Editor: May Người đàn ông muốn ra bài bị cô thúc giục không kiên nhẫn, "Cô mẹ nó nói bừa, nào đến một phút đồng hồ?" "Kim giây đều đi một vòng  rồi, không phải một phút đồng hồ vậy là mấy phút?" Người phụ nữ này thật sự là... Người đàn ông kia bị nhiễu phiền lòng, rút một tấm ở trong hai do dự ném ra. Kế tiếp bởi vì bị Trì Hoan thúc giục thanh, ở trong thời gian nhà trên lo lắng liền nghĩ muốn ra bài xong, ném ra ngoài theo. Trì Hoan liếc người kế tiếp một cái, lạnh lạnh nói, "Nhìn xem phản ứng nhà trên anh rất nhanh nhẹn, nhanh lên." Đánh bài vốn chính là một kỹ thuật sống, chính là cần suy nghĩ. Có một người phụ nữ vẫn quát tiếng huyên náo, thực ảnh hưởng ý nghĩ. Người đàn ông muốn ra bài quyết định không để ý tới Trì Hoan. Trì Hoan cúi đầu nhìn chằm chằm đồng hồ, "Hai mươi giây." "Nửa phút." "..." "Hai phút." "Anh có được không vậy, nếu không được bảo anh Ngự các người đổi một người nhanh hơn đi?" Tổng cộng mới qua chưa đến nửa phút! Người đàn ông miễn cưỡng bình tĩnh ra bài. Sở Tích tùy tay ném theo. Trì Hoan chống lại ánh mắt nhà dưới của cô, mỉm cười, "Lại là anh, nếu anh vẫn chậm chạm như vậy, đừng nói đàn ông không muốn chơi với anh, phụ nữ cũng sẽ không nguyện ý chơi với anh." Người đàn ông đã bên bờ vực nóng nảy, "Cô mẹ nó im lặng một chút!"