Tôi dừng xe trước cửa đồn cảnh sát và nhìn xung quanh. Bài trí trong đồn đã quá quen thuộc với tôi. Đó là những cái mà người ta thường thấy trong hầu hết các phim truyền hình: một giá súng, những chiếc còng số tám treo trên móc, hai chiếc bàn văn phòng và ba buồng giam trống vắng. Bầu không khí trễ nải và buồn tẻ bảng lảng trong đồn như một lớp bụi. Cảnh sát trưởng Tim Mason, như tấm biển đặt trên bàn cho thấy, ngồi sau chiếc bàn văn phòng lớn, ngay trước mặt tôi như Đức Phật ngồi trên tòa sen. Tôi có cảm giác như chỉ có chiếc áo kaki cáu bẩn có gắn ngôi sao cảnh sát và chiếc quần mới giữ được lớp mỡ trên người ông ta không phì ra. Chưa bao giờ tôi gặp một người đàn ông nào béo đến thế. Hơn nữa, nhìn gương mặt đỏ au, với những mạch máu nổi rõ mồn một, đôi mắt vằn đỏ và mồ hôi nhỏ ròng ròng trên mặt, tôi biết rằng chắc ông ta đã nốc không dưới một chai. Ở một chiếc bàn khác là một thanh niên có đôi mắt xanh, trông cứ như anh em sinh đôi của Mickey Rooney vào hồi ngôi sao xinê này còn trẻ. Tấm biển đặt trên bàn anh ta cho biết rằng anh ta là phó cảnh sát Bill Anderson. Mason nhìn tôi bằng con mắt vô hồn. Người phó của ông ta đứng dậy. Anh ta nhỏ con nhưng cơ bắp xem ra săn chắc lắm. - Tôi giúp gì được ông đây? - Anh ta hỏi với nụ cười còn hơi rụt rè. Tôi ước chừng anh ta chỉ khoảng hăm hai hăm ba tuổi. Tôi bước hẳn vào phòng và tiến đến gần Anderson. - Tôi tới để báo cho các ông biết rằng Fred Jackson ở Ngõ Cá Sấu đã bị giết chết. - Tôi nói. Anh chàng phó cảnh sát nhảy lùi lại cứ như tôi vừa thoi cho hắn một cú vào cằm. - Anh là ai? - Mason lên tiếng. Tôi lấy ví, rút thẻ, tiến lại và đặt trên bàn ông ta. Ông ta cầm chiếc thẻ của tôi bằng bàn tay run run, và phải khá lâu mới đọc xong. - Mẹ kiếp, lại bốc mùi ruồi nhặng rồi đây. - Ông ta nói với vẻ bực bội. - Tôi là chúa ghét bọn thám tử các anh. Anh làm gì ở vùng chúng tôi? - Tôi tới để báo cho các ông biết Fred Jackson, ông già nuôi ếch ấy, đã bị giết rồi. - Tôi nói thật rành rọt. Ông ta lại đọc lại những điều ghi trên thẻ của tôi. Rõ ràng là những điều tôi nói chưa lọt đựơc vào bộ não của ông ta. - Tôi là chúa ghét bọn ruồi nhặng các anh. - Ông ta nhắc lại. - Tôi không muốn có các anh ở đây, rõ chưa. Hãy xéo ngay và đừng bao giờ đặt chân vào cái phòng này nữa, hiểu chưa? - Tôi báo cho ông biết rằng Fred Jackson đã bị giết rồi. - Tôi vẫn kiên trì cao giọng nói. Ông ta đứng dậy như một con voi, rồi ì ạch đi vòng qua bàn. - Bill, cậu hãy lo thằng chó này, - ông ta nói. - Hãy tống khứ nó đi và đợi tôi một lát. Tôi cầm lấy thẻ và đưa đến đặt trên bàn của Anderson. - Lúc nào các anh cũng làm việc như thế này à? - Tôi hỏi. Anderson đu đưa chân, đọc thẻ của tôi rồi nhìn tôi lắc đầu. - Anh đến thật không đúng lúc, anh Wallace ạ. Bây giờ là lúc sếp phải uống thuốc. Chưa uống xong thì ông ấy chẳng hiểu gì hết. - Thế không có chai nào ở đây hay sao? - Ông ấy không thích uống một mình. Về chuyện anh nói, anh đã làm báo cáo chưa? Khó khăn lắm tôi mới giữ được kiên nhẫn. Tôi tự nhủ: mình đang có việc với lũ chó chết, lại ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này. - Fred Jackson, ông già nuôi ếch ấy, đã bị giết rồi. Anderson nhảy bật dậy. - Đúng là tôi nghĩ có nghe ông nói như vậy, nhưng tôi không tin. Anh có chắc không? - Ông ấy chết rồi. Một viên đạn găm vào đầu. Không có vũ khí ở cạnh ông ta. Nghĩa là ông ấy đã bị ai đó bắn chết. - Tôi vẫn kiên nhẫn giải thích. - Chính mắt anh đã thấy à? - Tôi vừa mới ở nhà ông ta. Anh cần phải tới ngay và chở ông ta tới nhà xác. Nhà ông ta ruồi nhặng kéo đến khiếp lắm. Anderson mặt tái mét và lại ngồi xuống. - Bị giết! Đây là lần đầu tiên có tội phạm ở đây, - anh ta lẩm bẩm. - Thì bây giờ có rồi đấy. Nó sẽ làm cho các anh phải thay đổi. - Lạy Chúa! Tội phạm! Tôi bắt đầu cảm thấy thương anh ta. Anh ta còn quá trẻ để làm phó cảnh sát. Còn quá ít kinh nghiệm, anh ta chỉ đủ sức giải quyết những vụ trộm cắp, đậu xe chỗ cấm, say rượu, hoặc đôi khi cùng lắm là những vụ cưỡng dâm. Còn một tội phạm thì quả là vượt quá khả năng của anh ta. - Tôi đề nghị anh trước hết hãy gọi điện cho cảnh sát bang, - tôi nói bằng mội giọng đã dịu đi.- Họ sẽ lo hết cho các anh. Anderson trợn mắt. - Không được! Mason không bao giờ chịu làm như thế đâu. Ông ấy là cảnh sát trưởng ở đây đã hai mươi năm và không bao giờ gọi cảnh sát bang hết. - Hoặc là ngay bây giờ hoặc là không bao giờ. Dẫu sao anh cũng phải gọi, mà phải gọi ngay lập tức. Anderson dùng mu bàn tay gãi cằm. Tôi có cảm tưởng như nghe thấy cả tiếng lạo xạo trong bộ óc đang vật vã suy nghĩ của anh ta và càng cảm thấy thương anh ta hơn. Dẫu sao anh ta cũng nghiêm chỉnh hơn gã sâu rượu kia. Tôi cũng biết rõ rằng nếu cảnh sát bang tới đây và thấy Mason thì cái chức cảnh sát trưởng của y bay là cái chắc. - Mason sẽ về hưu vào cuối năm nay, - Anderson nói như chính mình. - Ông ấy là một tay cừ khôi, nhưng rượu đã làm hỏng ông ấy. Ở đây ai cũng mến ông ấy. Nhưng nếu cảnh sát bang thấy… Lại một lần nữa anh ta gãi cằm và nhìn tôi với vẻ tuyệt vọng. - Tôi đã báo cho các anh rằng ở đây xảy ra một tội phạm, - tôi nói.- Còn các anh muốn làm gì thì tùy. Anderson lại cầm xem thẻ hành nghề của tôi. - Anh đang làm việc cho đại tá Parnell à? - Điều đó đã ghi rõ trên thẻ rồi còn gì. - Một hãng cực kỳ đấy. - Đúng vậy. - Người ta nói với tôi rằng hãng đang kiếm một điều tra viên. Tôi đã viết đơn. (Anh ta lại gãi cằm). Nhưng không may là họ đã kiếm được ai đó rồi. Tôi sẵn sàng trả giá đắt để được làm việc trong hãng của anh. Anh có cho rằng còn có cơ hội không? - Còn chứ. Tất cả đều phụ thuộc vào nhu cầu công việc. Mà đại tá chỉ tuyển những điều tra viên năng động thôi. - Lương bổng có khá không, hầy? - Khá. - Thế thì thật tuyệt vời nếu tôi được làm việc cho đại tá Parnell. (Anh ta lại gãi cằm và không nhìn tôi. Chắc là đang theo đuổi những ước mơ đầy tham vọng). Tôi đã ngán đến tận cổ cái làng khỉ ho cò gáy này lắm rồi. - Rồi nó sẽ trở thành nổi tiếng, - tôi nói.