Vô Tận Thần Công
Chương 307
Nghe lời nói của Dương Thạc, Tào Tung không khỏi sững sờ.
- Dương công tử, ta nói nhiều một câu. Mạc Vân Cốc kia là cường giả Võ Thánh. Nếu đi ám sát hắn, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh đấy!
Tào Tung chau mày, nhắc nhở Dương Thạc.
- Muốn giết ta sao? Ít nhất Mạc Vân Cốc còn chưa có bản lĩnh này. Tào công công đừng lo.
Dương Thạc mỉm cười.
- Nếu như không có chuyện gì khác thì mời Tào công công chuẩn bị trước một phen. Tối đa là tới nửa đêm, ta sẽ tới doanh trướng của phản quân. Dương mỗ xin lỗi vì không bồi tiếp được, phải tới không gian của Thập Phương Ca Sa chuẩn bị một phen!
Dương Thạc nói.
Vừa nói hắn vừa trực tiếp xé mở hư không, bước một bước vào bên trong không gian của Thập Phương Ca Sa.
Thần Long đã chui vào bên trong Thập Phương Ca Sa rồi.
- Tiểu Địch còn đang tu luyện sao?
Sau khi tiến vào trong Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc hỏi Thần Long.
- Tiểu gia, tiểu nãi nãi hình như đốn ngộ gì đó, từ hôm qua đã bắt đầu, chắc cũng đốn ngộ xong nhanh thôi. Lần này đốn ngộ xong thì chỉ sợ thực lực của tiểu nãi nãi phải bước vào cấp độ Đường tiên sinh rồi. Mặt khác mấy hôm nay Huyết Phi và Hắc Hùng đều chui vào cạnh thi thể của Huyền Ưng và Hắc Hùng thượng cổ, không biết là làm trò gì. Thực lực của bọn chúng đều là Võ Tôn cao giai, chắc thấy các ngươi tu luyện nhanh chóng quá nên hơn tự ti, cho nên bế quan tiềm tu chăng?
- Mà Tiểu Hỏa thì ngược lại, hiện tại đã là Đại Tông Sư rồi. Đáng tiếc là tiềm lực của nó có hạn, dù kích phát được huyết mạch Cùng Kỳ trong người, chắc tối đa chỉ đạt tới cấp độ Võ Thánh là đỉnh cao rồi!
Thần Long nói.
Rống rống!
Thần Long đang nói chuyện thì có tiếng thú rống truyền đến.
Một con Cùng Kỳ dài chừng hơn hai trượng, trên người mang theo hoa văn màu trắng và màu đỏ bay nhanh trên không trung tới trước mặt Dương Thạc, thân mật dùng đầu dụi vào tay hắn, đúng là hỏa độc Cùng Kỳ Tiểu Hỏa.
- Tiểu Hỏa đạt Đại Tông Sư sơ giai rồi à? Lần này ám sát Mạc Vân Cốc, ngược lại cũng coi như một trợ lực lớn rồi.
Dương Thạc xoa đầu Tiểu Hỏa, miệng nói.
Hỏa độc Cùng Kỳ rốt cục có huyết mạch thần thú, vốn huyết mạch Bạch Văn Cùng Kỳ, sau khi trưởng thành sẽ đạt cấp độ Đại Tông Sư.
Tiểu Hỏa hấp thu hỏa độc, nuốt loạn đan dược, ăn không ít thiên tài địa bảo, tiềm lực còn mạnh hơn hỏa độc Cùng Kỳ Bạch Phát Dược Thiên Tôn không ít.
Nhất là Dương Thạc và tiên đạo có một ít La Hán quả, Phật Thủ quả, các loại linh dược bên trong Thập Phương Ca Sa đã chín rồi. Dương Thạc còn chưa có cơ hội ăn, để thằng ranh Tiểu Hỏa này ăn vụng không ít. Đúng là dựa vào những linh dược, linh quả trên nên Tiểu Hỏa mới có thể đạt tới Đại Tông Sư sơ giai nhanh như vậy.
Chẳng qua dù thực lực của nó tăng lên cực nhanh, cũng không có bình cảnh nhưng tiềm lực lại không coi là cao lắm.
