Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 595
- Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương!
Nhìn thấy ba người này xuất hiện, võ giả ở đây đều trong lòng cả kinh, cùng một lúc xuất hiện ba người trong Thiên Ma thất tinh!
Bất kỳ một người nào trong ba người đều có khí tràng không thua kém so với Lâm Minh, lúc này lại chồng lên cùng một chỗ, phải vượt qua Lâm Minh một mảng lớn!
- Tôn chủ đại nhân!
Diêm Si thi lễ, mặc kệ là vì ký kết khế ước, hay là vì tài nguyên, Diêm Si luôn cao ngạo vẫn phải cung kính với mười hai tôn chủ.
Hắc Ám tôn chủ vừa lòng gật đầu, hắn nhìn ra thực lực ba người Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương đã tăng cao một mảng lớn, hiện tại hắn cảm thấy may mắn mấy tháng trước cho ba người này tiến vào Đế Giả chi lộ, nuôi binh ngàn ngày mới có sử dụng.
- Tốt lắm! Không để ta thất vọng!
Hắc Ám tôn chủ chậm rãi nói, rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Minh:
- Lâm Minh! Ta nhớ rõ ngươi tiến vào Vương Giả Tù Lung tổng cộng một trăm lẻ tám ngày, cộng thêm trước đây một ít thời gian, ngươi còn thiếu hai đến ba trận trận đấu thì phải?
Lâm Minh vừa nghe Hắc Ám tôn chủ nói, khóe miệng nhếch lên xem thường, hỏi:
- Ngài định nói gì?
- Ngươi có hoài nghi đối với bản tôn, mạo phạm bản tôn, vu hãm bản tôn... Nếu từ đó bản tôn đánh chết ngươi, khó tránh khỏi rơi vào miệng lưỡi chê bai của người khác, dị nghị bản tôn bất công! Nếu đã như vậy, bản tôn cho ngươi một cơ hội. Nói vậy ngươi từ Vương Giả Tù Lung đi ra, thực lực tăng nhiều, như vậy, mấy trận đấu ngươi còn thiếu, so đấu cho xong đi!
Hắc Ám tôn chủ vừa nói như thế, võ giả ở đây đều hiểu được rõ ràng, ý của Hắc Ám tôn chủ là bảo Lâm Minh đi vào đấu trường, chiến với Thiên Ma thất tinh!
Hơn nữa dựa theo quy định của Thông Thiên tháp, nếu ở nơi tu luyện còn thiếu trận chiến, như vậy phải một lần chiến đấu liên tiếp cho đủ, không có thời gian nghỉ ngơi giữa trận!
Lúc trước, Lâm Minh chiến đấu liên tiếp với Yểm Hốt, Minh Chuẩn chính là vì tình huống này. Chẳng qua Lâm Minh với ưu thế tuyệt đối đánh chết Yểm Hốt, làm cho Minh Chuẩn không chiến mà hàng, không có trở thành chiến đấu liên tiếp mà thôi.
Nhưng lần này thì khác, đối thủ là Thiên Ma thất tinh, ai dám chiến liên tiếp không nghỉ!?
- Thời gian, đối thủ?
Lâm Minh bình tĩnh nói, hoàn toàn không có mảy may ý sợ hãi.
Hắc Ám tôn chủ sửng sốt, tiểu tử này, tự tin như vậy ư!
Đối mặt với chiến đấu liên tiếp Thiên Ma thất tinh, mà không thèm để ý, ngay cả đối thủ đều tùy ý để Hắc Ám tôn chủ bố trí, đây là tự tin đến cỡ nào!
Chung quanh, võ giả đều thầm kinh hãi trong lòng. Thấy bộ dáng Lâm Minh lúc này vẫn khí định thần nhàn không chút quan tâm, cũng không phải là giả vờ.
Hắc Ám tôn chủ sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Tốt! Ngươi đã tự tin như thế, ta cũng không thể phụ lòng ngươi! Mười ngày sau, Võ Đấu trường, ngươi chiến đấu với Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương!
Đấu liên tiếp ba trận?
Trong lòng võ giả ở đây đều hiểu rõ, ai cũng biết Hắc Ám tôn chủ muốn Lâm Minh phải chết, nhưng không nghĩ tới hắn trực tiếp bày ra ba trận chiến liên tiếp. Theo lý thuyết, hiện tại Lâm Minh chỉ thiếu hai trận, trận thứ ba còn phải chờ một đoạn thời gian mới đúng.
Bọn họ đều nhìn về phía Lâm Minh, nhìn hắn có thể cự tuyệt hay không.
Lâm Minh mỉm cười:
- Ba trận chiến liên tiếp à? Được!
Lâm Minh một ngụm đáp ứng, võ giả ở chung quanh đều kinh ngạc đến ngây người.
Chiến đấu liên tiếp với Thiên Ma thất tinh. Hơn nữa trong đó Diêm Si, Ma Ha còn là nhân vật xếp trước hạng ba trong Thiên Ma thất tinh, quá điên cuồng đi!
- Lâm Minh quá lỗ mãng rồi! Thực lực hắn cường đại không giả, nhưng lần này theo tin tức đáng tin cậy, ba người Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương tiến vào lịch lãm mấy tháng trên Đế Giả chi lộ, thực lực tăng lên tuyệt không kém so với Lâm Minh tiến vào Vương Giả Tù Lung! Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh đấu với một mình Khai Dương, sợ là đã khó vượt qua rồi, không ngờ hắn lại đấu liên tiếp với ba người!
- Quả thật, Lâm Minh này vốn không biết thực lực của ba người kia, nên đáp ứng như vậy, quá lỗ mãng rồi!
Chiến đấu liên tiếp đối với chân nguyên, thể lực của võ giả là một khảo nghiệm rất lớn, trừ phi có ưu thế áp đảo, nếu không càng đánh càng mỏi mệt, nhuệ khí biến mất, sẽ gặp chân nguyên tăng tốc trôi qua, cuối cùng bị đánh bại.
Cho dù là Phong Thần cũng không dám khoa trương phách lối như vậy! Thậm chí có người hoài nghi, sau khi Diêm Si tiến vào Đế Giả chi lộ, thực lực vị tất đã kém thua Phong Thần!
- Hắc hắc! Tiểu tử này đúng là ngu ngốc mà!
Diêm Si cười lạnh nói.
- Hừ! Thật đúng là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới! Ma Ha ta ra tay, ngay cả Phong Thần cũng không dám khinh thị! Muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Ma Ha mắt lộ ra sát khí nói. Thiên Ma thất tinh bọn họ, khi nào bị người khinh thị như thế? Không ngờ có người xem bọn họ trở thành tiểu tốt đấu liên tiếp!
- Ha ha... Trường đấu này cứ để tiểu đệ đến trước đi, nếu không sợ là tiểu đệ không có cơ hội ra tay!
Khai Dương cười ha hả nói. Lần này ở Đế Giả chi lộ thực lực hắn tăng lên thật lớn, hơn nữa ăn vào một khối Ma Thần Chi Cốt hắn trân quý đã lâu, đã không thể sánh với trước kia. Hiện giờ có một cơ hội biểu hiện thực lực như vậy, đương nhiên hắn không nghĩ bỏ qua.
Một trận chiến này có thể dẫn tới tôn chủ tiến thêm một bước coi trọng hay không? Chẳng những hắn muốn thắng, mà còn muốn thắng rực rỡ!
Hiện tại dù kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Hắc Ám tôn chủ muốn Lâm Minh phải chết.
Kể từ đó, giết chết Lâm Minh nói không chừng còn có thể nhận được ban thưởng một khối Ma Thần Chi Cốt!
- Được! Khai Dương ngươi xếp thứ nhất, kế tiếp Ma Ha đấu trận thứ hai!
Hắc Ám tôn chủ nói. Từ yếu đến mạnh, là phương thức bố trận tốt nhất.
- Ha ha... Chỉ sợ không cần Ma Ha ra tay rồi!
Khai Dương cười ha hả nói. Khai Dương cũng là cực kỳ tự tin với chính mình.
Lâm Minh nhếch khóe miệng khinh thường, đấu liên tiếp ba trận với hắn vốn cũng không có cảm giác gì. Đúng thật hắn không biết thực lực của ba người Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương, hắn có chăng chỉ là lòng tin tuyệt đối của chính mình.
