu hổ lắm nhỉ…haha — Oa, không hổ danh là cậu chủ Doãn, làm gì cũng rất dứt khoát, không chừa cho chút thể diện nào cả… đứng trên sân khấu đừng chết vì ngượng nhé… Cùng lúc đó, quản gia cũng là người thân cận với cha của Doãn Đình Nghiêm chạy đến gấp gáp thông báo. — Ông chủ, đã kết nối máy được đến cậu chủ rồi ạ. Cha của Doãn Đình Nghiêm mặt 3 vạch đen xì, tức giận không nói lên lời, một mạch nhận điện thoại, mắng té tát vào mặt con trai. — Thằng ôn con kia, mày đang ở đâu. Vác cái mặt về đây cho tao. Ở phía bên kia điện thoại, mặc dù bị cha chửi mắng nhưng Doãn Đình Nghiêm lại vô cùng bình tĩnh đáp lại lời cha không nao núng một chút nào. — Con đã nói ngay từ đầu với cha rồi cơ mà. Nếu người mà con kết hôn không phải Tô Nhi, thì con nhất định sẽ không cưới ai hết. Ông chủ Doãn nghe xong cũng chỉ có thể tức giận hét lớn. — Có phải mày muốn tao tức chết mày mới vừa lòng phải không hả? Nếu như tối nay mày không vác mặt về thì đừng có bao giờ bước chân vào cửa lớn nhà họ Doãn nữa biết chưa!! Không để cho Doãn Đình Nghiêm nói thêm một lời nguỵ biện nào nữa, ông Doãn ngay lập tức tắt máy, khuôn mặt vẫn vô cùng khó coi. Quản gia bên cạnh nghe xong cũng tiến tới trấn an tâm trạng của ông Doãn: “Ông chủ, vậy buổi lễ đính hôn của cậu chủ thì…”. Dù trong lòng đang vô cùng tức giận với đứa con trai này nhưng ngoài mặt ông vẫn phải giữ thái độ hoà nhã, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Du Nhiên, trấn an cả cô lẫn quan khách ở đây. — Thật xin lỗi các quan khách có mặt ở đây, tôi vừa nhận được tin cháu nó có cuộc họp đột xuất không thể không tham gia nên đành làm tội với gia đình, khiến các vị chê cười rồi. Tôi hi vọng mọi người ở đây thông cảm cho gia đình chúng tôi. Hơn nữa, lễ đính hôn cũng đã xong, con dâu tôi cũng đã khá mệt mỏi, tôi xin phép đưa cháu nó về nghỉ ngơi trước. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Du Nhiên mặc dù biết được sự thật không giống như những gì ông Doãn nói nhưng cô chỉ dám cúi đầu lặng lẽ làm theo sự sắp xếp của ông Doãn mà không hé nửa lời. Đi cùng ông Doãn về khách sạn, ông Doãn vội vàng khuyên nhủ Du Nhiên, cô vẫn giữ thái độ cúo gầm mặt đi về phía trước. — Mặc dù là hôn nhân hợp đồng nhưng con đừng lo, kể từ hôm nay con chính thức trở thành con dâu nhà họ Doãn. — Vâng…con cảm ơn bố. *Buổi tối nhà họ Doãn Du Nhiên bước chân ra khỏi nhà tắm, cô cẩn thận che giấu gương mặt xinh đẹp dưới cặp kính dày cộp của mình, mặc trên mình chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, để lộ ra thân hình chuẩn từng centimet khiến người đàn ông nào nhìn vào cũng ngước nhìn dàng vẻ yêu kiều ấy. Một bước nhảy phóc lên giường cảm nhận sự mềm mại của chiếc đệm yêu dấu, bất chợt than thầm một tiếng coi như giải toả nỗi lòng của mình. — Cũng may thật, Doãn Đình Nghiêm không có quay về nhà. Nếu không hiện giờ mình vẫn đang lo nên đối phó với anh ta như thế nào. Tâm trí cô có vô vàn câu hỏi liên quan đến Doãn Đình Nghiêm: “Tổng tài mà vẫn còn kết hôn hợp đồng, không biết anh ta là người như thế nào nhỉ?”. Trí tưởng tượng của cô cũng bay quá xa đi, dẫn đến hàng loạt lí do vô cùng “hợp lí” cho việc từ chối hôn sự này của Doãn Đình Nghiêm. “Có phải anh ta quá xấu trai không? Hay là một đứa con ngốc của nhà địa chủ?”, “Haha..chắc cũng không phải một tên thần kinh có tâm lí méo mó đâu nhỉ” hoặc “Hay là anh ta có những sở thích quái dị gì”.. Cô trấn an tâm trí của mình bằng cách nghĩ rằng là do mình đọc quá nhiều truyện tranh ngôn tình nên có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy. Không còn suy nghĩ gì về anh ta nữa, cô quyết định tắt đèn đi ngủ sớm. Nửa đêm, trong không gian yên tĩnh ấy, cô đang ngủ say, anh - Doãn Đình Nghiêm bất thình lình trở về phòng, nhìn người con gái nằm trên giường đang ngủ say, anh bất giác có những lời nói đả kích đến cô. — Trải qua buổi lễ đính hôn xấu hổ như vậy mà giờ đây vẫn có thể bằm đây ngủ say như vậy được đúng là người con gái vì tiền mà bán mình. Sau đó, anh một mực muốn lôi cô dậy cho bằng được: “Này dậy đi” Cô hốt hoảng tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, hét lên “Ai đó”. Anh lập tức đen mặt không một lời nói thưuaf chất vấn cô: — Tôi là ai à? Cô trăm phương ngàn kế tìm cách gả cho tôi mà không biết tôi là ai à? Thật nực cười! Trước câu nói buộc tội chắc nịch của anh, cô chỉ biết dè chừng anh, không biết anh muốn làm gì cô đây. Nhìn thấy cô như vậy, anh buông lời khiêu khích: — Cô vì tiền nhất định phải gả vào nhà tôi, thì sao không chủ động lên một tý, giả vờ thanh cao làm cái gì chứ! Cô im lặng không nói gì, nhưng trong thâm tâm cô, cô biết cô cùng đường rồi nên chỉ có thể làm đến bước đường này vì bà nội của cô vẫn đang điều trị trong bệnh viện, lượng thuốc men cần mua với số tiền không hề nhỏ. Cô lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ cởi bỏ chiếc váy đang mặc trên người, ném về phía anh, cúi gầm mặt trần trụi không một mảnh vải che thân ngồi trên giường chờ đợi sự tấn công từ anh..