Vợ trước có thai
Chương 4 : Rời đi
Thấy Tô Hàm dám đối mình như vậy, Lỗ thị giận dữ, bàn tay to hung hang hạ xuống trên mặt Tô Hàm :”Giỏi cho ả tiện nhân nhà ngươi, thật sự là phản rồi!”
Trên mặt trắng noãn của Tô Hàm lập tức trồi lên một cái chưởng ấn, khoé môi rỉ máu, đúng là bị Lỗ thị một tát đánh ra huyết.
“Nhị phu nhân.” Hoa Thảo bị doạ khóc thành tiếng, vội vàng cầm khăn lau chùi giúp Tô Hàm.
Tô Diệu Quang cũng hoảng sợ, trong lúc Lỗ thị lại giơ tay lên muốn muốn tát cái thứ hai, chạy qua ôm lấy cánh tay Lỗ thị, trong miệng kêu lên :”Đừng đánh, đánh hỏn mặt rồi sẽ không đáng giá.”
Tô Hàm tron lòng cả kinh, không thể tin nhìn Tô Diệu Quan, lạnh lùng hỏi :”Không đáng tiền là có ý gì, ngươi muốn đem ta bán đi sao?”
“Đồ vô dụng.” Lỗ thị ngầm bực tức do Tô Diệu Quang nói hớ ra miệng, đẩy hắn san bên cạnh, chống thắt lưng trừng mắt nhìn Tô Hàm :”Ngươi cũng đừng trách chúng ta, ngươi nếu đem năm trăm lượng rat hay ca ngươi trả nợ, tất nhiên là sẽ không bán buôn gì cả.”
“Hảo, hảo, hảo!” Tô Hàm tức giận ngược lại cười, liên tục nói ba tiến hảo, nhìn Lỗ thị nói :”Nươi muốn năm trăm lượng thôi chứ gì, ta cho ngươi năm trăm lượng.”
“Ôi muội tử, ngươi sớm ngoan ngoãn lấy ra thì đã tốt rồi, tẩu tử chỉ là nhất thời khó nhịn, ngươi đừng giận tẩu tử a!” Lỗ thị mừng rỡ, tiến lên nắm tay Tô Hàm, Tô Hàm cũng là lùi về phía sau từng bước né tránh, lạnh lùng nói :”Bất quá, ta hiện tại trên tay không có năm trăm lượng…”
Lỗ thị thay đổi sắc mặt rống to hét lên :”Không có, ngươi lừa ai đây, biểu cô nương họ Chu ở Tưởng phủ kia rõ ràng nói là đã cho ngươi năm trăm lượng…”
Giỏi cho Chu Diêm Ninh, Tô Hàm giận dữ, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, Tô Hàm cười nhạo :”Nàng nói các ngươi sẽ tin à, Tưởng phủ một phần cũng chưa cho ta, nàng ta lại dựa vào cái gì cho ta năm trăm lượng, nàng không có mắt hay là thiếu đầu óc…”
Lỗ thị nghe Tô Hàm nói mà sửn sốt, đang muốn mở miệng, Tô Hàm lập tức nói tiếp :”Các ngươi cũng đừng lo, ta nói cho các ngươi năm trăm lượng thì liền sẽ cho năm trăm lượng, Chu Diêm Ninh sau lưn ta quyến rũ Tưởng nhị ia, tự cho là bản thân làm việc thiên y vô phùng*(k chút sơ hở), ta sớm đã có hứng cứ trong tay, ta sẽ đem chuyện này đi tìm nàn, nếu nàng ấy không cho ta năm trăm lượng, ta sẽ đem chuyện nàng không biết xấu hổ nói ra…”
A, thế nhưng có loại chuyện này? Lỗ thị cùng Tô Diệu Quang đồng thời há to miện, kích động xoay người, một người vỗ hai tay, một người nhảy dựng lên chụp đùi.
Lỗ thị tròng mắt vừa chuyển liền đem Tô Hàm đặt ở trên giường :”Muội tử à, trên người ngươi còn chưa tiện vận động, ngươi tịnh dưỡng đi, ta và ca ngươi đi lấy lại công đạo cho ngươi, định không cho muội tử của chúng ta chút mặt mũi sao.”
Cũng không them hỏi Tô Hàm có chứng cớ gì, kéo tay Tô Diệu Quan liền đi ra ngoài, quản nó là chứng cớ gì chứ, chỉ cần cắn chặt chuyện Chu Diêm Ninh quyến rũ Tưởng nhị gia chèn ép muội tử mình, nàng ta thân là tiểu cô nương chưa lấy chồng còn không xấu hổ chết đi, đây quả thật là đường tài lộc từ trên trời rơi xuống mà, bọn họ muốn bao nhiêu, nàng ta cũng phải đưa bấy nhiên.
