Editor: May Người đàn ông hoài nghi, ánh mắt đi theo thân ảnh Trì Hoan, kết quả đụng tới ánh mắt lạnh lạnh khinh bỉ của Sở Tích, "Anh còn có tâm tư nhìn phụ nữ? Nhanh lên." "..." Im lặng luân một vòng, không có tiếng người phụ nữ kia líu ríu thúc giục, ba người đàn ông cảm thấy không khí đều mới mẻ. Sau đó Trì Hoan bưng một ly trà trở lại. Miệng vẫn không ngừng, hẳn là khát nước. Đến khi cô trở về lại luân một vòng, đều xem như im lặng, cô thấp đầu thổi trà. Ba người không hẹn mà cùng cầu nguyện trời cao: Để cho người phụ nữ này yên tĩnh một lát đi, thật sự sắp bị cô phiền chết rồi. Hơn nữa đều là nói nhao nhao ồn ào, chỉ có Sở Tích không chịu ảnh hưởng chút nào, mặc kệ là bọn họ thúc giục cô, hay là Trì Hoan thúc giục bọn họ, cô quả thực giống như một kẻ điếc. Lại đến người đàn ông bên tay trái Sở Tích ra bài. Trì Hoan đã muốn im lặng hai đợt, bọn họ kinh hỉ nghĩ đến cô thật sự ồn ào mệt mỏi. Sau đó -- "A..." Người đàn ông đang suy tư ra bài đột nhiên cả người đến nhảy dựng lên, "Cô mẹ nó..." Không đợi anh ta rống xong, Sở Tích liền nhíu mày lại thản nhiên lạnh lạnh cắt đứt anh ta, "Vì sao các người luôn thích nói thô tục với phụ nữ? Cho dù không văn hóa, chẳng lẽ không thể có chút tố chất sao?" Bọn họ không văn hóa? Bọn họ không tố chất? Người đàn ông tung hoành sòng bạc hắc đạo ủy khuất kêu với Sở Tích, "Cô ta dội nước nóng lên người tôi!"