Đến cấp độ Võ Thánh là coi như chấm dứt rồi!
Mà Huyết Phi, Hắc Hùng tuy hiện tại bị Tiểu Hỏa bỏ xa nhưng tiềm lực của chúng lại lớn vô cùng, tương lai rất có thể đạt tới cấp độ của Thần Long, vượt qua Võ Thánh, cùng một cấp bậc với tổ tiên thượng cổ của chúng.
Đương nhiên là thực lực hiện tại của chúng vẫn chưa đáng coi vào đâu.
Lần ám sát Mạc Vân Cốc này, chúng cũng không giúp gì được.
Tiểu Hỏa cấp độ Đại Tông Sư, trên người có hỏa độc, ngược lại có thể trợ giúp Dương Thạc, Tào Tung đến vây công Mạc Vân Cốc.
- Tiểu Hỏa không ngờ còn đốn ngộ. Chờ nàng một chút vậy!
Dương Thạc thầm nghĩ
Có khả năng Tiểu Địch trong lần tập kích này có tác dụng còn lớn hơn Dương Thạc!
Thần âm Linh Đang của nàng trực tiếp công kích thần hồn Mạc Vân Cốc, dù Mạc Vân Cốc có áo giáp mạnh, sử dụng vũ khí cường thịnh thì chỉ sợ cũng khó ngăn cản nổi công kích bằng thần âm.
Không cần trực tiếp giết chết thần hồn của hắn, chỉ cần khiến đầu hắn đau đớn một lát là có thể tạo thành cơ hội tuyệt vời cho Dương Thạc và Tào Tung rồi.
- Tiểu Địch đột phá đến cấp độ Đại Tông Sư, thi triển Thần âm Linh Đang, ảnh hưởng đối với Mạc Vân Cốc càng lớn. Đến lúc đó xác suất chém giết được Mạc Vân Cốc lại ít nhất tăng lên được hai phần nữa!
Trong lòng Dương Thạc nghĩ, thân thể nhoáng lên, bay đến sơn cốc trong Thập Phương Ca Sa. Dương Địch đang ngồi khoanh chân tu luyện lĩnh ngộ. Dương Thạc cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, nhắm mắt tu luyện.
Ô ô ô ô ông!
Ô ô ô ô ông!
Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Thạc cảm thấy trong thân thể Dương Địch bên cạnh, năm trăm mười hai huyệt khiếu cùng chấn động mạnh mẽ.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Ngay sau đó một khắc, chung quanh Dương Địch, sóng âm cuồn cuộn như là tiếng sấm. Trong đó ẩn chứa ý vị của hổ báo lôi âm tầng hai.
- Tiểu Địch sắp đột phá rồi.
Trong lòng Dương Thạc máy động, nhanh chóng mở hai mắt nhìn về phía Dương Địch.
Năm trăm mười hai huyệt đạo cùng cộng hưởng.
Hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
Đủ loại dấu hiệu cho tấy, giờ phút này, Dương Địch đã dựa vào đốn ngộ đột phá hoàn toàn, đi vào cảnh giới Đại Tông Sư.
Không thể nghi ngờ, thiên phú của Dương Địch so với Dương Thạc đâu chỉ là gấp đôi. Vốn nàng tu luyện thần công của Thiên Âm môn, nhưng sau lại lấy được truyền thừa của Đạo Hoàng nên đã hoàn thiện được công pháp của mình. Công pháp của nàng là cùng một cấp với Cửu Dương huyền công của Dương Thạc.
Với điều kiện như vậy thì dù Dương Địch không có vận may như Dương Thành, Nam Cung Thương thì thực lực cũng có thể nhanh chóng tăng lên, mới hai ba năm mà đã đi vào cảnh giới Đại Tông Sư rồi.
Quả nhiên, danh xưng tuyệt thế thiên tài được sinh theo ý trời là rất đúng.
Ô...ô...ô...n...g!
Ô...ô...ô...n...g!