Sau khi Hưu môn mở ra, năng lực khôi phục của Lâm Minh đã đạt tới trình độ khủng bố, dù có đấu chiến liên tiếp thì sao chứ? Cho dù là cùng tiến lên, hắn cũng không sợ!
- Chúng ta đi!
Chiến thư đã định, Hắc Ám tôn chủ xoay người rời đi, đội hộ vệ cũng như sóng thủy triều thối lui.
Khai Dương trước khi đi, dùng chân nguyên truyền âm nói với Lâm Minh:
- Tiểu tử rửa cổ chờ chết đi! Giết ngươi, rất có thể ta sẽ được ban thưởng một khối Ma Thần Chi Cốt! Ngươi đối với ta mà nói, chính là thưởng cho một khối Ma Thần Chi Cốt!
Lâm Minh cũng lười đáp lại, một lần nữa hắn ngồi xuống lại vị trí của mình, cầm lấy đũa, gắp ăn từng miếng từng miếng thịt. Ăn thịt, uống rượu, cực kỳ ung dung! Dường như vừa rồi cũng không hề phát sinh chuyện gì.
Nhìn thấy bộ dáng Lâm Minh ung dung nhàn nhã như thế, võ giả ở đây đều phục sát đất! Mười ngày sau phải chiến đấu liên tiếp với ba người Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương, vậy mà hắn vẫn còn trấn định như thế.
Loại trấn định của hắn cũng không phải giả vờ, đây chính là một trường tử chiến. Ai ở trước trường tử chiến mà lại giả bộ trấn định? Tính mạng không còn, giả ngu còn có ý nghĩa gì?
Điều này chỉ có thể nói, Lâm Minh là thật sự trấn định, ở dưới tình huống không biết thực lực của ba người Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương, còn có thể trấn định như thế, đây là Lâm Minh tự tin cao độ về thực lực của chính mình!
Tin tức Lâm Minh so đấu liên tiếp với Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương, như sóng thủy triều truyền lan rộng, không riêng gì tầng ba Thông Thiên tháp, ngay cả võ giả tầng hai tầng một đều rất nhanh đã biết tin.
Đây thật sự là một tin tức chấn động!
Trận chiến đầu tiên của Lâm Minh từ Vương Giả Tù Lung trở về! Có danh tiếng đệ nhất thiên tài muôn đời, lực ảnh hưởng của một trận chiến này có thể nghĩ mà biết.
Dù là Lâm Minh đấu với một đối thủ bình thường mười hạng đầu tầng ba, đều sẽ dẫn tới chú ý thật lớn. Mà hiện tại đối thủ của Lâm Minh toàn bộ là Thiên Ma thất tinh, hơn nữa còn đấu liên tiếp ba người!
Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương, nhất là danh tiếng của hai người trước, như sấm rền bên tai!
Lúc trước khi Lâm Minh đi đến Hồng Nhật thành đã nghe được đại danh của Diêm Si và Ma Ha, mà ở Thông Thiên tháp, thậm chí rất nhiều người phàm đều biết tên của họ.
Hơn nữa dựa vào tin tức, ba người bọn họ ở mấy tháng trước tiến vào Đế Giả chi lộ, thực lực đã không thể so sánh với trước kia.
Cũng có lời đồn đại, nói Diêm Si đã không kém Phong Thần, thậm chí Ma Ha cũng có lực chiến một trận với Phong Thần.
Lâm Minh đồng thời so đấu với ba người, có thể nói là điên cuồng!
Cho dù Lâm Minh không có điên cuồng, toàn bộ võ giả của tầng ba Thông Thiên tháp cũng điên cuồng rồi.
Võ giả đang bế quan toàn bộ đều xuất quan, võ giả đang rèn luyện ở nơi tu luyện cũng tất cả đều chạy ra... Chờ xem trận đấu liên tiếp có một không hai này!
Vé vào cửa lập tức tăng lên đến cái giá trên trời.
Tầng một Thông Thiên tháp, trung tâm phục vụ võ giả.
Một cô gái mặc áo xanh, dung mạo yểu điệu xinh đẹp, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, xuất thần.