- Một tội phạm bao giờ cũng xuất hiện với hàng tít lớn trên trang nhất. Anderson nhảy phắt dậy, dường như anh ta quên biến là có một tội phạm mà anh ta cần phải giải quyết. - Đúng vậy, thế mà tôi không nghĩ ra. Lạy Chúa, tôi phải làm gì bây giờ nhỉ? - Phải gọi điện ngay cho cảnh sát bang trước khi Jackson bị dòi bọ làm cho trương ra. Anderson tái mặt. - Không thể được. (Anh ta nhìn tôi vẻ cầu khẩn). Ở địa vị tôi anh sẽ làm gì? - Nếu tôi không thể gọi cảnh sát bang, tôi sẽ cho gọi xe cấp cứu và một bác sĩ tới đó để xem điều gì đã xảy ra. - Tôi nói. - Mà rốt cuộc anh có tin lời tôi không? Anh ta mừng rỡ trông thấy. - Đúng là tôi phải làm như vậy thật, - anh ta nói và với tay nhấc điện thoại. Trong khi anh ta nói chuyện, tôi đi ra cửa đứng nhìn ra đường phố huyên náo. Tôi có cảm tưởng cứ như mình bị đẩy vào một cuốn phim hoạt hình, nhưng rồi suy đi nghĩ lại tôi thấy rằng giúp Anderson, tôi có thể sẽ nhận được những thông tin lý thú cho bản báo cáo trình đại tá của tôi. Sau khi đặt máy, Anderson ra cửa đứng với tôi. - Xe cấp cứu sẽ tới cùng bác sĩ Steed. Ông ấy là bác sĩ pháp y của chúng tôi. (Anh ta nhìn tôi vẻ lúng túng). Ông ấy già rồi, nhưng theo cảnh sát trưởng, thì đó là người quan trọng nhất ở làng này đấy. Anh chắc là thạo về những vụ hình sự lắm nhỉ? Anh ta rõ ràng tính rằng tôi sẽ trả lời khẳng định và tôi đã không làm anh ta phải thất vọng. - Chúng tôi làm đủ thứ: tội phạm, tống tiền, bắt cóc… thôi thì chả thiếu thứ gì. Tôi cũng được tham gia nhiều. Anh ta tỏ vẻ thỏa mãn lắm. - Tôi rất muốn biết anh có chấp nhận tới đó với chúng tôi không? Anh có thể phát hiện những chi tiết mà chúng tôi có thể bỏ qua. - Không được đâu. Tôi chắc là ông Mason sẽ không đồng ý. Ông ấy vốn ghét cay ghét đắng cánh thám tử chúng tôi mà. Tôi không muốn kiếm chuyện với ông ấy. - Anh đừng lo. Ngay khi có tý cay, ông ấy sẽ là một con người khác. Tôi không nói đùa đâu. Mọi chuyện là do anh tới không đúng lúc đấy thôi. Ông ấy sẽ rất mừng nếu được anh giúp đỡ. - Vậy trước hết, anh hãy đi hỏi ông ấy xem đã. Ông ấy phải tẩy trần trong bao lâu? - Ông ấy không thể quay về đây trước hai giờ, nhưng khỏi cần phải hỏi ông ta. Khi gặp lại ông ta anh sẽ không nhận ra đâu. Khi uống xong ly uytski Êcốt thường lệ, Mason sẽ là người dễ thương nhất làng này đấy. Đúng lúc đó chiếc xe cấp cứu cũ rích tới đỗ trước cửa. Có hai người da đen mặc áo blu trắng và một ông già dễ ngoài tám mươi râu tóc đã bạc trắng. Ông già khập khiễng xuống xe và nhìn chúng tôi. Gương mặt ông nhăn nheo như một quả táo héo. - Đây là bác sĩ Steed, - Anderson giới thiệu với tôi và bước xuống chào ông già. Tôi đứng đợi để Anderson giải thích mọi chuyện với ông già. Steed nhìn tôi với đôi mắt còn sáng và rất tinh anh. Tôi bước xuống và bắt bàn tay ông đã chìa sẵn. - Tội nghiệp ông già Fred Jackson! - Ông nói bằng một giọng nhỏ và rè. Thật kinh khủng! Bị giết hả? Bill đã nói với tôi về anh, anh bạn trẻ ạ. Chúng tôi sẽ rất mừng nếu được anh giúp đỡ. Thường thì chúng tôi phải