Lỗ thị cùng Tô Diệu Quang rốt cuộc đi rồi, Hoa Thảo thở dài nhẹ nhõm một hơi :”Nhị phu nhân, ta đi tìm chút thuốc mỡ đến…” Mặt Tô Hàm lúc này đã muốn bầm tím, nửa bên mặt đỏ bừng.
Tô Hàm giữ chặt Hoa Thảo, đè thấp tiếng nói :”Ngươi nhanh đi iam1 sát huy trưởng với tẩu tử của ta, xem bọn họ sẽ làm chuyện gì.”
Hai người này thật sự là tham lam không tính người, cho dù bọn họ có thể từ trên người Chu Diêm Ninh lừa được bạc, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha mình, cờ bạc chính là động khôn đáy, không biết một ngày nào đó sẽ đem nàng đi bán.
Hoa Thảo lập tức đi, Tô Hàm ôm mặt sung to âm thầm tính toán.
Một lúc lâu sau, Hoa Thảo thất kinh chạy tới :”Nhị phu nhân, không tốt, người mau đi thôi…”
“Đừng nóng vội, từ từ nói.” Tô Hàm đưa cho Hoa Thảo một chén trà, Hoa Thảo lo lắng làm sao còn tâm tình uống trà, vội la lên :”Đúng là Chu gia biểu tiểu thư đã báo tinh cho huynh trưởng cùng tẩu tử của người, làm cho bọn họ tìm đến đây, hiện tại đã trở mặt, tẩu tử của người quá lợi hại, Chu gia biểu tiểu thư xấu hổ giận dữ đáp ứng sẽ cho nàng ta ngân lượng, nhưng là, nhưng là muốn tẩu tử người đem người gả cho cái tên Trương đồ tể ở đường phía tây làm thiếp sau đó mới đưa bạc, ca người đã đi đường cái phía tây…”
Tô Hàm nghe xong hít một ngụm khí lạnh, cơ hồ vì Chu Diêm Ninh nhanh trí mà vỗ tay, cô nương này tương lai nhất định sẽ rất có tiền đồ, rất không phải là dạng người thiện lương gì đó. Xem ra, cùng Lỗ thị đối kháng, rất thích hợp.
Trước không đi còn chờ đến khi nào, Tô Hàm lập tức đứng lên, lấy ra đôi hoa tai trân châu chưa bị Lỗ thị soát đước nhét vào trong tay Hoa Thảo :”Hoa Thảo, cảm ơn ngươi, thứ này để lại cho ngươi làm kỉ niệm.” Có nghỉ sẽ cho Hoa Thảo một chút ngân lượng, nhưng hầu bao cũng đã bị Lỗ thị lấy đi, nàng giờ phút này vội vã ra khỏi thành, ngân hàng tư nhân tất sẽ không có thời gian đi.
Hoa Thảo lại đem hoa tai trả lại cho Tô Hàm, bùm cái quỳ xuống :”Nhị phu nhân, ta biết người là người tốt, phụ thân ta đã chết, ta đã sớm là cô nhi, nếu là nhị phu nhân không chê bai ta, ta nguyện ý đi theo nhị phu nhân, làm trâu làm ngực hầu hạ người, người mang ta theo cùng đi, được không?”
Tô Hàm nghe xong ngẩn ra, còn thật sự nhìn Hoa Thảo :”Ngươi thật sự nguyện ý đi theo ta, ta cũng không biết tương lai sẽ như thế nào…”
Hoa Thảo lập tức dập đầu đáp lời :”Nô tỳ không sợ, chỉ cần có thể đi theo nhị phu nhân, nô tỳ cái gì cũng không sợ.”
Tô Hàm cũng không phải là loại người rối rắm, sảng khoái đem Hoa Thảo kéo lên :”Như thế nào lại tự xưng là nô tỳ, từ giờ trở đi cũng không được gọi ta là nhị phu nhân, kêu Tô tỷ tỷ đi, về sau phàm là ta có miếng ăn, tất sẽ không để ngươi bị đói, chúng ta đi nhanh đi.”
Hoa Thảo còn nhỏ nhưng cũng rất kiên trì, nhìn Tô Hàm cười nói :”Nô tỳ cảm ơn nương tử.”
Tô Hàm không nói gì nhíu mi, cũng không có thời gian sửa lời nàng, trong phòng cũng không có gì thu dọn, hai người đem quần áo gói lại, Hoa Thảo vác ở sau lưng, liền đi ra ngoài.
