Editor: May Người phụ nữ này cố ý, làm cho người ta không có cách nào suy nghĩ. Nhất là Sở Tích vốn cũng đã bắt đầu làm cho bọn họ có cảm giác áp bách. Người phụ nữ này là quái vật từ đâu chạy tới? Trì Hoan tươi cười ngọt ngào, nhưng trong ánh mắt không hề có độ ấm, "Anh tin hay không, lại mắng thô tục với tôi nữa, về sau mỗi ngày đi ở trên đường đều sẽ bị đánh?" "..." Người đàn ông kia không nói, cúi đầu sửa sang lại bài, ra bài. Dưới tình huống cảm xúc táo bạo, trình độ không hề nghi ngờ sẽ giảm xuống. Kế tiếp là ngồi ở đối diện Sở Tích. Trì Hoan chống má theo dõi anh ta, cười tủm tỉm, "Vị đại ca này, hiện tại là tháng mười hai, sao đầu anh đều là mồ hôi vậy?" "Loại tình huống này của anh thực mới có thể là thận hư ôi chao." "Thận của anh cũng hư đến ảnh hưởng đầu óc sao?" "..." Tay nắm bài của người đàn ông gân xanh thẳng bạo, muốn phát giận lại không thể phát tác. Mẹ nó, ai tới che miệng người phụ nữ này lại! Kế tiếp ngồi ở bên tay trái Sở Tích, anh là tỉnh táo nhất trong ba người đàn ông. Anh ta suy nghĩ vài phút, mặc kệ người phụ nữ ồn ào như thế nào. Nhưng vừa đến phiên anh ta, Trì Hoan liền đứng dậy. Cô lại có thể đi rồi?