Cô gái chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt non nớt, tuy rằng tướng mạo đầu tóc sửa sang rất sạch sẽ, quần áo cũng sạch sẽ, nhưng sắc mặt của nàng không che giấu được vẻ tiều tụy, dường như bệnh nan y khiến người ta thương hại.
Cô gái này chính là Uyển Nhi, nha hoàn phục vụ trung tâm võ giả thời điểm Lâm Minh ở tầng một.
Vốn lão bản nương của trung tâm phục vụ võ giả là muốn gả Uyển Nhi cho Lâm Minh làm thị thiếp. Tuy nhiên thời gian ước chừng nửaLâm Minh cũng không chạm tới Uyển Nhi một lần, đến sau đi lên tầng thứ hai Thông Thiên tháp, một võ giả Ải Ma tộc mặc áo choàng đen uy hiếp Uyển Nhi để bức Lâm Minh đấu với hắn.
Lúc ấy Uyển Nhi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, đến sau lại sau khi Lâm Minh thắng võ giả áo choàng đen, Hứa Nham mới báo việc này cho Uyển Nhi biết. Uyển Nhi vừa biết được lập tức tâm tình vô cùng phức tạp.
Trước nay nàng chưa từng nghĩ tới một người thí luyện lại sẽ liều mạng chiến đấu vì một phàm nhân.
Nếu nói, lúc trước thời điểm nhiều lời đồn đại Lâm Minh ngã xuống ở Vương Giả Tù Lung, có người nào phát ra từ nội tâm khổ sở vì Lâm Minh, người đó không phải Mặc Cổ, càng không phải Đạt Cổ, Toàn Cơ... Mà chính là Uyển Nhi nàng.
Uyển Nhi rất rõ ràng, giữa nàng với Lâm Minh sẽ không có bất kỳ cơ hội gặp lại, nàng không có khả năng có cơ hội hầu hạ Lâm Minh lần nữa, không có khả năng gác đêm cho Lâm Minh nữa... Thậm chí gặp mặt đều là một hy vọng xa vời, nhưng nàng vẫn phát ra từ nội tâm lo lắng cho Lâm Minh.
Ở đoạn thời gian nghe đồn Lâm Minh ngã xuống ngày đó, Uyển Nhi bỏ cơm quên nước, cả người gầy đi một vòng, nhưng nàng vẫn như trước tin tưởng vững chắc Lâm Minh sẽ đi ra.
Hiện giờ, Lâm Minh thật sự đi ra, nhưng còn không đến một ngày, lại truyền tới tin tức Lâm Minh sắp tử chiến cùng Diêm Si, Ma Ha và Khai Dương.
Chuyện của võ giả, thực lực của bọn họ cao hay thấp, Uyển Nhi không biết, nhưng vì lo lắng nàng liền hỏi Hứa Nham.
Tuy rằng Hứa Nham nói tin tưởng Lâm Minh có thể thắng, nhưng câu trả lời của hắn lại rất miễn cưỡng, thỉnh thoảng lại thở dài cùng lắc đầu... Cũng chứng minh rồi... Kỳ thật hắn cũng không thấy Lâm Minh khả quan lắm.
- Uyển Nhi!
Đột nhiên vang lên tiếng gọi.
Uyển Nhi ngẩng đầu, người tới đúng là Hứa Nham. Đã hơn một năm nay, Hứa Nham cũng tiến vào Thông Thiên tháp tầng hai, tuy nhiên hắn còn thường xuyên quay lại thăm nàng.
- Hứa Nham đại ca! Có tin tức gì của Lâm Minh đại ca bên kia không?
Uyển Nhi hỏi mà mặt tràn ngập mong chờ.
- À... Trận đấu ngay ngày mai bắt đầu, nhưng dù ta táng gia bại sản đều không mua nổi vé. Hơn nữa... Ta cũng không có quyền đi lên tầng ba!
Hứa Nham lắc lắc đầu, bọn họ cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chờ kết quả.
- A...
Uyển Nhi khẽ kêu lên.
Hứa Nham thở dài một hơi, muốn nói gì đó an ủi nàng, chung quy là không lên tiếng. Đấu liên tiếp với Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương... Làm sao Lâm Minh có thể thắng được chứ...
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
81 chương
261 chương
115 chương
13 chương
28 chương
32 chương