Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Nơi trục xuất là nơi lúc trước Quân Thanh Vũ đi vào Thần Cảnh, bây giờ nếu muốn rời khỏi cũng chỉ có thể đi qua nơi này. Lúc này chỗ biên cảnh nơi trục xuất, Quân Thanh Vũ lẳng lặng đứng ở bên cạnh trận pháp, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện ở khóe môi của nàng, nhàn nhạt nói: “Nơi này chính là nơi trận pháp, bây giờ ta sẽ phải đi phá giải trận pháp…” Xôn xao! Cơ thể của chợt lóe mấy cái, rơi xuống phía trước trận pháp, rũ mắt nhìn xuống trận pháp dưới tay. Động tác của nữ tử cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng khiến người ta không thể dời ánh mắt đi, Quân Lâm Thiên ngơ ngẩn nhìn chăm chú Quân Thanh Vũ, khẽ thở dài một tiếng, khóe môi nở một nụ cười khổ. Ông còn nhớ rõ lần đầu gặp nhau, nha đầu này chỉ coi như là một thiên tài hơi xuất chúng một chút mà thôi, lại ở trong thời gian ngắn ngủn trưởng thành cho tới mức bây giờ, thật sự khiến người ta không thể không cảm thán… Rất nhanh Quân Thanh Vũ đã hoàn thành thay đổi trận pháp, chậm rãi thu tay lại, nhìn mọi người phía sau, nói: “Chúng ta đi thôi.” “Được…” Nghĩ đến sắp trở về đại lục đã rời đi lâu, lòng của Quân Ngọc Nhi bất giác run rẩy một chút, trong hai mắt hiện ra tia sáng… Bắc Thần giơ tay kéo Quân Ngọc Nhi vào trong lòng, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp như xuân: “Ngọc Nhi, có ta bồi nàng…” Lúc trước nàng chịu quá nhiều tổn thương, một đời này, hắn chỉ nguyện cho nàng nhiều sủng ái nhất…… Đại lục Cổ Võ, trong Tiêu gia, Tiêu lão gia tử đang nói cái gì đó với khách nhân ở đại sảnh, lại vào lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào. “Lão gia, lão gia, biểu tiểu thư đã trở lại…” “Cái gì?” Tiêu lão gia tử ngây ngẩn cả người, một trận mừng như điên nảy lên trong lòng, không kịp giải thích với khách nhân, đã chạy như điên ra ngoài cửa… Liếc mắt một cái, ông đã nhìn thấy nữ tử đứng ở trong sân, hơi dừng bước chân, cổ họng nghẹn ngào một chút, nhưng còn chưa nói ra miệng, trong lúc lơ đãng ánh mắt đã quét về phía nữ tử phía sau Quân Thanh Vũ… Khuôn mặt tuyệt mỹ kia như còn ở bên trong ký ức của ông, lại rõ ràng như thế, rồi lại như cách một thế hệ. Lão gia tử ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu nữ, giọng nói run rẩy: “Ngọc…… Ngọc Nhi, con còn sống?” “Phụ thân.” Quân Ngọc Nhi nâng bước đi về phía lão gia tử, nắm chặt hai tay của ông, nước mắt từ trong mắt chảy xuống. “Phụ thân, con đã trở về, nữ nhi đã trở lại…” “Trở về thì tốt, trở về thì tốt.” Mắt của Tiêu lão gia tử ngấn nước, giọng run rẩy nói. Giờ khắc này, trong lòng ông kích động có thể tưởng tượng được đến, còn có một loại vui sướng mất mà tìm lại được… “Quân đại nhân, ngươi cũng tới sao?” Tiêu lão gia tử lau nước mắt chảy ở khóe mắt: “Xem ra phụ nữ các ngươi đã tương nhận rồi.” “Phụ thân, cho dù phụ nữ chúng con tương nhận, người cũng vĩnh viễn là phụ thân của con, con sẽ không quên ân dưỡng dục của người, cũng sẽ không quên huynh trưởng yêu quý và sủng nịch con, cả đời này, Tiêu gia đều là nhà của con, cho nên lần này tới nơi này, chính là vì con đón người rời đi.” “Rời đi?” “Đúng vậy, tiếp theo Thanh Vũ muốn thành thân, loại chuyện này, người làm gia gia này có thể vắng mặt sao? Cho nên, chúng con mới từ Thần Cảnh xuống đây…” “Được, vậy ta đi tìm người truyền phụ tử Tiêu Kiếm quay về, đến lúc đó chúng ta rời đi với con!” Không gì đáng trách, Tiêu Kiếm trở về nhìn thấy muội muội đã mất từ lâu, cũng xuất hiện biểu tình như Tiêu lão gia tử, còn là không thể tin được, hoài nghi mình hoa mắt, rồi chợt chính là kích động và kinh hỉ tràn đầy trong lòng kia… Bọn họ ai cũng đều không nghĩ đến, Ngọc Nhi lại còn sống… Cùng thời khắc đó, // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465861.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465861.png" data-pagespeed-url-hash=253965733 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>