gọi cảnh sát bang, nhưng chúng tôi muốn tự giải quyết những vụ việc trong làng không để cho người ngoài thọc mũi vào. Chúng tôi sẽ cần đến kinh nghiệm của anh. - Tôi sẵn sàng hợp tác, nhưng tôi nghĩ nên báo cho cảnh sát bang. Đây là một vụ giết người cơ mà. Ông già nhìn tôi cười tinh quái. - Người quyết định chuyện này là tôi, anh bạn trẻ ạ. Ông già Fred không còn mục tiêu sống nữa. Có thể vì thế ông ấy đã quyết định tự kết liễu đời mình. - Nhưng không có vũ khí ở đó. - Để rồi chúng ta xem! Steed khập khiễng đi tới xe cấp cứu và leo lên. Tất cả dân Searle có mặt trên đường phố đều đứng há hốc mồm nhìn chúng tôi. Thấy xe cấp cứu đậu trước đồn cảnh sát, lại có cả bác sĩ pháp y và một người lạ mặt nữa là điều mới lạ đối với họ. - Chúng ta lên xe thôi, - Anderson đề nghị. Tôi cùng với anh ta leo lên chiếc Chevrolet cũ rích và theo sau chiếc xe cấp cứu rẽ lên đường cái lớn. - Jackson còn họ hàng thân thích không? - Tôi hỏi. - Có một thằng cháu nội, nhưng không ai biết hiện nó ở đâu. Theo như tôi biết thì không còn ai khác. - Jackson có báo cho các anh biết về chuyện thằng bé mất tích không? - Có. Vào khoảng hai tháng trước. Ông ta nhắn qua viên bưu tá rằng ông muốn gặp Mason. Cảnh sát trưởng có lên gặp ông ta, nhưng khi quay về nói với tôi rằng cái lão ấy chỉ gây những chuyện không đâu. Thằng bé chắc đã ngán sống với Fred nên đã bỏ đi, thế thôi. Mason còn nói rằng chuyện đó không đáng làm bận tâm cảnh sát bang. Họ đã có khối kẻ mất tích cần phải tìm kiếm rồi. - Anh nói rằng Fred báo cho cảnh sát qua người bưu tá. Vậy ra Fred vẫn nhận được thư từ à? - Chắc là như vậy. Chính xác thì tôi không biết. (Anh quay sang nhìn tôi). Anh nghĩ chuyện đó là quan trọng ư? Ý tôi muốn nói là việc Fred nhận thư có thể cho một đầu mối gì không? - Có thể. Tôi đơn giản chỉ lấy làm lạ là một ông già sống biệt lập như vậy mà vẫn nhận được thư từ. - Để rồi tôi hỏi Josh, viên bưu tá của chúng tôi xem. - Đúng, thư thả rồi anh cứ hỏi xem. Chẳng đi đâu mà vội. Lúc này chúng tôi đang cho xe chạy theo con đường hẹp dẫn tới nhà Fred. Chiếc xe cấp cứu làm tung bụi mù mịt và Anderson lại bám quá sát. Khi xe cấp cứu dừng lại trước ngôi nhà, hai người da đen lấy xuống một chiếc cáng rồi mang vào nhà. Tôi cũng xuống xe và tới cửa vào ngôi nhà. Bác sĩ Steed đã đang đứng trước thi thể của Fred Jackson. Ruồi bay vo ve xung quanh chiếc mũ của ông. Mùi tanh nồng nặc khiến người tôi nôn nao. - Hãy nhìn đi, anh bạn trẻ, - ông ta nói và chỉ chiếc gói nhỏ ở cạnh chân ghế mà Fred đang ngồi. Chắc là anh đã bỏ sót chi tiết này. Trên đất, và bị chiếc ghế che khuất một phần là một khẩu súng ngắn, kiểu Beretta cỡ 22. - Hoàn toàn đúng như tôi nghĩ, - Steed nói tiếp với vẻ thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt già nua. - Ông già tội nghiệp đã tự sát. Một vụ giết người ư? (Ông ta cười mỉa). Anh bạn trẻ ạ, anh cần phải quan sát tinh tường hơn. Đây đúng là một vụ tự sát. Điều này hiển nhiên như chiếc mũi ở trên mặt tôi vậy. Khi