Ngày quyết chiến, ở bên cạnh Võ Đấu trường, trong một gian tửu lâu thanh lịch. Lúc này, cách thời điểm bắt đầu quyết chiến, chỉ còn lại mấy khắc. - Lâm Minh! Hắc Ám tôn chủ rõ ràng là muốn ngươi chết, ngươi vì sao còn muốn đáp ứng so đấu ba trận này? Loại so đấu này hoàn toàn không công bình! Cho dù là Phong Thần cũng không dám tiếp nhận trận so đấu như vậy! Mặc Cổ ngồi đối diện Lâm Minh, hắn vừa nhìn quanh phòng, vừa xem đồng hồ cát, vừa lắc đầu nói. Trên đồng hồ cát khắc một trăm vạch, mỗi một vạch chính là một khắc, một ngày vừa đúng một trăm khắc. Hiện tại, đồng hồ cát mắt thấy cát chảy sắp đến gần vạch năm mươi, cũng là thời gian bắt đầu so đấu. Lâm Minh trấn định tự nhiên, uống vào một chén rượu, nói: - Ta đáp ứng so đấu, là để ngưng tụ hình xăm Thiên Ma! Hiện tại Lâm Minh mới chỉ là Thiên Ma tám cánh sơ kỳ, nếu muốn ngưng tụ Thiên Ma mười cánh, tự nhiên phải đấu với Thiên Ma thất tinh, nên bố trí của Hắc Ám tôn chủ hắn cầu còn không được. - Ngươi bây giờ còn nghĩ ngưng tụ hình xăm Thiên Ma? Mặc Cổ nực cười! Hiện tại xem ra Lâm Minh hoàn toàn không có lo lắng gì trận đấu này, ngược lại nghĩ đến ngưng tụ hình xăm Thiên Ma. Đối với chuyện này, hắn còn có thể nói gì nữa. - Đã đến giờ rồi! Lâm Minh đặt chén rượu xuống bàn, không vội không chậm đứng lên, vững bước đi xuống lầu. Mặc Cổ lắc lắc đầu, cũng đi theo xuống phía dưới. Lúc này, ở ngoài Võ Đấu trường sớm đã tiếng người ồn ào, bình thường Võ Đấu trường tầng ba này vắng tanh, hiện tại nổi lên hàng ngũ thật dài, bọn họ có không ít người là võ giả tầng hai, nhưng có đủ loại quan hệ mới lên được tầng ba. Đương nhiên, phải bỏ ra cái giá không nhỏ. Võ Đấu trường tầng ba cũng không lớn, hôm nay đã sớm ngồi chật kín. Nói không khoa trương chút nào, trận chiến hôm nay là một trận đấu long trọng nhất của tầng ba Thông Thiên tháp trong một trăm năm qua! - Xem kìa! Phong Thần! Phong Thần cũng đến đây! Có võ giả tinh mắt, nhìn thấy một thanh niên Yêu Tinh tộc mặc áo trắng, lưng đeo trường kiếm đi vào Võ Đấu trường, vẻ mặt lạnh nhạt quét nhìn Khai Dương rồi đi tới khu chỗ ngồi của mình, thanh niên áo trắng này dĩ nhiên chính là Phong Thần đại danh đỉnh đỉnh của tầng ba. Lúc trước, thời điểm Lâm Minh đấu liên tiếp với Yểm Hốt, Minh Chuẩn... Phong Thần cũng không có xuất hiện, bởi vì khi đó cảnh giới của Lâm Minh so với hắn còn kém quá xa. Nhưng mà hắn vạn lần không nghĩ tới, chỉ trong thời gian mấy tháng, Lâm Minh đã trưởng thành đến độ cao gần bằng hắn! Loại tốc độ trưởng thành này, thật sự khiến người ta kinh sợ! - Tôn chủ! Hắc Ám tôn chủ! - Trời ạ! Ngay cả tôn chủ đều đích thân tới! Tiếp sau Phong Thần lại có đại nhân vật xuất diện, rõ ràng chính là... Hắc Ám tôn chủ. Bình thường tôn chủ đều rất ít ra mặt, còn đích thân tới Võ Đấu trường quan sát trận đấu của võ giả, không biết sự kiện này là bao nhiêu năm chưa từng có. Bởi vậy có thể thấy được trận đấu lần này vô cùng trọng đại! Một phương