Mới ra ngõ nhỏ, liền nhìn thấy Tô Diệu Quang dẫn theo một nam nhân tai to mặt lớn tinh tráng đi tới, Hoa Thảo lập tức thay đổi sắc mặt, kinh hô :”Đó là Trương đồ tể!”
Tô Hàm nhìn Tô Diệu Quang đối Trương đồ tể cúi đầu khom lưng hung hang cắn chặt răng, lôi kéo Hoa Thảo xoay người đi trở về.
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đúng lúc đi tới, quần áo tả tơi, cầm cây gậy trúc, toàn thân gầy gộc, trên vai mang một cái hầu bao cũ nát, vừa thấy liền biết thuộc trong nhóm cái bang.
“Cam Qủa ca!” Hoa Thảo kinh hỉ hô một tiếng.
“Hoa Thảo…” Cam Qủa kia dừng lại bước chân, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng, liếc mắt nhìn Tô Hàm bên người Hoa Thảo một cái, ánh mắt phức tạp, lại nhìn tay nãi sau lưng Hoa Thảo, nghi hoặc nói :”Muội đây là muốn đi đâu?”
Hoa Thảo vội vàng nói :”Ta muốn cùng nương tử rời khỏi chỗ này, huynh có thể giúp chúng ta đánh lạc hướng hai người phía trước rời đi hay không.”
Cam Qủa còn muốn hỏi tiếp, thấy Hoa Thảo vẻ mặt ấp gáp, đành phải gật đầu :”Các người trước tiên trốn đi, ta đánh lạc hướng bọn họ đi các người hả đi ra, theo cửa thành phía nam đi ra ngoài.” Hắn nói xong, nhanh chân chạy về hướng Tô Diệu Quang, không biết nói gì đó, Tô Diệu Quang cùng Trương đồ tể vẻ mặt khó nén đi theo hắn rời đi.
“Hắn gọi là Cam Qủa, từ nhỏ đã là cô nhi, thường giúp phu thân ta kiếm sống…” Hoa Thảo mang theo Tô Hàm hướng của thành nam đi đến, đơn giản giới thiệu Cam Qủa.
Kết quả khi hai người tới cửa thành, liền nhìn thấy Cam Qủa dựa chân tường hướng về phía Hoa Thảo cười.
“Cam Qủa ca, huynh như thế nào lại ở đây?” Hoa Thảo chấn động, lập tứng kinh hoảng nhìn quanh bốn phía.
Cảm Qua giống như biết Hoa Thảo đang lo lắng chuyện gì :”Đừng sợ, hai người bọn hắn bị ta dẫn đi cửa bắc, không đến hai canh giờ cũng đuổi không tới đây.”
Hoa Thảo ngạc nhiên nói :”A, Cam Qủa ca thật lợi hại, huynh nói với bọn họ cái gì?”
Cam Qủa được Hoa Thảo khen ngợi có chút ngượng ngùng, lung tung gãy cái ót nóu :”Cũng không có gì, liền nói với bọn họ là ta nhìn thấy hai người các muội hướng cửa bắc đi đến, nhạ, bọn họ còn thưởng cho ta hai văn tiền.”
Hoa Thảo phì cười thành tiến :”Hai đầu trư, dễ lừa!”
Cam Qủa cũng liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái, hướng Hoa Thảo nói :”Các ngươi muốn đi đâu, về sau còn trở về không?”
Đem người dẫn đi cửa bắc, bản thân lại nhanh hơn một bước đến cửa nam chờ các nàng, Tô Hàm nhíu mày, tiểu tử này tứng mạo hàm hậu, bên trong khôn khéo.
Hoa Thảo nhìn về phía Tô Hàm, đối với Cam Qủa nói :”Ta cùng nương tử muốn đi về phía nam, về sau sợ là sẽ không trở lại, ngày lễ ngày tết, phiền toái Cam Qủa ca thay ta đốt giấy tiền vàng mã cho phụ thân ta.”
Phát giác Hoa Thảo một lòng muốn đi theo Tô Hàm rồi, biểu tình trên mặt Cam Qủa có chút ngưng trọng, hắn lúc này không có trả lời đáp ứng, cúi đầu mọt lát mới nói :”Hai nữ tử các muội sợ là sẽ không an toàn, ta… Ta tiễn các muội một đoạn.”
Cũng không đợi hai người phản ứng, lập tức thuê một chiếc xe ngựa, trợ giúp Tô Hàm cùng Hoa Thảo ngồi lên xong, hắn thì cùng với xa phu ngồi ở ngoài đầu xe.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
17 chương
4 chương
496 chương
94 chương
128 chương
59 chương