Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Từ sau khi thi đấu Liên Minh Luyện Trận, Quân gia lại không ngừng có Luyện Trận Sư gia nhập, hiện giờ nhìn cường giả đã từng gặp nhưng không với tới được, trong lòng Quân Lâm Thiên có chút cảm thán. Phải biết rằng, trong những người này, có rất nhiều người lúc trước đều không muốn liếc ông một cái, bây giờ, lại tranh nhau muốn vào Quân gia. Khi Quân Lâm Thiên cảm nhận được những người này hết sức vâng theo, một người vội vã từ ngoài cửa chạy vào. “Gia chủ, có một nữ tử tiến vào Quân gia, nói là tới tìm Thanh Vũ tiểu thư.” “Tìm nha đầu kia?” Quân Lâm Thiên sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày: “Nữ nhân kia có nói nàng là ai hay không.” “Nàng nói mình là bằng hữu của tiểu thư, tên là Gia Cát Vân…” Dần dần, mày của Quân Lâm Thiên thả lòng ra: “Trước để nàng vào đi.” “Vâng, gia chủ.” …… Nửa khắc sau, một vạt áo màu đen từ ngoài cửa bước vào, đập vào trong mắt Quân Lâm Thiên. Nữ tử này cũng không phải là tuyệt sắc khuynh thành, nhiều lắm coi như khuôn mặt thanh tú, nhưng mà, đôi mắt đen kia lại sắc bén như kiếm, giữa mày mang theo khí thế người bề trên. Loại khí thế này, ông chỉ thấy qua ở trên người ngoại tôn nữ kia của mình… “Cô nương, không biết ngươi là người phương nào, tới tìm ngoại tôn nữ của ta là có chuyện gì?” Gia Cát Vân lạnh nhạt nhìn Quân Lâm Thiên: “Ta là bằng hữu của nàng, lúc trước khi nàng đến Thần Cảnh ta đã đáp ứng với nàng, rồi sẽ có một ngày đến nơi này gặp nàng, hiện giờ, ta là vì ước hẹn mà đến, không biết hiện tại nàng có ở đây không?” “Xin lỗi, nàng không ở Quân gia.” Quân Lâm Thiên mỉm cười: “Bây giờ nàng đã đi Phượng Hoàng nhất tộc, đoán chừng vài ngày nữa sẽ trở về, nếu cô nương không ngại, có thể ở lại Quân gia chờ.” “Không ở đây sao?” Gia Cát Vân nhíu mày lại, nhàn nhạt nói: “Nếu nàng không ở đậy, vậy ta cáo từ.” Nói xong, nàng ôm nắm đấm, không chờ Quân Lâm Thiên giữ lại, biến mất ở trong ánh mắt của ông… …… Ở ngoài rừng cây, ánh mặt trời chiếu xuống, ở trên lá cây bao phủ một lớp ánh sáng trong suốt. Gia Cát Vân dừng chân lại, ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, khóe môi cong lên một cong độ nhàn nhạt. “Hình như Phượng Hoàng nhất tộc ở phía này, chỉ cần luôn đi thẳng là có thể tới Phượng Hoàng nhất tộc, không nghĩ tới đến Thần Cảnh nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có tin tức của nàng …” Trong nháy mắt, trong đầu Gia Cát Vân hiện ra một khuôn mặt tuyệt sắc thanh lệ, ý cười trên mặt càng thêm nhu hòa. “Vô Tình, xem ra chúng ta vừa rời khỏi Phượng Hoàng nhất tộc không lâu, đã gặp được phiền toái.” Bỗng nhiên, một giọng nói thanh lãnh từ phía trước truyền đến, truyền vào trong tai Gia Cát Vân… Nàng khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lập tức, một đôi nam nữ bị vây ở trong đám người xuất hiện ở phạm vi tầm mắt của nàng. Cánh tay của nam nhân nhẹ ôm lấy nữ tử bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua những người vây xung quay bọn họ, trong lúc lơ đãng tỏa ra khí thế khiến cho lòng người run sợ. Cầm đầu chính là một nam nhân trên mặt có một vết đao sẹo ngang, trong tay cầm theo một chiếc rìu lớn, chỉ là sau khi cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người nam nhân, cơ thể nhịn không được run rẩy vài cái. “Ta…… Chúng ta chỉ là tản bộ ở chỗ này, không sai, là tản bộ.” Trên người nam sẹo chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng ảo não không thôi, hắn cướp ai không tốt, cố tình trêu chọc hai ác ma như vậy… “Phải không?” Quân Thanh Vũ mỉm cười: “HÌnh như vừa rồi ta nghe có người nói muốn đánh cướp chúng ta, còn để chúng ta giao hết tất cả tài vụ ra đây, xin lỗi, ta quên là ai, ngươi có thể // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465860.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465860.png" data-pagespeed-url-hash=4254433108 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>