Thục Nữ Dụ Phu
Chương 1 : Thánh chỉ đến Cao gia
Editor: Gà
Sông nước Giang Nam đẹp như họa, Lăng Ba thủy vận, Hàn Mặc lưu danh.
Chơi cờ dưới tàng cây, say hoa phẩm rượu, thản nhiên thưởng thức trà trong đình. Nước xanh biếc bao quanh tường trắng, hoa hồng rơi rụng xuống mái ngói xanh, khúc sông quanh co khẽ ngâm nga từ sáng sớm đến lúc chiều tà.
Một nữ tử thanh lệ tóc dài đến eo, ngồi trên một con thuyền lá, đi xuyên qua núi xanh nước biếc, hai bờ sông đã trải qua ba đào sóng gió và sự nhu tình phiêu đãng từ cổ chí kim, cái mà dòng sông trong vắt này chứa đựng, dường như là dấu vết và tang thương của năm tháng.
Khúc sông dọc theo bờ đê dài ngàn dặm, theo gió chập chờn, một nữ tử Giang Nam dáng vẻ thướt tha mềm mại, đang che dù ngồi trên mui thuyền màu đen. Làn da như tuyết ngưng, y nhân như ngọc. Nước là sóng mắt, núi là mi khi chau mày. Muốn hỏi người đi đường? Mặt mày nhẹ nhàng. Nữ tử như nước, mắt sáng như hồ, thanh tú và ôn uyển, thanh lệ thoát tục.
Đến trước cửa phủ tướng quân, nàng neo thuyền lên bờ, chậm rãi đi lên con đường lát đá xanh cổ kính, mưa phùn mênh mông thấm ướt hoa tử đinh hương, chiếc ô màu phấn, mép váy bay tán loạn vén lên nhiều đóa hoa tuyệt mỹ, dọc theo tường viện cao lớn nhẹ nhàng đi qua, mưa hương lượn lờ vào bức rèm, thanh ảnh như mộng.
"Nương, con đi am Quan Âm cầu xin bùa bình an này, treo ở đây đi." Cô nương treo túi bùa bình an ở trước bàn thờ Phật, rồi thành kính xá lạy.
"Tịnh Thục, khụ! Mau ngồi bên cạnh nương, có một tin tốt phải nói cho con biết." Sắc mặt phụ nhân trung niên có vẻ hơi tái nhợt, dùng khăn che miệng, để nha hoàn đỡ mình ngồi dậy.
Thể cốt mẫu thân không bền chắc, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, phụ thân lại ở chiến trường Mạc Bắc xa xăm, tuy những năm gần đây Tiểu Đường và Đột Quyết [1] giao hảo, không có chiến sự, nhưng mẫu thân vẫn không yên lòng, mỗi khi đến sinh thần của phụ thân đều muốn đích thân đi am Quan Âm cầu bùa bình an. Năm nay ho khan gay gắt, đi không được, nên trưởng nữ làm thay.
[1] Đột Quyết: dân tộc thiểu số thời cổ, ở Trung Quốc, sau bị nhà Đường tiêu diệt
Nói sơ về chiến tranh Đường và Đột Quyết (năm 620— năm 657) là thế kỷ thứ 7 trong giai đoạn đầu triều Đường Trung Quốc thành lập cùng với hai Hãn Đông Quốc Đột Quyết và Tây Đột Quyết tiến hành một loạt các cuộc chiến. Trong đó chiến dịch và sự kiện chủ yếu có trận chiến Ngũ Lũng phản (năm 624), trận Kính Dương và Vị Hà theo Minh (năm 626), trận Định Tương (năm 629), trận Âm Sơn (năm 630), trận Đình Châu (năm 651), trận Đường diệt Tây Đột Quyết (năm 657). Trong lúc chiến tranh, Đường triều từ bắt đầu trấn an và phòng ngự chuyển thành tiến công, thêm nội bộ Đột Quyết phân liệt và nội loạn, Đường triều chia ra năm 630 và năm 657 hoàn toàn đánh bại Đông, Tây Đột Quyết, bắt Đông Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn và Tây Đột Quyết Sa Bát La Khả Hãn làm tù binh, dẫn đến Hãn Quốc Đột Quyết diệt vong. Triều Đường làm chủ phía đông, lãnh địa Tây Đột Quyết chia ra thiết lập phủ Đô Đốc và phủ Đô Hộ. (Nguồn: baidu).
Ở đây tác giả để Tiểu Đường (chứ không phải Đại Đường) nên chắc lúc này triều Đường còn là nước nhỏ.
"Nữ nhi à, nghe nói chỉ ý ban hôn của Thánh thượng ít ngày nữa sẽ đến Liễu An châu [2], con cũng nên đi thêu thêu giá y đi, chuẩn bị một chút." Bàn tay tái nhợt gầy gò của Mạnh thị hơi run rẩy, kéo tay nhỏ bé của nữ nhi.