là đệ nhất thiên tài của Huyết Sát Nguyên vạn năm tới nay, ở trong Vương Giả Tù Lung, tu luyện tới một trăm lẻ tám ngày mới phá quan đi ra! Một bên kia là ba cường giả liên thủ, vốn chính là người nổi bật trong Thiên Ma thất tinh, lại đã tiến vào Đế Giả chi lộ rèn luyện mấy tháng, thực lực lại lần nữa tăng vọt. Thậm chí Diêm Si, Ma Ha đều có tư cách tranh danh hiệu đệ nhất cao thủ của tầng ba! Đội hình cường hãn như thế, mà ba đấu với một! Thấy thế nào, đều là Thiên Ma thất tinh bọn họ cường thế hơn một ít, Lâm Minh ở trong Vương Giả Tù Lung thực lực có đột phá lớn lao là không thể nghi ngờ. Nhưng dù hắn có đột phá bao nhiêu đi nữa, thì có năng lực so cao thấp với Thiên Ma thất tinh hay sao? Bọn họ nhưng đã tiến vào Đế Giả chi lộ. - Ta đoán Lâm Minh có thể đánh thắng Khai Dương, tuy nhiên đấu với Ma Ha thì khó khăn rồi. Hơn phân nửa phải thua! - Không phải hơn phân nửa phải thua, mà là không có khả năng thắng. Khai Dương vốn cũng không kém, lại đã tiến vào Đế Giả chi lộ. Cho dù Lâm Minh có nghịch thiên đến cỡ nào, đánh thắng Khai Dương xong hơn phân nửa cũng rơi vào tình trạng kiệt sức, như thế nào có thể đấu tiếp với Ma Ha? Ma Ha lần này trở về có thể không thua kém Phong Thần! Khán giả tại đây nhao nhao bàn tán. Khai Dương đứng trên võ đấu đài, hắn là một võ giả Ải Ma tộc, linh hồn lực cường đại, cảm giác nhạy bén, tiếng bàn tán của mọi người, một chữ không thoát khỏi đều rơi vào trong tai hắn. “Hừ, nghĩ là Lâm Minh có thể đánh thắng ta, rồi sau đó bại bởi Ma Ha? Thật xem ta là vật hy sinh ư!”. Khai Dương cười lạnh một tiếng: “Những tên ngốc này biết cái gì, một đám cóc nhái mà dám bàn luận về cao thủ của tầng ba! Thật tưởng mình là nhân vật lợi hại nào đó thật sao!”. “Lão tử bế quan một tháng ở Đế Giả chi lộ, chịu khổ sở đâu phải các ngươi có thể tưởng tượng! Cho là ta bị Lâm Minh đánh bại ư? Hừ! Chờ coi đi!”. Nhớ tới trải qua Đế Giả chi lộ, Khai Dvẫn là lòng còn sợ hãi. Tuy nhiên một lần trải qua như vậy, chịu nhiều đau khổ, ẩn nhẫn đến cực hạn, hắn thu hoạch cũng thật lớn. Sau khi thực lực tăng vọt hắn ẩn nhẫn không phát, định chờ khoảnh khắc nhất phi trùng thiên. Đúng lúc này, Lâm Minh xuất hiện. Hắn mặc một thân áo xanh, cầm trong tay Tử Huyễn thương đi vào trung tâm sân đấu, bước chân vững vàng, thần thái ung dung. - Lâm Minh! Rốt cuộc ngươi xuất hiện rồi! Khai Dương nhếch khóe miệng nổi lên vẻ cười dữ tợn. Giờ khắc chứng tỏ chính mình đã đến rồi! - Để cho ta bằng tư thái cường thế, với ưu thế áp đảo hoàn toàn đánh bại ngươi, cho mọi người nổ tung ánh mắt, cho bọn họ hiểu được phán đoán của mình vừa rồi là ngu xuẩn cỡ nào! “Xoạt!”