được nghe từ miệng một công dân có uy tín nhất Searle này, người mà tôi đã chia sẻ ý kiến cho rằng đây có thể là một vụ giết người, nói rằng tôi chỉ là một kẻ quan sát hời hợt, chẳng có nghiệp vụ gì, tôi chỉ còn biết đứng yên không đáp. Nhưng trong thâm tâm tôi biết chắc chắn rằng khẩu súng không hề có ở đó khi tôi ra khỏi ngôi nhà để đi báo cảnh sát. Tôi hoàn toàn tin chắc như vậy. *** Trong khi Anderson và tôi đi theo chiếc xe cấp cứu chở thi hài Fred tới nhà xác, Anderson đã nói với tôi bằng một giọng trách móc. - Tôi xin lỗi, nhưng tôi lấy làm lạ là tại sao anh lại không phát hiện thấy khẩu súng đó? Thế mà tôi cũng tin đây là một vụ giết người. - Đừng vội nản chí, - tôi nói và lấy bao thuốc. - Vẫn còn có thể đấy. Tôi châm thuốc và nhìn qua đám mây bụi. - Bác sĩ Steed đã chả nói đây là một vụ tự sát rõ mười mươi rồi là gì. - Đó là ông ta nói. Anderson lại bắt đầu gãi cằm. - Thế anh không tin ông ấy à? - Mọi chuyện đều có thể xảy ra ở cái thế giới kỳ cục này. Ông già Fred đang ăn trưa. Ông ta lại bỗng ngừng ăn và quyết định tự sát ư? Đã vậy, sau khi bắn một viên đạn vào đầu rồi lại còn giấu súng đi. Sau khi tôi phát hiện thấy ông ta đã chết, Fred lại còn lấy khẩu súng ra khỏi chỗ giấu và đặt nó xuống dưới ghế. Rồi sau đó mới bắt đầu chết lại. Đấy, như tôi đã nói với anh, tất cả đều có thể xảy ra trong cái thế giới kỳ cục này. Anderson lặng lẽ lái không nói gì, sau đó mới nhận xét. - Anh nói đùa đấy chứ, anh Wallace? - Khẩu súng không có ở đó, khi tôi phát hiện ra ông Jackson. Theo tôi đây chỉ là trò “lá nho”. - Trò "lá nho" ư? Tôi không hiểu. - Mình hỏi thật, có đúng là cậu muốn làm việc chỗ đại tá Parnell không? - Sao lại không thật. - Anh ta cao giọng. - Tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả những thứ tôi có trên đời này để được rời Searle và được làm việc ở chỗ đại tá Parnell. - Thôi được rồi. Nếu cậu giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp cậu, - tôi nói và vẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.- Sự giới thiệu nhiệt thành của tôi cũng có trọng lượng lắm đấy. Đại tá bao giờ cũng tìm kiếm những người thông minh, có tinh thần hợp tác và đã từng ở ngành cảnh sát. - Anh có thể tin cậy ở tôi, anh Wallace ạ, - Anderson nhiệt tình nói. - Chỉ cần cho tôi biết anh muốn gì? Anh hoàn toàn có thể tin cậy ở tôi. - Rất tuyệt. Tôi vừa mới nói với cậu rằng ở đây có trò "lá nho". Chả là ở chỗ đại tá Parnell chúng tôi có hệ thống tiếng lóng riêng mà. Khi chúng tôi dùng thuật ngữ này, có nghĩa là muốn nói rằng có chuyện che giấu sự thật. Adam đã chẳng ăn vụng quả táo và che đậy cái của quý của mình bằng một chiếc lá nho là gì. Cậu hiểu rồi chứ? "Lá nho" có nghĩa là che giấu. - Thế anh nghĩ là đã có ai đó giết Jackson à? - Tôi tin chắc như vậy. Đây là một vụ án mạng, Bill ạ. Đừng có nhầm lẫn. Chuyện có thể đã xảy ra như thế này: Tên sát nhân vẫn còn lẩn quất đâu đó khi tôi bước vào nhà. Sau khi tôi đi ra, hắn quay trở vào và đặt khẩu súng xuống gầm