Sóng âm trên người Dương Địch không ngừng tràn ra hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
Dương Thạc ngồi xếp bằng bên cạnh Dương Địch. Dưới sự ảnh hưởng của sóng âm này, Dương Thạc cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, hơi khó chịu. Có thể thấy, sóng âm này chính là đòn tấn công thần âm bằng của Dương Địch.
Mặc dù Dương Thạc chỉ có tu vi Đại Tông Sư, nhưng vì trước kia, thần hồn phát sinh dị biến, thậm chí có năng lực đặc biệt, nên chỉ tính về thần hồn thì Dương Thạc có thể sánh bằng cao thủ Võ Thánh. Biểu hiện rõ ràng nhất chính là thị giác cùng thính giác của hắn vượt xa Đại Tông Sư bình thường.
Dù là thần hồn của Võ Thánh bị Thần âm của Dương Địch tấn công đều cảm thấy choáng váng. Có thể thấy, sai khi Dương Địch đột phá cảnh giới Đại Tông Sư thì sự tấn công bằng thần âm của nàng đã có thể ảnh hưởng đến cao thủ Võ Thánh.
Nếu sử dụng Thần Âm Linh Đang thì có thể gia tăng sức mạnh, vậy thì càng có thể tổn thương tới cao thủ Võ Thánh rồi.
- Không biết khi Mạc Vân Cốc gặp thần âm công kích thì sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?
Dương Thạc thầm nghĩ, nói.
Một lát sau, Dương Thạc chợt cảm giác được lôi âm kèm theo phạm âm ở chung quanh đang nhanh chóng biến mất.
Toàn bộ đã thu vào bên trong cơ thể Dương Địch.
Hai mắt Dương Địch cũng dần mở ra.
Lúc này, khí chất của Dương Địch đã rất khác so với lúc trước, bồng bềnh xuất trần, căn bản không có cảm giác như một thị nữ nhỏ. Dương Thạc nhìn Dương Địch mà như thấy một vị Tiên vậy.
Mấy năm trước, Dương Địch còn quá nhỏ, mới chỉ là cô nương nhỏ mười hai tuổi mà thôi. Thậm chí, thân thể cũng chưa phát dục, chưa có kinh nguyệt, mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là phải hầu hạ Dương Thạc, ở cùng một chỗ với Dương Thạc. Bây giờ, tuy mới qua hai ba năm, nhưng hai ba năm này lại là thời kỳ một cô nương phát dục nhanh nhất, từ một con vịt con xấu xí hoàn toàn biến thành một thiên nga ưu nhã.
Nếu không phải vì Dương Thạc hấp thu máu huyết Hắc Hùng, thân thể đã phát dục, cao đến tám thước thì chỉ sợ khi ở trước mặt Dương Địch cũng phải cảm thấy tự ti, mặc cảm.
- A, thiếu gia, ngài đã đến rồi à.
Dương Thạc cứ nhìn chằm chằm Dương Địch, lúc này, Dương Địch cũng nhìn thấy Dương Thạc.
Thấy Dương Thạc nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt Dương Địch không khỏi đỏ lên.
- Thiếu gia…
Trừng Dương Thạc một cái, Dương Địch vội vàng cúi đầu.
- Ách…
Lúc này, Dương Thạc mới kịp phản ứng.
- À, ừ… việc này, tiểu Địch, tối hôm nay ta muốn tiến vào trong quân doanh của phản quân Mạc Vân Cốc, để ám sát hắn. Đến lúc đó, ngươi ở bên cạnh hỗ trợ nhé.
Dương Thạc nhìn sang chỗ khác, rồi nói.
- Có Thần Âm Linh Đang của ngươi thì sẽ ảnh hưởng đến thần hồn của hắn. Đến lúc đó, nhục thể cùng thuần dương chân thân của ta sẽ tấn công hắn trước, lại thêm Tiểu Hoả cũng cùng vây giết Mạc Vân Cốc. Ngoài ra còn có Tào công công Tào Tung của Đại Chu Hoàng Thành, ông ấy cũng muốn hành động cùng chúng ta.
Dương Thạc nói.
Dương Thạc nghĩ, mình, Tào Tung và Tiểu Hoả cùng vây giết thì dù Mạc Vân Cốc là cao thủ Võ Thánh cũng khó có thể chống lại được.