. Khai Dương rút ra bảo đao, đây là một thanh đao thuần màu đen, nhìn thoáng qua không có mảy may sáng bóng, nhưng nhìn vào nó có một loại cảm giác linh hồn đều bị hãm vào. - Hắc Đao Diệt Hồn! Nhìn thấy thanh đao này, rất nhiều võ giả đều chợt ngưng trọng trong lòng. Nghe nói thanh Diệt Hồn đao của Khai Dương này xuất xứ từ một chiến trường thượng cổ, là bảo đao của một Sát Thần thượng cổ. Dưới đao đã ngã xuống vô số võ giả, rất đông oan hồn bị hắc đao tụ tập phong ấn trong thân đao. Một khi bị đao phong chạm trúng thân thể, liền có thể bị trực tiếp chém vỡ tan linh hồn! Cộng thêm Khai Dương vốn chính là võ giả Ải Ma tộc, tinh thông công kích linh hồn, hai thứ hợp nhất uy lực thật lớn! Nhìn thấy Diệt Hồn đao, tiếp đó cảm nhận được khí thế âm trầm trên thân Khai Dương, một ít võ giả trước đây dự đoán Khai Dương sẽ bại dưới tay Lâm Minh, đều im bặt. Thực lực của Khai Dương cũng tuyệt đối là cấp biến thái! Chỉ là bị che phủ trong danh tiếng của Ma Ha, Diêm Si, bị người theo bản năng xem nhẹ mà thôi. Lâm Minh cầm trong tay Tử Huyễn thương, bình tĩnh đứng trước mặt Khai Dương, khí thế cả người hắn nội liễm, ẩn mà không phát, giống như một cây bảo thương tuyệt thế. Khí thế của Khai Dương ập tới bên cạnh hắn, liền bị khí thế của hắn tự nhiên đánh bạt ra, hoàn toàn không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với Lâm Minh. Đối chọi gay gắt! Người xem ở đây đều như ngừng lại hô hấp, Phong Thần vòng tay trước ngực, mắt nhìn Lâm Minh không chớp. Hắc Ám tôn chủ mặt đầy vẻ cười lạnh, tĩnh lặng chờ xem Lâm Minh ngã xuống. Những người xem khác không có mảy may tạp âm, như có như không cảm giác một áp lực phủ chụp xuống, không khí dường như ngưng hóa thành thực chất, vô cùng nặng nề. Ánh mắt mọi người đều ghim trên thân Lâm Minh và Khai Dương. - Lâm Minh! Dường như ngươi rất có tự tin với chính mình, nhưng ở Thông Thiên tháp, người có tự tin bình thường bị chết nhanh nhất! Ngươi hoàn toàn không biết thực lực của ta, mà tùy tiện tuyên chiến là cực kỳ ngu xuẩn! Đi tìm chết đi! Khai Dương quát lên một tiếng lớn, bước ra một bước, Diệt Hồn đao nổi lên ma nguyên cuồn cuộn, chém xuống một đao hướng Lâm Minh. Ma Vân phong bạo! Ma vân ngưng tụ thành hắc phong, cuồn cuộn mãnh liệt thổi quét tới hướng Lâm Minh, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào. Các võ giả ở gần quanh đó, đều có cảm giác cỗ âm phong kia dường như thổi vào tận trong kẽ hở xương cốt, khiến trong lòng vô cùng lạnh giá! Lâm Minh cũng không thèm nhìn, tùy ý đâm ra một thương! “Ầm!”. Gió lốc linh hồn màu đen bị Lâm Minh đâm một thương xé rách, gió lốc hóa thành hư vô, mà Lâm Minh vẫn đứng tại chỗ không rụng một sợi lông cọng tóc, chỉ có góc áo bị gió cuốn hơi lay động một chút. - Không xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi, ngươi vốn không có cơ hội nữa rồi! - Hừ, cuồng vọng! Khai Dương cắn chặt răng, vận chuyển ma nguyên toàn thân tới cực hạn, ở bên cạnh hắn ngưng tụ thành từng luồng sáng màu đen hình cung. Luồng sáng hình cung quấn quanh giống như tia chớp màu đen. - Hả? Chiêu thức này dường như Khai Dương chưa bao giờ dùng tới! Khai Dương lăn lộn mấy năm ở tầng ba, võ giả ở đây, có không ít người hiểu biết về công pháp của Khai Dương, một chiêu