ghế. Mình không tin chắc tuyệt đối là sự thật đúng như vậy, nhưng đó là điều có thể. Một giả thuyết khác, hợp lý hơn, là chính bác sĩ Steed đã đặt khẩu súng vào chỗ đó. Ông ta thừa biết rằng nếu Jackson bị giết, thì sẽ phải gọi cảnh sát bang và khi đó thì Mason sẽ mất chức. Tôi nghĩ rất có thể là khi cậu thông báo cho ông ta qua điện thoại rằng Jackson bị giết, ông ta đã tìm một khẩu súng, rồi tới nơi trước chúng ta và đặt khẩu súng vào chỗ đó để cho Mason một "lá nho". - Chưa bao giờ bác sĩ Steed lại làm một việc tương tự như vậy! -Anderson hoảng hốt nói. - Hãy nghe mình đây, Bill. Cậu còn trẻ, những chuyện như vậy rồi sẽ tới với cậu. Những người bạn già vốn rất trung thành với nhau. Tại sao Steed lại phải bận tâm về cái chết của một lão già tồi tệ như Jackson, trong khi nó có nguy cơ làm tổn hại đến người bạn thân thiết của mình? Một vụ tự sát sẽ tránh được chuyện cảnh sát bang nhúng mũi vào. Vả lại, vụ giết người liên quan đến cảnh sát, chứ không dính líu gì đến tôi. Tôi chỉ có nhiệm vụ tìm thằng cháu nội của Jackson. Ông ta đã trả tiền cho hãng để làm việc đó. Nhưng đừng bao giờ quên rằng nếu cậu thực sự muốn làm việc ở chỗ bọn mình, thì mình hi vọng có sự cộng tác của cậu. - Trời ơi, chuyện vặt ấy mà. Anh có thể tin vào sự cộng tác của tôi. - Nếu vậy, cậu chỉ có một việc phải làm là ngậm chặt miệng lại và mở to mắt và tai ra, nghe chưa? - Tôi nói và nhìn vẻ mặt băn khoăn của anh bạn trẻ. - Mình đã báo trước cho cậu rồi đấy. Không được nói gì hết, cứ để bác sĩ Steed muốn làm gì thì làm. Nửa giờ sau tất cả chúng tôi đã ngồi xung quanh bàn của Mason: bác sĩ Steed, Anderson và tôi. Nhìn gương mặt bóng nhẫy và ân cần của Mason, tôi trộm nghĩ rằng tác dụng của thứ uytski Êcốt thật là thần kỳ. Mason người vẫn ướt đẫm mồ hôi, nhưng bây giờ trông ông giống như một ông già Noel hạnh phúc. Sau khi nghe Steed kể xong, ông quay sang tôi với nụ cười rất tươi. - Chúng tôi ở đây có một chuyện rắc rối nhỏ, - ông nói. - Hãy cho phép tôi được nói với anh rằng tôi có nghe nói về đại tá Parnell. Tôi rất tự hào đã được gặp một trong số các thám tử của ông. (Ông nghiêng người về phía trước và vỗ vào cánh tay tôi). Thật là một hãng tuyệt vời! Với các thám tử tuyệt vời! - Cảm ơn, - tôi nói. - Một sai lầm nhỏ, phải vậy không? (Ông ta nheo đôi mắt ti hí như mắt lợn và cười khẽ). Ngay cả khi người ta tinh thông nghề nghiệp của mình, vẫn có thể phạm những sai lầm nhỏ cơ mà. Có phải vậy không? - Đúng vậy, - tôi nói, mặt lạnh băng. - Đó là chuyện thường tình mà, - bác sĩ Steed lắc đầu buồn bã nói. - Tôi chẳng hề ngạc nhiên chút nào, Tim ạ. Lão già tội nghiệp sống trong những hoàn cảnh rất tồi tệ. Mất cháu, phải sống một mình. Các anh thấy đấy, cứ nghĩ tới chuyện đó thì chết là một điều may mắn. Tôi không phán xét ông ấy. Sống mà không có đôi chân, không ai chăm sóc. Không… chết được là phúc lắm. - Đúng vậy. (Mason bỏ mũ ra, lau mồ hôi trán rồi lại đội lên vẻ buồn bã). Bắt cảnh sát bang phải bận tâm về cái vụ buồn bã này