Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 1
Kim Dư đứng ngay ngã tư đường, câm nín ngẩng đầu nhìn đám ngựa, hươu, bò, dê có cánh cùng một đám dơi, chuồn chuồn, chim sẻ bự thiệt bự bay rợp trời; ở phía bên kia đường còn có mấy con mèo hai đuôi và hồ ly ba bốn đuôi đang nhởn nhơ dạo phố. Y cảm thấy mình lại đang nằm mơ nữa rồi.
Đây là giấc mơ hoang đường nhất mà y từng mơ a. Toàn bộ nhận thức của y đều bị phá vỡ hết cả rồi. Nhà cao tầng tồn tại song song với nhà tranh mái lá, cổ nhân mặc trường bào dọc xuôi qua lại xen kẽ với đám người máy kim loại sáng choang, trên không thì lại có một đám thú quái dị bay quanh mấy cái màn hình lớn đang phát tin tức.
Nhưng việc khiến y không thể nói nên lời chính là:
Nơi y ở rõ ràng là đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi mà.
“Ngô, nếu ba phút nữa mình còn chưa có tỉnh, mai mình lập tức tới mấy cái đống phế tích tìm thuốc ngủ uống cho chết hẳn luôn.” Kim Dư nói xong liền đi về phía căn nhà gỗ cũ nát, sau đó lại tự cho mình cái tát.
“Bà mẹ nó! Đau chết người!!”
Kim Dư bị đau đến nhảy dựng lên, mắt hàm lệ đáng thương hết sức, tự mình xoa xoa. Sau đó khóe mắt lại tia được một đám mặc trang phục Punk y chang như ở thời kỳ đồ đá đứng gần đó đang nhìn y chằm chằm, y có chút chật vật chạy đi, trước khi chạy khỏi đó còn nghe thấy một trận nghị luận.
“Xí, hóa ra là một tên Á nhân loại không tìm được việc làm lại không chấp nhận được hiện thực a!”
“Ai…. Tên này là tên thứ mười tôi nhìn thấy ngày hôm nay đi? Chậc chậc, kỳ thật Á nhân loại cũng có thể làm người hầu cho quý tộc nha, nhưng sao bọn họ lại không biết?”
“Quên đi quên đi, dù sao hiện tại Á nhân loại cũng không còn nhiều, hơn nữa bọn họ còn đang trong tình huống bất lợi, đợi đến lúc nhân số của bọn hắn ít đi, thì sẽ tiến vào khu bảo hộ thôi.”
…
Á nhân loại? Khu bảo hộ? Gia đình quý tộc? Người hầu?!
Vì không muốn bản thân hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Kim Dư đành ngồi xổm trong một xó, trong đầu không ngừng nhai đi nhai lại mấy từ vừa mới nghe được. Tuy lúc này Kim Dư vẫn kiên quyết khẳng định mình đang nằm mơ, nhưng mấy người vừa rồi… lại khiến cho đáy lòng y trào lên một cảm giác không được tốt cho lắm.
“Không đúng không đúng không đúng… Cho dù là tận thế núi lửa bùng nổ động đất hồng thủy lần lượt từng cái mà tới, mình….nhà của mình…thú cưng ngoan cường của mình vẫn còn sống, địa cầu vẫn còn chưa bị nát thành từng mảnh mà, ông đây làm sao đột nhiên lại xuyên qua nha?”
Nghĩ đến đây, Kim Dư lập tức cúi đầu nhìn ngực, trên cổ y đeo một viên ngọc thạch hình bán nguyệt màu lam, nhưng chuyện khiến đôi con ngươi của Kim Dư phải co rút chính là, viên ngọc trong veo này không còn thuần một màu lam như thiên không đại hải nữa, mà bên trong màu lam kia lại nhiễm vài tia sắc xanh biếc thúy lục.
