Diệp Chanh được anh ôm, không biết có phải do thuốc phát huy hay không liền không tự giác ngẩn đầu hôn lên môi của người đàn ông này.
Đàn ông bạc tình, môi đều mỏng. cô cảm thấy mùi vị của người đàn ông này rất dễ chịu.
Chưa có người đàn ông nào lại có mùi hương như vậy. cô ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Dạ Lê. thật là người đàn ông gợi cảm mà. không khỏi, liền đến gần thêm nữa.
Người đàn ông này không phải đến để dụ dỗ cô chứ?
Hơi thở mang mùi rượu cố chút nhàn nhạt, lúc cô đến gần, còn mang theo một mùi hương thân thể, làm cho đàn ông có ý muốn chiếm giữ.
Mộ Dạ Lê thầm mắng một tiếng, lúc này, vậy mà còn muốn đè cô ấy.
Muốn đè cái con nhỏ sâu rượu này.
Rốt cuộc thì cô ấy có ma lực gì?
Ghé sát lại nhìn, ánh mắt anh liền sáng quắc lên.
Mộ Dạ Lê làm như hoàn toàn không thấy ai ở đây, chỉ là biết được, cô nhóc trong lòng, cơ thể nóng như bếp lò, truyền đến người anh, làm cho thân thể anh cũng muốn nóng dần lên. không khỏi nhíu mi, loại nóng này không giống bình thường.
Trong rượu có thuốc?
Nâng mắt, ý lạnh bắn ra bốn phía” Ai đã động tay vào rượu của cô ấy?”
Vài người ngay tức bị giọng nói trầm thấp của anh sợ muốn đi ra quần.
“Chúng tôi…… Chúng tôi…… Chúng tôi không biết cô ấy là người của ngài, thật sự, nếu không, có cho chúng tôi hai mươi lá gan, chúng tôi cũng không dám động đến cô ấy”
Vài người liền lên tiếng xin tha tội, cả đời này, bọn họ không nghĩ đến, có ngày chính mình tận mặt gặp được vị phật gia này, lại là vì một cô gái.
Cồn pha thêm thuốc, dù có là Diệp Ninh(S), cũng không thể chịu nỗi, thần trí bắt đầu mơ mơ hồ hồ, côdán chặt lên người Dạ Lê, trong miệng bật ra từng tiếng nỉ non “Khó chịu, nóng quá……”
Diệp Chanh này……
Mộ Dạ Lê nghe giọng nói như tiếng mèo kêu của cô, trong lòng tràn lên một cảm giác vô cùng khó tả, giống như bị cái gì đó đang cào, ngưa ngứa, lại không hề thoải mái.
Nhìn gã đàn ông bên cạnh, đang nhìn chăm chăm lấy Diệp Chanh, bởi vì giọng nói nỉ non như khóc thút thít vừa rồi của cô, nhìn đế si ngốc, máu mũi cứ vậy liền tuôn ra. anh ta còn chưa gặp được cô gái nào quyến rũ đến vậy.
Đáng chết.
Nghĩ đến những người đang mơ màng có ý định với Diệp Chanh, trong lòng anh vô cùng khó chịu, không vui, mặt đen một dạng, ôm Diệp Chanh, nhìn người bên cạnh nói, “Dọn dẹp nơi này sạch sẽ cho tôi.”
Sau đó liền ôm Diệp Chanh ra ngoài.
Bên ngoài Kim Bích Huy Hoàng, tất cả khách khứa, fan cuồng cũng đã được giải tán
Diệp Chanh bị Dạ Lê ném vào xe, tay to xoa xoa cái trán của cô, cái trán không sao, nhưng thân thể lại có vấn đề.
Khẳng định là bị hạ thuốc. anh vừa mới có kinh nghiệm, chắc chắn không sai.
Đáng chết. anh lại nhớ, chính mình đã thề với lòng, sau này không thèm đến phòng của cô, để cho cái cô khôngbiết xấu hổ này tự sinh tự diệt tại Mộ gia.
Lại không nghĩ đến, con nhỏ này liền tạo cho anh một chuyện đáng chết này,
“Ông chủ, đi đâu ạ?”
“không trở về nhà cũ, về nhà.”
Mộ Dạ Lê từ mười ba tuổi đã tự lập, liền sống một mình bên ngoài, mấy ngày này cũng vì chuyện kết hôn nên về nhà cũ.
Ở trên xe, Diệp Chanh đã không thể khống chế, thân thể cô dần nóng lên.
Thuốc này là thuốc gì, sao lại mạnh đến vậy?
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
116 chương
102 chương
53 chương
22 chương
25 chương