thật chẳng ích lợi gì. - Hẳn nhiên rồi. Các vụ tự sát không bắt buộc cảnh sát bang phải có mặt, - bác sĩ Steed nói như đinh đóng cột. Mason cười rất to và xoa xoa tay. - Tuyệt lắm, tôi rất ghét những thằng cha đó. Khi nào tiến hành điều tra, Lary? - Hai hôm nữa. Tôi sẽ kết thúc nhanh vụ này thôi. Có lẽ phải dùng quỹ của làng để lo an táng cho Fred, Tim ạ. Ông ta chắc là chẳng có xu nào đâu. Chuyện này chúng ta có thể lo được. Chắc dân làng cũng sẵn lòng tổ chức đám tang cho ông ấy một cách tử tế. - Anh nói đúng. Đó là cha một người anh hùng kia mà. Hãy xin ý kiến hội đồng, Lary ạ. (Mason lấy ví và rút ra một tờ năm đôla nhàu nát). Đây là đóng góp của cá nhân tôi. Mọi chuyện anh cứ thế mà làm. Phải tổ chức đám tang thật long trọng. Bác sĩ Steed đứng dậy và nhét tờ giấy bạc vào túi. - Tôi luôn luôn nói rằng anh vốn là người tốt bụng mà. Thôi, tôi đi đây. Tôi sẽ lo việc an táng. (Rồi ông quay sang phía tôi). Rất hân hạnh được làm quen với anh, anh Wallace ạ. Rất tiếc là anh ghé qua chỗ chúng tôi lại đúng vào lúc có chuyện buồn như thế này. Fred Jackson là một con người tuyệt vời. Cả con trai ông ấy cũng thế. Ở cái làng nhỏ bé này tất cả chúng tôi đều rất tự hào về họ. Tôi đứng dậy, bắt tay Steed rồi nhìn ông ta khập khiễng đi ra cửa. Chợt ông ta dừng lại cười với tôi một cách tinh quái, rồi bước ra đường phố nắng chói chang. - Thế còn anh, anh Wallace - Mason nói và mỉm cười với tôi. - Tôi nghĩ là anh cũng sẽ đi thôi chứ. Anh có muốn uống một ly trước khi chúng ta chia tay không? (Ông ta lấy từ tủ bàn ra một chai uytski Êcốt). - Lúc này thì không, - tôi nói và nhìn thẳng vào mắt Mason. - Tôi sẽ còn ở đây vài ngày nữa. Ông biết đấy, Jackson đã yêu cầu hãng chúng tôi tìm đứa cháu nội ông ấy. Và lại trả tiền rồi. Thành ra, mặc dù ông ấy đã chết nhưng vẫn còn là thân chủ của chúng tôi. Đôi mắt Mason tối sầm lại. Vẻ tươi tắn của ông ta đã hoàn toàn biến mất. - Tìm thằng bé đó ở đây chỉ tốn thời gian vô ích thôi. Nó đã rời khỏi đây ít ra cũng đã năm sáu năm rồi còn gì. - Dù sao thì tôi cũng phải tìm thử xem, - tôi nói và vẫn nhìn thẳng vào mắt ông ta. - Ông sẽ không cho là bất tiện nếu tôi dò hỏi một số người trong vùng này chứ? Hay ông muốn nói chuyện với đại tá Parnell? Theo như tôi hiểu thì ông đã không báo cho cảnh sát bang về sự biến mất của thằng bé. Đại tá Parnell biết đâu có thể lại muốn nói chuyện với họ về chuyện đó. Mason nhăn mặt như bị cơn đau răng kịch phát. Ông ta lấy ra một chiếc ly và rót một cách hào phóng. - Tôi sẽ không phản đối về chuyện anh hỏi người này người nọ. Nhưng anh sẽ chỉ mất thời gian vô ích thôi, anh Wallace ạ. - Tôi được trả tiền để tiêu phí thời gian của tôi mà. - Tôi đáp, mắt không nhìn Anderson, người vẫn ngồi im lặng như một con mèo nhỏ được dạy dỗ tốt. Đoạn, tôi bước ra đường phố. Trước khi tiếp tục điều tra, tôi quyết định phải báo cáo với đại tá. Tôi đi tới chỗ đậu xe trước những con mắt đầy tò mò của người dân ở đây. Tôi cho xe dông thẳng về Paradise City.