Vợ trước có thai
Chương 2 : Ngọc bội
“Tô tỷ tỷ…” Nàng kia còn chưa đến gần, liền đã mở miệng trước, trong giọng nói vội vàng vẫn duy trì trạng thái mềm nhẹ dịu dàng.
Tô Hàm dựa vào người Hoa Thảo gian nan xoay người lại, biểu tình nhe răng trợn mắt trên mặt cực không tao nhã, một làn gió thơm đập vào mặt, nàng mở to hai mắt nhìn về phía người tới.
Mặt trái xoan, mũi miệng cân xứng, da thịt như tuyết, đôi mắt to đặc biệt, mặt mày hàm xuân, lộ ra khôn khéo lại vừa uyển chuyển hàm xúc, dưới làn váy xinh đẹp tinh tế màu xanh ngọc được thêu hoa tỉ mỉ là một đôi ngọc hài màu hồng nhạt, trên hài là một đôi bướm thêu bằng tơ vàng sống động như thể đập cánh bay đi.
Nàng nóng nảy đuổi đến, thời điểm đi đến trước mặt Tô Hàm hơi hơi thở dốc, vóc người tuy rằng vừa vặn, nhưng cũng thuộc dạng đẫy đà, trước ngực cao ngất động đậy, phập phồng giống như đồi núi, rất phong tình.
Tô Hàm thầm than, nữ tử cổ đại phát dục thực kha1 tốt, giống như nghĩ đến gì đó, nàng mạnh mẽ cúi đầu nhìn lại chính mình, mặt nhất thời suy sụp.
Ánh mắt đáng khinh của Tô Hàm làm cho trong lòng Chu Diêm Ninh vừa thẹn vừa giận, liếc mắt nhìn sân bay bằng phẵng của Tô Hàm một cái, trong mắt nàng hiện lên một chút khinh miệt tự đắc, nắm chặt khăn tay không dấu vết ưỡn cao bộ ngực.
Tia khinh miệt kia đúng lúc rơi vào trong mắt Tô Hàm vừa lúc đột nhiên ngẩn đầu, biểu tình Chu Diêm Ninh cứng đờ, nhưng trong nháy mắt lập tức thay đổi mỉm cười tiến lên từng bước kéo cánh tay Tô Hàm, nhưng trong một khắc đụng đến quần áo của Tô Hàm lại không hiểu thu hồi tay lại.
Nàng thật sự là hồ đồ mà, nàng là phải nhẫn đến cùng, nàng không cần phải lá mặt lá trái*(ý chỉ 2 mặt) đối với nữ nhân thô bỉ lại ngu xuẩn này, ân tình Tô Hiệp Hộ đối với Tưởng gia trong một khắc nhị ca ca nghe được tin nữ nhân này độc hại lão phu nhân liền kết thúc.
Bất quá nữ nhi đê tiện của Tô Hiệp Hộ, lại có được mệnh tốt gả cho nhị ca ca, dựa vào cái gì chứ!
Trong mắt Chu Diêm Ninh vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là ý cười dối trá chuyển thành kiêu căng châm chọc không chút nào che giấu, nàng cười lạnh nhìn Tô Hàm, sau đó lại lùi hai bước, giống nhưng sợ bản thân sẽ thân cận với hạng hèn mọn, còn lấy khăn nhẹ nhàng che lại mũi.
“Ngươi đã không còn là người Tưởng gia, ngọc bội kia cũng nên trả lại đi.” Chu Diêm Ninh ra mặt.
Lúc nãy nàng còn tính giả ý trấn an, dụ dỗ Tô Hàm đem vật kia cho đưa cho nàng, nhưng ánh mắt đáng khinh của Tô Hàm đã kích thích nàng, chỉ là ỷ vào ân cứu mạng của Tô Liệp Hộ đối với lão Hầu gia, ở Tưởng phủ diễu võ dương oai, điệu bộ kiêu căng xấu xí, thật làm cho người ta chán ghét.