này Khai Dương chưa bao giờ dùng tới. - Dường như là chiêu thức công kích hòa hợp một thể của công kích linh hồn và vật chất. Uy lực phối hợp của Diệt Hồn này hơn phân nửa là Khai Dương che giấu thực lực! - Công kích linh hồn sao... Dường như Lâm Minh có lực phòng ngự rất mạnh đối với công kích linh hồn! Ở Thông Thiên tháp, Lâm Minh từng đấu với không ít võ giả Ải Ma tộc, từ tầng một đến tầng ba, hắn đánh nhiều trận như vậy, chưa bao giờ bị công kích linh hồn đả thương. Cho dù là nhăn mặt nhíu mày một cái cũng không có! Về những tư liệu này, võ giả ở đây ai ai cũng biết rất rõ ràng. Công kích linh hồn dừng ở trên thân Lâm Minh, hiệu quả suy giảm mạnh. Mà Khai Dương đối với Lâm Minh, vẫn còn dùng ra công kích linh hồn, hắn có tự tin với công kích linh hồn của mình như thế sao? Lúc này cả người Khai Dương bao phủ trong một màn hào quang hình tròn, ở ngoài màn hào quang lại là tia chớp màu đen cuồng bạo bao quanh thân thể hắn. Khai Dương thân ở trong đó, khóe miệng nổi lên một vẻ cười dữ tợn. Không có người nào biết, một chiêu này của hắn là lĩnh ngộ từ trong Đế Giả chi lộ, nhìn như công kích linh hồn bình thường, kỳ thật trong đó ẩn chứa một ý chí của đế giả hư vô mờ mịt. Đây cũng là con bài chưa lật lớn nhất của hắn. “Bắt đầu đi, để cho ta bằng tư thái cường thế đánh bại ngươi, khoảnh khắc chứng tỏ thực lực của ta, nhất phi trùng thiên đến rồi!”. Khai Dương hò hét ở trong lòng, vẻ dữ tợn trên mặt biến thành điên cuồng. “Diệt Hồn!”. Đột nhiên Khai Dương bước tới một bước, thân thể dung hợp với Diệt Hồn đao, hóa thành một luồng sáng màu đen. Thấy một màn như vậy, Lâm Minh khẽ nhướng lên đuôi chân mày, đây là... Khẽ vuốt Tử Huyễn thương, rốt cuộc Lâm Minh hơi nghiêm túc một ít, cũng chỉ là hơi nghiêm túc, đồng thời chân nguyên của hắn bùng phát trong cơ thể, mở ra ba thành Tà Thần lực. Lâm Minh đâm ra một thương, một ánh thương ước chừng thô to ba thước, đâm thẳng lên trời cao, giống như sao băng va chạm trên đao mang màu đen của Khai Dương. Công kích của lực lượng tuyệt đối, ở chung quanh ánh thương màu vàng, quay chung quanh trăm ngàn tia chớp thật nhỏ! “Ầm ầm!”. Đao mang vỡ nát, ánh thương của Lâm Minh mạnh mẽ va chạm trên thân Khai Dương. “Phốc!”. Khai Dương phun ra một ngụm máu tươi, ngã thật mạnh trên mặt đất, va chạm làm nát vụn gạch đá. Mà cùng lúc đó, một lũ ý chí kỳ dị giống như rắn độc chui vào thân thể Lâm Minh, chạy thẳng tới tinh thần chi hải! Đây cũng không phải công kích linh hồn bình thường, mà là một loại lực lượng quỷ dị Lâm Minh chưa từng gặp, dường như muốn xé rách tinh thần chi hải của hắn! Biến hóa xảy ra thình lình, làm cho người xem không kịp phản ứng. Lúc này Khai Dương chống đao đứng lên, tuy rằng là một thân đầy máu, nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ điên cuồng dữ tợn như trước. - Ha ha ha! Kết thúc rồi! Bị ý chí đế giả của ta đánh trúng, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.