Lộ Nam tới quán cà phê lớn nhất trung tâm thương mại, liền thấy từng hàng vệ sĩ nhà họ Cố đứng ở nơi đó, Lộ Tây Tây bị ấn ở trên ghế, không dám nhúc nhích.
Phỏng chừng là bị dọa, sắc mặt Lộ Tây Tây có chút trắng bệch.
Nhìn thấy trường hợp này, trong lòng Lộ Nam có chút phẫn nộ.
Lộ Tây Tây là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Lộ, người một nhà cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Cố Thắng Trạch tính là thứ gì, anh ta lại dám bắt Tây Tây!
Lộ Nam bước qua, anh không nói hai lời, bưng cà phê trên bàn Cố Thắng Trạch lên, trực tiếp dội lên mặt anh ta.
Sự tình phát sinh chỉ trong vài giây.
Đám vệ sĩ của Cố Thắng Trạch lập tức muốn tiến lên, lại bị Cố Thắng Trạch ngăn lại.
Anh ta làm một động tác dừng tay, ngay sau đó chậm rãi mở miệng: “Lộ Nam, không nghĩ tới anh thật đúng là dám đến!”
Lộ Nam mặt vô biểu tình nhìn anh ta, giọng nói lạnh băng: “Vì sao không dám tới, tôi cho anh mặt mũi, đáng tiếc, anh không biết xấu hổ, vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Nghe xong lời Lộ Nam, Cố Thắng Trạch theo bản năng rụt rụt ra sau, dựa sát vào trên ghế.
Nói thật, ngày hôm qua Lộ Nam thật sự để lại bóng ma cho anh ta.
Anh ta hận Lộ Nam thấu xương, nhưng anh ta lại không thể làm gì Lộ Nam, đây mới là điểm khiến anh ta ảo não và tức giận nhất.
Anh ta nhìn chằm chằm Lộ Nam, giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Lộ Nam, anh cho rằng ngày hôm qua anh đánh tôi thành dáng vẻ kia, tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?”
Lộ Nam không sợ hãi nhìn anh ta: “Anh không buông tha tôi, anh còn muốn làm gì, muốn tôi hoàn toàn khiến cho tập đoàn Thiên Hồng của các người biến mất sao?”
Sắc mặt Cố Thắng Trạch căng thẳng.
Anh ta hung hăng nhìn Lộ Nam: “Lộ Nam, cổ phần trong tay anh, chỉ là 60% dưới danh nghĩa của tôi, cổ phần khác, đều ở trong tay người nhà họ Cố chúng tôi, anh muốn làm Thiên Hồng của chúng tôi biến mất, anh cũng quá ý nghĩ kỳ lạ đi!”
Lộ Nam cười nhạo một tiếng: “Anh tự tin như vậy sao? Tôi khuyên anh, phế đi chính là phế đi, đừng ra ngoài mất mặt xấu hổ, tôi hoàn toàn có năng lực đùa chết Thiên Hồng, anh tốt nhất đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi!”
Cố Thắng Trạch nghe được lời Lộ Nam, tức giận đến muốn giết anh.
Anh ta đột nhiên đứng lên, lại bị khí thế cả người Lộ Nam bức cho ngồi trở lại trên ghế.
Anh ta căm hận nhìn Lộ Nam: “Lộ Nam, anh giỏi lắm, nếu anh muốn mang em gái anh đi, vậy đi ra khỏi nơi này lại nói!”
Lộ Nam nhìn quán cà phê một vòng, tất cả đều là vệ sĩ của Cố Thắng Trạch.
Cẩn thận đếm đếm, không dưới bốn năm chục người.
Lộ Nam trào phúng cong cong môi, tay anh nắm thành quyền, xương tay phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cố Thắng Trạch cho rằng anh muốn đánh mình, anh ta sợ tới mức ôm đầu, lập tức co rúc trên ghế.
Lộ Nam cười nhạo một tiếng, chỉ như vậy, còn dám kiêu ngạo cuồng vọng ở trước mặt anh.
Lộ Nam xoay người, đá một cái, một loạt vệ sĩ đang đứng, tất cả đều một người đè nặng một người té xuống.
Cố Thắng Trạch nghe thấy âm thanh rầm rầm, lung tung rối loạn, anh ta nhanh chóng gỡ tay từ trên đầu xuống.
Vừa nhìn, anh ta hoàn toàn trợn tròn mắt.
Một chân của Lộ Nam liền giải quyết mười mấy người, bọn họ ngã trái ngã phải ngã xuống đất, làm ngã tất cả ghế dựa và bàn trong quán cà phê.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
121 chương
78 chương
10 chương
13 chương
11 chương
14 chương
501 chương
10 chương
306 chương