“…Giỡn chơi thôi phải không?” Kim Dư trầm mặc hồi lâu, có chút ngập ngừng, sau đó lại tự tát một cái cực hoàn hảo cho cái má còn lại, rồi mới đặt mông ngồi xuống đất, nhìn chung quanh mà cười khổ. Tâm tình hiện tại của Kim Dư so với hoàn cảnh cũng hỗn độn như nhau. Thế giới này rõ ràng không phải là thế giới của y. Tuy cái thế giới của y đã bị thương tổn đến tột cùng rồi, nhưng y biết rõ, khoảng thời gian mà y sống ở đó, không hề có ngựa có trâu, không có dơi với chuồn chuồn so với người còn muốn lớn hơn, càng không có bầu trời xanh và lục địa ổn định như vậy.
Thiên thạch va chạm Địa Cầu gây tận thế. Trong vòng năm ngày, nhân loại trước kia luôn xưng vương xưng bá trên Địa Cầu đã bị diệt hết 99%, số còn lại vì không còn nơi nương náu, đành phải không ngừng tìm kiếm đường sống, hy vọng kéo dài hơi tàn.
Kim Dư chính là một trong số 1% người còn sống sót kia. Bởi vì y được thừa kế năng lực đặc biệt của gia tộc cho nên y có thể hiểu được thú ngữ, càng có thể thông qua tinh thần lực khống chế một vài con thú nhỏ. Có lẽ đây chính là may mắn trong bất hạnh, bởi vì khi xảy ra thảm họa kia, tinh thần lực của y bị phá vỡ, hôn mê hết một ngày, đến khi tỉnh lại, tinh thần lực đã bạo tăng một cách khủng bố.
Chính bởi vì điều này, Kim Dư mới có thể sống sót sau đợt tận thế đó. Y thu phục vài con dã thú rồi cùng nhau chống đỡ qua một tháng.
Vốn Kim Dư còn cho rằng y sẽ từ từ mà chết già, nhưng hôm nay vừa mới mở mắt ra, y đã bị cái thế giới cực kỳ quái dị này dọa sợ. Nhưng dù sao thì, thế giới này vẫn có sức sống hơn.
Ít nhất, trên mặt của mỗi người, không chỉ độc một thần sắc tuyệt vọng nữa.
Nhưng vấn đề là, y như thế nào lại tới đây?
“Chẳng lẽ lúc mình say ngủ, Địa Cầu lại nổ thêm lần nữa?” Bỗng trong đầu Kim Dư hiện lên một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt, nhất thời sợ tới mức run lên.
“Quên đi quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Dù sao cũng đã tới đây rồi. Còn sống tức chứng minh ông gặp may!!”
Mãnh liệt lắc đầu, đứng lên, Kim Dư ngửa mặt lên trời thét dài, “Tiểu Bạch, Đại Hoa, A Miêu, A Cẩu, A Hổ, A Lang!! Bọn mày ở trên trời thì sống cho tốt, nếu chủ nhân vẫn còn sống, mỗi tháng đều hóa vàng mã cho bọn mày!!”
Một tiếng thét này có thể so với tiếng sói tru, khiến cho đám chuột đủ màu sắc trong góc trường cùng con chim sẻ đậu trên mái hiên bị dọa bay, đồng thời còn đưa tới một trận rống giận của tên nào đó đang giải quyết “việc cấp bách” kế bên. Kim Dư cười gượng hai tiếng liền vọt thẳng, mau chóng chạy đến trước một cái khách sạn cao ngất ngưởng tên là ‘Khách sạn Long Môn’, nghĩ nghĩ một lát lại xoay người hướng đến túp lều tranh lung lay sắp đổ đối diện ‘Khách sạn Long Môn’.
“Ặc, cụ ơi, tôi giúp ngài rửa chén lau nhà nấu cơm, ngài cho tôi ở nhờ một đêm được chứ?” Dù sao thì y cũng chỉ vừa mới tới cái chỗ quỷ dị này, qua đêm ngoài trời ai biết có cái gì nguy hiểm không a?!
Đang híp mắt ngồi trước cửa, ông lão mày dài tóc dài nghe vậy liền mở mắt nhìn thoáng qua Kim Dư, nhe răng nói: “Tôi có người máy gia dụng rồi.”
