Con Ma Biến Thái
Chương 1
Cô là Diệp Lôi Linh, mẹ cô họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia bọn họ chết ở vườn chè.
Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia.
Hôm đó, cuối cùng cô cũng gặp được “Vườn chè tử vong” trong truyền thuyết.
Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên cô cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa.
Căn nhà đó đối với cô có một dụ ngày càng lớn, mỗi khi cô tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng.
Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò cô khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài.
Có lẽ là cô sợ vườn chè tử vong, từ khi nhìn thấy căn nhà đó, cô liền bắt đầu gặp ác mộng.
Cô mơ thấy: Cô đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, cô thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm thanh “Ầm ầm, ầm ầm”.
Cô hít sâu một hơi, trái tim hoảng loạn đập liên hồi.
Bỗng nhiên, một con ma toàn thân dính đầy máu tươi cười khanh khách, bò từ trong quan tài ra.
Cô không dám tin vào hai mắt mình, che miệng lại, để không phát ra tiếng.
Ngay sau đó, hắn ôm một tân nương tử mặc y phục đỏ thẫm, chậm rãi ngồi dậy.
Hắn nhìn cô, ánh mắt nóng rực, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, cô bị dọa sợ, ngã phịch xuống mặt đất.
Cô muốn chạy, nhưng dường như có một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản cô đứng dậy.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng ta, vuốt ve nàng, môi đỏ của nàng bị hắn đụng chạm, liền chảy máu.
Nhìn bộ dáng của nàng, cô đột nhiên cảm thấy rất quen mắt. Sau đó, nàng quay đầu nhìn cô, chảy ra hai hàng huyết lệ.
Ah! Đó là mặt cô! Không, đừng mà…
“Đừng mà, đừng mà…” Cô thét chói tai trở lại hiện thực, mở to mắt, bốn phía là một màu đen mờ mịt. Cô sờ soạng một phen, kinh ngạc phát hiện ra mình ta đã bị nhốt ở trong quan tài.
Cô run rẩy cuộn chặt mình lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một con ma giống y như trong giấc mơ của cô, hắn cười đắc ý, vươn tay muốn ôm cô, cô hoảng loạn hét lên.
Trong phút chốc, hắn liền biến mất, cô chớp chớp mắt, thì ra vừa rồi là ảo giác, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong bóng tối bỗng tràn đầy lệ quỷ, chúng nhìn cô với vẻ thèm thuồng, đói khát, toàn thân cô run rẩy kịch liệt, hai hàm răng va vào nhau.
Đột nhiên, một một âm thanh âm trầm vang lên. “Bọn họ cho cô bao nhiêu tiền để cô vào đây?”
Cô sợ hãi la lên một tiếng, nhắm mắt lại, ôm chặt lấy đầu mình…
“Ah! Ma, đi… Đi mau đi! Oan có đầu, đầu, nợ, nợ có chủ, đại gia ngài đừng tìm tôi nha! Tôi là người tốt.”
“Oan có đầu, nợ có chủ? Người ta muốn tìm chính là cô đó.” Một đôi lạnh bàn tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt cô, cả người cô liền chấn động như bị điện giật.
Sau đó, bờ mội lạnh băng ghé sát vào tai cô, thô lỗ gặm nhắm, rồi tới môi.
Là một cái cô gái trong trắng, bỗng nhiên bị xâm phạm. Cho dù là một con ma, cô cũng có quyền phẫn nộ cùng cự tuyệt, cô dùng sức đẩy hắn ra, nhưng cả người lại không thể động đậy, chỉ có thể ra vẻ kiên cường khiển trách hắn: “Tránh ra.”
Nhưng mà thực hiển nhiên, lời cô nói đối với hắn căn bản không hề có tác dụng.
Hắn khẽ cười một tiếng, quần áo trên người cô cứ thể được cởi ra, tay hắn không chút do dự chui vào, không kiêng nể gì mà mạnh mẽ xâm phạm cô.
Cô bất lực, không kìm được mà chảy nước mắt, sợ tới mức run bần bật, nhưng tuyệt không khuất phục, gắt gao cắn chặt lấy môi đến rỉ cả máu.
“Có cá tính. Lễ vật lần này của Trương gia thực đặc biệt, ta nhận.”
Hắn cười, thanh âm vừa chân thật lại vừa mờ ảo.
“Từ nay về sau, cô chính nữ nhân của ta, lấy huyết làm chứng!” Hắn nói xong liền bắt đầu công việc của mình.
Thân thể cô thế nhưng lại có cảm giác! Cô bật khóc, lần đầu của cô lại bị một con ma cướp đi…
“Dậy đi, Lôi Lôi.”
Mẹ đánh thức cô, cô liền ngồi bật dậy, bắt lấy tay mẹ khóc to: “Có ma, mẹ ơi, có ma…”
Mẹ ôm lấy cô, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô, vừa nhẹ nhàng trấn an. “Con bé ngốc, làm gì có ma? Chỉ là mơ thôi, bây giờ không có việc gì rồi.”
Cô cảnh giác nhìn xung quanh, quả thật là cô đang nằm trên chiếc giường ở nhà mình, nhìn lại quần áo, chiếc áo ngủ màu hồng phấn đã bị cởi ra hai khuy, còn lại đều rất bình thường.
Chẳng lẽ cô nằm mộng xuân?
“Cơm sáng ở trên bàn, trong xưởng có nhiều việc, cơm tối con tự ăn một mình nhé, được không?” Mẹ có chút lo lắng hỏi cô.
Mẹ là người phụ trách xưởng chè mới, có rất nhiều việc đang chờ bà giải quyết, cô lớn như vậy rồi sao lại không thể ở nhà một mình? Trong lòng tuy sợ hãi nhưng vẫn tươi cười tiễn mẹ đi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
36 chương
35 chương
51 chương
143 chương
298 chương
89 chương