[2] châu: Ngày xưa chia đất ra từng khu, lấy núi sông làm mốc, gọi là “châu”. ◎Như: “Tô Châu” 蘇州, “Gia Châu” 加州
"Nương..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục xấu hổ đỏ bừng, bĩu môi ý bảo bà nhìn ra phòng ngoài. Đưa nàng đi am Quan Âm còn có biểu ca Mạnh Văn Hâm, đơn giản sửa sang lại y quan, đang muốn tiến lên hành lễ với cô mẫu, nghe được câu nói như vậy, cả kinh dừng bước, nháy mắt vài cái, mới chậm rãi tiến lên, khom người thi lễ.
"Hâm nhi chớ đa lễ, cô mẫu cũng không phải là người ngoài." Mạnh thị cười nói.
Phụ thân của Mạnh thị là Mạnh phu tử nổi danh nhất thư viện Giang Nam ——thư viện Sơn Trường ở Liễu An, Mạnh gia là chi trưởng của tiên hiền Mạnh Tử, thi thư gia truyền, nặng quy củ lễ nghi.
Mạnh Văn Hâm là ngũ lang Mạnh gia, thuở nhỏ thông minh hơn người, chăm học biết lễ, vừa thi Hương đã trúng Cử nhân, kỳ thi mùa xuân sang năm rất có thể đạt được kim bảng đề danh.
"Biểu muội vừa mới cập kê, sẽ phải nghị hôn sao?" Trước kia cô mẫu luôn nói muốn giữ biểu muội bên người vài năm, cho nên hắn vẫn không biểu lộ tâm tư của mình. Hôm nay, không biết có còn kịp hay không?
Da mặt Tịnh Thục mỏng, nghe bọn họ nghị luận hôn sự ngay trước mặt mình, không khỏi thẹn thùng đỏ mặt, buông mắt nói: "Nương, nữ nhi mệt mỏi, về phòng trước ạ."
Cô nương ngượng ngùng, chân đi cũng gấp, suýt nữa tông vào đại nha hoàn Nhã Cầm đang vội vàng đi vào phòng.
"Cô nương khoan đã, phu nhân, quan truyền chỉ ở Hoàng thành đã đến tiền viện, lão thái gia bảo phu nhân và đại cô nương nhanh đến tiền thính tiếp chỉ." Nhã Cầm lập tức nói.
Trong tiền thính đã đốt hương án, dọn xong bồ đoàn. Người Cao gia tụ tập, đồng loạt quỳ xuống đất tiếp chỉ.
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Vì nghe thấy trưởng nữ của Phiêu Kỵ tướng quân Cao Bác Viễn, Cao Tịnh Thục hiền thục độ lương, dịu dàng đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, Thái hậu và trẫm nghe thấy quá mức vui mừng. Nay với tam nhi tử Chu Lãng của Quận Vương Chu Thiêm, vừa đến tuổi thành gia, cần chọn ra hiền nữ phối xứng. Khuê nữ Cao Tịnh Thục, với Chu Lãng có thể nói do trời đất tạo nên, vì để hoàn thành nét đẹp cho giai nhân, đặc biệt gả Cao Tịnh Thục cho Chu Lãng, chọn ra ngày tốt thành hôn. Khâm thử!" Thái giám tuyên chỉ cao giọng tuyên đọc xong chiếu thư, luôn miệng nói chúc mừng, ban chiếu thư vào tay Cao lão thái gia.
Người Cao gia hai mặt nhìn nhau, trên mặt trừ khiếp sợ, thì không hề có vẻ vui mừng.
Trước đó Cửu vương phi đã từng hỏi qua ý tứ của Cao gia, nhưng khi đó nói là con thứ Quách Khải của Binh Bộ Thượng Thư Quách Dực. Tuy nói phủ Quận Vương cao hơn so với cổng phủ Thượng Thư, nhưng Cao gia cũng không phải vì với cao mới gả nữ nhi, biến cố bất ngờ, làm toàn gia ứng phó không kịp.
Cao lão thái gia cũng là người đã trải qua chiến tranh, tuy trong lòng không hiểu, nhưng vẫn hô tạ chủ long ân, nhận Thánh chỉ, cho tiền thưởng, lại lệnh cho quản gia khoản đãi thái giám truyền chỉ thật nồng hậu.
Mạnh Văn Hâm đứng trên bậc thang ngoài cửa sổ, nghe rõ thánh chỉ một chữ không sót. Không ngờ là công tử phủ Quận Vương, quả nhiên, lấy thân phận quan nhất phẩm của dượng, biểu muội phải gả cho người môn đăng hộ đối, chứ không phải là hài tử thư viện nghèo kiết hủ lậu.
Hắn cất bước về nhà, thư sinh luôn trầm ổn, cũng bị vấp ở cổng lớn, suýt nữa ngã xuống.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
35 chương
337 chương
9 chương
76 chương
47 chương
49 chương
18 chương