Tuy Kim Dư không biết người máy gia dụng cụ thể là có cái công hiệu gì, bất quá chuyện này tuyệt đối không làm khó được y.
“Ặc, vật kia lạnh như băng a. Tôi có thể cùng ngài tán gẫu, giúp ngài rửa chân đấm lưng đó nha.”
Lão nhân nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia tinh quang, sau đó vẫn như cũ nói: “Tôi có người máy gia dụng rồi.”
“Chậc, ngài xem a, ngài lẻ loi hiu quạnh không ai nói chuyện, thê lương lắm nha. Có tôi ở đây, đảm bảo lòng ngài sẽ rất ấm rất ấm!”
Vô luận ông lão nói nhà lão có người máy gia dụng như thế nào đi nữa, Kim Dư vẫn cứ như cũ mặt dày mày dạn tìm đủ loại lý do không đi. Đến cuối cùng, ông lão rốt cục nổi giận.
“Cậu là con nhà ai! Da mặt sao lại dày tới như vậy!!”
Kim Dư nghe thấy liền nói: “Chỉ cần ngài cho tôi ở một đêm, tôi liền là người nhà ngài!”
Câu này vừa mới ra khỏi miệng, sắc mặt của ông lão giống như nuốt phải một trăm con ruồi, vặn vẹo hết chỗ nói, cuối cùng ông lão thở dài một tiếng: “Quên đi. Dù sao cũng chỉ có một đêm. Ngày mai cậu còn không đi, tôi liền tìm dị thú ăn cậu luôn.” Tử vi nói hôm nay ông không nên ra ngoài, chẳng lẽ chỉ ngồi ngoài cửa phơi nắng chút thôi cũng gặp phải phiền toái sao?!
Kim Dư nghe vậy nhất thời vui vẻ ra mặt, “Hắc hắc, ngài yên tâm yên tâm. Tôi mới tới đây nên cần thích ứng một chút, chỉ cần qua ngày mai là có thể thích ứng rồi!”
Nghe vậy, ông lão bình tĩnh liếc mắt nhìn Kim Dư một cái, đột nhiên nói: “Nhóc con, cậu nhập cư trái phép hả? Đừng tưởng rằng lớn lên có điểm xinh đẹp thì tôi có thể buông tha cho cậu. Tôi tuyệt đối không nhân nhượng đâu.”
Kim Dư nghe vậy liền lắc đầu: “Như thế nào lại vậy. Tôi chính là một lương dân luôn tuân thủ luật pháp nha!”
Nghe vậy, ông lão nheo mắt lại, cuối cùng cười lạnh hai tiếng rồi đứng dậy rời đi. Kim Dư nhìn tấm lưng kia nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đồng thời trong lòng quyết định, trong thời gian ngắn nhất y phải nắm vững hết thảy mọi thường thức cơ bản của nơi này, miễn cho cái cảnh đang đi đường đột nhiên bị người ta chụp bao bố tống vào ngục.
Trải qua một buổi chiều, dùng cái mặt dày cả tấc, dùng ánh mắt hung ác lừa bịp nói chuyện với thằng bé hỉ mũi chưa sạch, giúp đỡ người già nhưng không yếu qua đường, đến khi mệt lả đi thì Kim Dư mới quay trở lại túp lều tranh đối diện ‘Khách sạn Long Môn’, hiện tại y cơ bản đã nắm được tình hình chung tại thế giới này rồi.
Này quả nhiên là một thế giới hỗn tạp.
Hiện tại đang là năm 106825, địa điểm là một hành tinh trong Huyền Tinh hệ. Nơi hiện tại y đột ngột đáp xuống là Mẫu Tinh trong Huyền Tinh hệ, có khí hậu giống với Địa Cầu nhất.