Hiện tại nàng ta bất quá cũng chỉ là một ả bị phu quân ruồng bỏ, không cần tiếp tục ân cần nghênh tiếp nữa.
Sắc mặt Chu Diêm Ninh biến thành phấn khích so với hát hí khúc làm cho Tô Hàm đại khai nhãn giới, tâm lý đấu đá của nữ tử cổ đại quả nhiên đều là do trời sinh.
Tô Hàm cảm thán chốc lát, Chu Diêm Ninh nhíu mày, đã sớm dự đoán được nữ nhân này sẽ không dễ dàng giao ra, nàng âm thầm cười lạnh, trong mắt tràn đầy hiểu rõ hèn mọn, đối với bà tử có chút thể diện bên cạnh khoát tay.
Bà tử kia lấy ra một hầu bao, hất mũi dựng thẳng mắt đưa cho Tô Hàm, như thể bố thí.
Tô Hàm không có tiếp nhận, chỉ là xem xét liếc mắt hầu bao kia một cái, đường may không tinh xảo, hoa sắc cùng vải dệt lại hơi thô, cho thấy là dùng để thưởng cho hạ nhân.
Tô Hàm hí mắt, trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận Chu Diêm Ninh, trong miệng lại nói:” Bao nhiêu?”
Bà tử kia lấy lòng nhìn Chu Diêm Ninh một cái mới chuyển hướng sang Tô Hàm, kéo kéo khóe miệng, biểu tình trên mặt lộ vẻ như thể đang ban ân:” Dựa theo ý tứ nhị gia, là muốn nhị phu… Muốn Tô nương tử lập tức đem ngọc bội trả về, do biểu cô nương thiện tâm, cho ngươi hai mươi lượng bạc, ngươi cũng đừng không biết tốt xấu…”
Thì ra nàng ta chính là cái người được gọi là biểu cô nương đã mắng nguyên chủ da mặt dày! Ánh mắt Tô Hàm nhìn về hướng Chu Diêm Ninh lập tức liền thay đổi.
Nàng dựa vào người Hoa Thảo, tự tiếu phi tiếu cao thấp đánh giá Chu Diêm Ninh.
Rõ ràng là một bộ dáng nghèo túng chật vật, lại tự dưng toát ra một phần lạnh nhạt, nụ cười kia giống như đã hiểu rõ, lại giống như khinh thường.
Tô Hàm như vậy làm cho Chu Diêm Ninh ngẩn ra, nàng nàng không hiểu cảm thấy Tô Hàm có chút không giống trước kia, nàng có chút phiền não đánh gãy bà tử đang lải nhải, nhìn Tô Hàm bật thốt nói:” Thôi, dù sao chúng ta cũng từng quen biết, tuy là nhị ca ca khó kiềm chế, nhưng một thân thương tích này của ngươi đúng là do hắn thất thủ tạo thành, ta… Ta thay mặt nhị ca ca đối với ngươi làm chút bù đắp…”
Chu Diêm Ninh một chút cũng không biết trong lời này đã giúp cho Tô Hàm nhìn ra tin tức lớn, nàng nói xong liền lấy hầu bao từ bên hông rút ra hai tấm ngân phiếu, ở trước mặt Tô Hàm xẹt qua sau đó mới đưa cho bà tử kia:” Cho nàng.”
Một trăm lượng, bà tử trừng lớn mắt:” Biểu cô nương, này, này cũng hơi quá… Người phụng mệnh nhị gia, làm chi phải cho nàng ta thể diện này?”
Làm theo lời nói của nhị gia, một xu cũng không cho, nữ nhân này cũng phải ngoan ngoãn đem ngọc bội trả về.
Bà tử nắm ngân phiếu trong tay ánh mắt lại dừng trên cổ Tô Hàm, làm ra tư thế cậy mạnh đi đoạt lại.