Khi cao thủ vây giết thì chỉ cần phối hợp ăn ý là có thể phát huy được uy lực rất mạnh, thậm chí có thể vượt cấp mà đánh bại kẻ địch.
Thân thể Dương Thạc mặc Bắc Địa Uy Lực giáp, cầm trong tay Thần Long Liệt Khôn đao thì có thể coi là cao thủ Đại Tông Sư rồi.
Thậm chí, nếu bộc phát mãnh liệt thì hắn có thể đánh ra hổ báo lôi âm tầng thứ ba, có thể so với cao thủ Võ Thánh sơ kỳ.
Cửu Dương Chân Thân cũng tương đương như vậy.
Mà Tào Tung lại là cao thủ Đại Tông Sư đỉnh phong, nếu bộc phát uy lực thì có thể so với Võ Thánh.
Đây chính là ba cao thủ Đại Tông Sư đỉnh phong đồng thời vây giết đấy. Còn Tiểu Hoả là Đại Tông Sư sơ kỳ thì để nó hỗ trợ ở bên ngoài.
Vậy nên, xác suất giết được Mạc Vân Cốc cũng tăng thêm không ít.
Vấn đề duy nhất chính là, nếu không thể trong một kích giết chết được Mạc Vân Cốc, thì chỉ sợ một số hộ vệ Đại Tông Sư bên cạnh Mạc Vân Cốc sẽ cuốn lấy đám người Dương Thạc. Lúc ấy, Mạc Vân Cốc có thể bộc phát thực lực mạnh nhất của hắn. Khi đó, muốn giết chết Mạc Vân Cốc sẽ càng khó khăn hơn.
- Tính sau vậy, đành cố gắng nhất kích tất sát thôi.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Giết Mạc Vân Cốc ư?
Dương Địch hơi cụp mắt xuống, không chút do dự, nhẹ gật đầu.
- Con trai của Mạc Vân Cốc là Mạc Địch vốn rất đáng ghét. Thiếu gia đã giết Mạc Địch thì dù sớm hay muộn Mạc Vân Cốc cũng sẽ đến giết ngài. Bây giờ, chúng ta giết hắn đi, để về sau hắn khỏi phải nghĩ cách đối phó chúng ta.
Dương Địch cũng không phải người quá lương thiện gì.
Thực tế trước kia, khi cùng sống với Dương Thạc ở phủ Trấn Quốc Công, nàng chính là một nàng bé tương đối đanh đá, chỉ ở trước mặt Dương Thạc mới biểu hiện ôn nhu một chút mà thôi, nếu không, ở phủ Trấn Quốc Công, nàng đã sớm bị bắt nạt đến chết rồi.
Sau khi đến Thiên Âm Môn, cái tính cọp mẹ của nàng cũng được phát huy đến cực hạn. Trình độ tàn nhẫn của nàng còn hơn bài bậc so với hai sư tỷ Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh. Lúc trước, Dương Thạc giết Mạc Địch, bây giờ lại muốn giết Mạc Vân Cốc thì Dương Địch cũng không cảm thấy áy náy chút nào. Dù sao Mạc Địch cứ muốn dây dưa với mình, nên hắn bị giết cũng là đáng đời. Cha con Mạc Vân Cốc cũng không phải kẻ lương thiện gì, giết bọn chúng cũng là vì trừ hại cho nhân dân.
- Ừ, đi xem Tào công công đã chuẩn bị xong chưa.
Dương Thạc gật đầu nhẹ.
- Nếu chuẩn bị xong rồi thì lập tức xuất phát.
Dương Thạc nói.
Mười dặm về phía đông bên ngoài kinh thành.
Một khu doanh trại dài dằng dặc đã được dựng lên.
Những đống lửa cũng được đốt lên. Lúc này, đa số người trong 30 vạn tên tội phạm đã ăn xong cơm tối, đang nghỉ ngơi trong lều trại. Chỉ có một số ít thì canh gác bên ngoài doanh trại.
Trung tâm quân doanh, một lều trướng lớn nhất đang thắp sáng đèn.