Theo như lời nói của đứa nhỏ, Kim Dư biết người ở Mẫu Tinh đều là người từ Địa Cầu dùng phi thuyền đến đây, chỉ là bởi vì khí hậu ban đầu ở đây không giống như Địa Cầu, nhân loại và động vật ít nhiều đều bị biến dị. Đến vạn năm sau này, tuy nhân loại không ngừng cố gắng điều chỉnh khí hậu ổn định trở lại, nhưng dị biến đã xâm nhập vào tận huyết mạch và cốt tủy trở thành một phần gen của loài người.
Bởi vì dị biến phần lớn đều gia tăng thể chất, lực công kích và phòng ngự, cho nên người ở nơi này đã chấp nhận xem những người có thể chất biến dị là một bộ phận cộng đồng, thậm chí có không ít người trẻ tuổi coi đây là quang vinh. Người biến dị ở đây được xưng là ‘Tân nhân loại’, về phần nhân loại còn lại, bởi vì thân thể bị hoàn cảnh ăn mòn nghiêm trọng, trở nên rất gầy yếu vì thế bị gọi là ‘Á nhân loại’.
Mà nhân loại thuần khiết, hiện tại đã gần như biến mất hoàn toàn.
Bên trong Huyền Tinh hệ, trừ bỏ Mẫu Tinh ra, còn có hơn mười tinh cầu có thể cho nhân loại tới sinh sống. Chẳng qua những tinh cầu này có khí hậu khá ác liệt, mỗi ngóc ngách đều có mãnh thú biến dị và yêu thực (thực: thực vật), cho nên trừ bỏ những thám hiểm giả và thợ săn ra, có rất ít nhân loại đến những tinh cầu này cư trú.
Bất quá, mỗi tinh cầu đều sẽ có người xây khách sạn, cung cấp dịch vụ và giám thị sự sống của tinh cầu.
Là chức nghiệp có giới hạn rất rộng, cơ hồ mỗi năm đều có thám hiểm giả hoặc thợ săn tới tinh cầu khác săn mãnh thú, tìm bảo vật duy trì sự sống hoặc làm giàu. Bọn họ đa phần đều là Tân nhân loại, trong cơ thể có huyết mạch dị thú hoặc có năng lượng của yêu thực, có thể cường hóa mỗi bộ phận trên cơ thể, do đó dù có trong hoàn cảnh ác liệt nào cũng vẫn có thể sinh tồn và hành động.
Trừ bỏ khả năng cường hóa ra, mỗi thám hiểm giả và thợ săn đều có một hoặc nhiều dị thú cùng bọn họ kề vai chiến đấu.
Kim Dư nhìn đám ngựa bay loạn đầy trời, lại nhìn đám người đang cong lưng gọi mèo. Bởi vì nhu cầu dị thú quá lớn, cho nên Mẫu Tinh liền có đủ loại dịch vụ dành cho dị thú, tỷ như, bệnh viện dị thú, học viện dạy kỹ năng cho dị thú, sở quản lý thời kì phát tình của dị thú….
Thẳng đến khi hỏi thăm được tin tức này, Kim Dư mới có thể nhẹ nhàng mà thở ra. Bởi vì đến lúc này, y cuối cùng cũng đã kiếm được phương pháp kiếm cơm ăn rồi. Nếu y không có thể lực, không có võ công cũng không có kiếm laser, không thể trở thành thợ săn hay thám hiểm giả, nhưng y có thể dựa vào thực lực của mình trở thành một bác sĩ tâm lý thú ý mà ha? Hoặc là làm nhân viên trong sở quản lý cũng không tồi đâu.
Kim Dư mệt mỏi vô cùng, vừa nằm lên giường đã ngủ sâu. Xem ra cuộc sống sau này của y nhất định sẽ tốt đẹp vô cùng, chính là Kim Dư đã quên mất một chuyện tàn khốc nhất trong thời đại công nghệ cao lại hỗn tạp này a. Thế cho nên, cuộc sống sau này của y đành phải cáo biệt với ánh mặt trời sáng lạn…..đến với tình cảm mãnh liệt thiêu đốt vô cùng hỗn loạn…
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
5 chương
288 chương
12 chương