Tô Hàm cười lạnh liếc mắt nhìn bà tư tử kia một cái, tay đem ngọc bội trên cổ cởi ra, trong suốt ướt át, xúc tua sinh ôn, quả nhiên là thứ tốt.
Tô Hàm diem ngọc bội ở trước mắt Chu Diêm Ninh quơ quơ:” Năm trăm lượng, thiếu một phân cũng không được.”
“Năm trăm lượng?” Bà tử kia kinh hô một tiếng, quả nhiên là khuê nữ của Tô Hiệp Lộ, năm trăm lượng a, nàng cũng thật dám mở miệng, thật đúng là da mặt dày không biết xấu hổ, nhị gia không cần nàng, lập tức liền thừa cơ lừa bạc của biểu cô nương, bà vội vàng nắm ống tay áo Chu Diêm Ninh:” Quá vô sỉ, biểu cô nương, một xu cũng không đem cho nàng, chúng ta trở về gặp nhị gia…”
Tô Hàm nhẹ nhàng cười, trong lời nói càng thêm vô lại cộng vô sỉ:” Nhị gia đem ta ném ra khỏi cửa lớn Tưởng phủ, trong một khắc kia, đồ vật trên người ta tất cả đều không có quan hệ gì với Tưởng phủ. Nói cách khác, ngọc bội này là vật riêng của ta, ngươi đừng khoe ra nhị gia hay tam gia gì đó với ta. Ta cho ngươi một khắc, à không, nên là thời gian một chén trà nhỏ. Ngọc bội này ta sẽ đem đến tiệm cầm đồ, đến lúc ngươi muốn đi lấy lại, năm trăm lượng cũng không đủ… Nói sai…”
Tô Hàm pha thâm ý tạm dừng một chút:” Nhị gia vì sao tặng cho ta ngọc bội này, nói không chừng đối với ta là một phen…”
“Được, ta cho ngươi năm trăm lượng.” Chu Diêm Ninh cắn răng cắt đứt lời nói vô sỉ của Tô Hàm.
Tuy rằng năm trăm lượng đối với nàng không phải là một số tiền nhỏ, nhưng ngọc bôi này là của mẫu thân Tưởng Hạng Mặc trước khi mất giao cho con dâu, sau này lại bị lão thái gia đưa cho Tô Hiệp Hộ làm sính lễ, Tưởng Hạng Mặc đối với Tô Hàm chán chường đến tận xương tủy, nghe thấy tên Tô Hàm liền nổi trận lôi đình, nàng nào dám cùng Tưởng Hạng Mặc nhắc tới chuyện đem ngọc bội trở về, lại không cam lòng nhìn Tô Ham mang ngọc bội rời đi, lại sợ sau này Tưởng Hạng Mặc nhớ tới ngọc bội sẽ cùng Tô Hàm có gặp mặt.
Đừng nói là năm trăm lượng, cho dù Tô Hàm mở miệng đòi một ngàn lượng, nàng cũng bất chấp đáp ứng.
“Được, ngươi chờ đó.” Chu Diêm Ninh sợ Tô Hàm đổi ý, xoay người trở lại phủ lấy bạc.
Biểu cô nương này quả nhiên cùng Tưởng lão nhị có gian tình a, nàng bất quá cũng chỉ là muốn thử một lần, cô nương này ngay cả bàn cũng không cần bàn, Tô Hàm tâm tình vui vẻ nhéo nhéo khuôn mặt Hoa Thảo đang trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía Chu Diêm Ninh lớn tiếng nói:” Ai nh nha nha, ta có phải muốn quá ít hay không, Hoa Thảo nha, chúng chúng ta sẽ chờ nàng ta một khắc, ngươi đi giúp ta hỏi thăm thử nhà nào có ý muốn ra giá cao…”
Nhìn Chu Diêm Ninh cơ hồ muốn xách váy chạy thật nhanh, Tô Hàm rốt cuộc khống chế không được cười ra tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
17 chương
4 chương
496 chương
94 chương
128 chương
59 chương