Mạc Vân Cốc ngồi ngay trên đầu, bảy tên thất quái, bảy người Đại Tông Sư thì phân chia ngồi hai bên. Hai vị trí ngay gần chỗ trên cùng còn có hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Trong hai người đàn ông này, một người tên là Lô Quyền, một kẻ tên là Phương Tôn Minh, theo thứ tự là kẻ đứng đầu trong giới hắc đạo ở tỉnh Sơn Dương và tỉnh Sơn Âm. Lô Quyền chiếm giữ tỉnh Sơn Dương, đều là giặc cướp, dưới quyền có mấy vạn binh mã. Triều đình Đại Chu đã từng phái ba lần binh tới vây quét chúng nhưng đều bị thất bại. Dưới trướng hắn, chỉ riêng cao thủ Võ Tôn cũng có hơn trăm người rồi.
Còn tên Phương Tôn Minh thì thành lập giáo phái, tập trung mấy chục vạn dân ở tỉnh Sơn Âm. Trong đó, người có thể chiến đấu cũng có mấy vạn. Thuộc hạ của hắn cũng có không ít cao thủ.
Hai người này đều là cao thủ Đại Tông Sư.
Lần này Mạc Vân Cốc khởi binh đã lôi kéo hai người làm tả tướng và hữu tướng, cùng Mạc Vân Cốc tạo thành thế chân vạc.
- Lô đại đương gia, Phương giáo chủ, chuyện ngày mai đành nhờ vào hai vị rồi.
Mạc Vân Cốc nằm nghiêng trên một chiếc giường lớn bằng da hổ, hai mắt hơi nheo lại, nhìn về hai người lúc nãy, nói.
- Mạc lão đại yên tâm.
Lô Quyền không coi ra gì, nói.
- Chỉ là cấm quân Đại Chu mà thôi, sao có thể ngăn cản được hùng binh như hổ lang của chúng ta chứ? Hừ, đám quân đội Đại Chu kia còn không bằng đàn bà. Trước lúc mặt trời lặn ngày mai, Lô Quyền ta sẽ giúp Mạc lão đại phá tan kinh thành. Lúc đó, Mạc lão đại được phong làm Tịnh Kiên Vương của Đại Thần thì đừng quên đám huynh đệ chúng ta là được.
Lô Quyền kiêu ngạo nói.
- Mạc lão đại, nếu không còn chuyện gì thì chúng ta cáo từ trước.
Thoạt nhìn tên Phương Tôn Minh kia trầm ổn một chút, chắp tay hướng Mạc Vân Cốc, nói.
- Ừ, hai vị về trước đi. Mạc mỗ không tiễn rồi.
Mạc Vân Cốc gật đầu nhẹ.
Lô Quyền cùng Phương Tôn Minh vừa mới ra khỏi doanh trướng thì sắc mặt Mạc Vân Cốc đã trở nên âm trầm.
- Tuy hai người kia đã về dưới trướng ta nhưng chỉ sợ xuất công mà không xuất lực. Ngày mai đánh kinh thành còn cần quân của chúng ta làm chủ lực. Hừ, bây giờ chúng ta còn dùng tới bọn chúng… Đợi đến khi phá được kinh thành thì bọn chúng cũng không còn tác dụng nữa, sớm muộn gì cũng phải giết chết bọn chúng, sát nhập nhân mã của bọn chúng.
Mạc Vân Cốc âm trầm, chậm rãi nói.
- Mạc lão đại, đến lúc đó, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng là bảy huynh muội chúng ta sẽ lấy mạng hai người bọn chúng.
Sau lưng Mạc Vân Cốc, lão đại Thất quái, lão mù "Độc Cáp Mô" Thẩm Thiên Lai nhỏ giọng nói.
Mạc Vân Cốc gật đầu nhẹ.
- Thẩm lão đại, mấy người các ngươi ra bên ngoài trông chừng một chút, ta hơi mệt… Tiểu Mị, ngươi lưu lại…
Truyện khác cùng thể loại
925 chương
11 chương
1062 chương
3 chương
1149 chương
131 chương
9 chương
729 chương