Kiếm Động Cửu Thiên
Chương 1
Nguyên Thạch Trấn, Chu gia.
Mặt trời chói chang phủ xuống, trên một quảng trường có mười mấy thiếu niên nam nữ đang hô hô quát quát luyện công phu, mỗi một người mồ hôi ướt đẫm lưng, khổ không thể tả. Một trung niên nam tử chắp tay sau lưng đi lại trong đám người, thường thường hừ lạnh một tiếng, khiển trách thiếu niên lười biếng.
Ở trên một tảng đá lớn của quảng trường, một gã thiếu niên mày kiếm mắt sáng khoanh chân ngồi, thiếu niên 17, 18 tuổi, dáng người thon dài, thập phần tuấn mỹ.
Lúc này là giữa tháng chín, là lúc cuối thu nắng gắt nhất, phơi nắng dưới ánh mặt trời, độ nóng tảng đá này cũng tới mức nấu chín trứng gà. Thiếu niên khôi ngô kia tuy rằng mày luôn nhíu chặt, nhưng mà thủy chung không đứng lên, mồ hôi nhễ nhại cả hai bên thái dương.
Hắn tên Chu Hằng, đang tu luyện công pháp bí truyền của Chu gia - Liệt Dương Quyết.
Võ giả tu luyện là luyện hóa thức ăn trong bụng, chiết xuất ra năng lượng có thể hấp thu trong đó, luyện hóa ra nguyên lực của bản thân, chứa đựng ở trong tế bào con người. Liệt Dương Quyết này lại có thể mượn dùng lực lượng ánh mặt trời, tăng tốc hấp thu thức ăn, đề cao hiệu suất chuyển hóa.
Ánh mặt trời càng mãnh liệt, hiệu suất chuyển hóa cũng càng cao, nhưng mà lại có mấy người có thể phơi nắng được dưới ánh mặt trời này chứ, nhiều nhất là tu luyện được mười mấy phút, nửa tiếng liền phải chạy tới bóng râm hóng mát.
Nhưng mà Chu Hằng từ buổi sáng mặt trời bắt đầu mọc thì đã tu luyện như vậy rồi, cho tới bây giờ đã là 3 canh giờ!
Không phải một ngày hai ngày, mà là mấy năm nay đều vậy!
Đáng tiếc thân thể Chu Hằng quá kém, khổ tu như thế nhưng mà đến bây giờ còn dừng lại ở Luyện Thể sơ kỳ tầng một, gần như không khác gì người không tu luyện.
Tu vi võ giả chia làm 12 bước, còn gọi là mười hai tầng Luyện Thể, sau khi đạt tới Luyện Thể tầng mười hai liền có thể tấn công tầng thứ cao hơn, nghe nói một khi thành công liền có thể một bước lên trời! Nhưng mà hơn trăm năm nay, Chu gia chưa từng xuất hiện một người đi lên được con đường một bước trên lên trời.
Mười hai tầng Luyện Thể lại chia làm bốn cảnh giới nhỏ, trước tầng ba là Luyện Bì Cảnh, từ tầng bốn đến tầng sáu là Luyện Nhục Cảnh, từ tầng bảy đến tầng chín là Luyện Cốt Cảnh, 10 đến tầng mười hai là Luyện Huyết Cảnh.
Võ giả tu luyện ra chân nguyên lực chứa đựng ở trong tế bào mình, đây là một quá trình tiến hành theo chất lượng, đầu tiên là làn da, tiếp theo là cơ thể, sau đó là xương cốt, cuối cùng là máu.
Bởi vậy mới phân chia ra bốn cảnh giới.
Lực lượng mỗi một cảnh giới trong đó chênh lệch rất lớn, một gã võ giả Luyện Nhục Cảnh chống lại một gã võ giả Luyện Cốt Cảnh, vậy căn bản là trong nháy mắt bị giết chết! Mà trong cùng cảnh giới, chẳng hạn như võ giả Luyện Thể tầng bốn và Luyện Thể tầng sáu đều là Luyện Nhục Cảnh, nhưng mà khi đánh nhau khẳng định võ giả Luyện Thể tầng sáu càng chiếm ưu thế.
Con đường võ đạo gian nan, càng lên cao, con đường võ đạo càng nhấp nhô, sau khi tiến vào Luyện Huyết Cảnh, có thể mười mấy năm cũng chưa chắc tăng lên được một tầng.
Tuy nhiên Luyện Bì Cảnh vẫn khá dễ dàng đột phá, bình thường mà nói, chỉ cần cung cấp đầy đủ thức ăn, bản thân lại chuyên cần không nghỉ, nửa năm có thể đạt tới Luyện Thể tầng một đỉnh phong, hoàn thành toàn bộ Luyện Bì Cảnh cũng chỉ vẻn vẹn cần 3 năm.
Chu Hằng từ lúc tám tuổi đã bắt đầu tu luyện Liệt Dương Quyết, đến bây giờ đã gần mười năm, nhưng mà tu vi vẫn dừng ở Luyện Thể sơ kỳ tầng một, đây quả thực là một chuyện kỳ quặc quái gở, gia tộc đã mời đến vô số y sư chẩn đoán cũng không có chút kết quả nào, chỉ có thể quy kết cho một nguyên nhân, đó chính là tư chất bản thân Chu Hằng quá kém, trời sinh không thích hợp tu luyện!
Giống như một tảng đá vậy!
Mà khiến người ta không nghĩ ra là, phụ thân của Chu Hằng, Chu Định Hải lại là một thiên tài, thiên tài chân chính, dùng thời gian nửa năm đã hoàn thành Luyện Bì, lại mất hai năm hoàn thành Luyện Nhục, tiếp thêm năm năm Luyện Cốt, năm nay chỉ 41 tuổi nhưng mà đã đạt tới Luyện Thể tầng mười, Luyện Huyết Cảnh!
Trước đó, tộc nhân Chu gia tiến vào Luyện Huyết Cảnh nhanh nhất cũng đã 63 tuổi, đủ thấy thiên phú của Chu Định Hải có đáng sợ dường nào!
Một thiên tài như vậy, tuyệt đối có được tư cách tấn công đăng thiên lộ (con đường một bước lên trời)!
Hổ phụ khuyển tử!
Đây là Chu gia đánh giá Chu Hằng, mà giờ đây không ít người sau lưng gọi thẳng hắn là rác rưởi, nếu không phải Chu Định Hải chính là một trong 6 đại trưởng lão gia tộc, thì nhục mạ này có lẽ ngày ngày diễn ra trước mặt.
- Tên phế vật kia còn không chịu từ bỏ sao?
- Hừ, không từ bỏ thì làm được gì, bao nhiêu y sư đều xem rồi, người nào cũng nói hắn không bệnh không tật, không thể tu luyện chính là tư chất bản thân hắn quá kém!
- May mắn gia tộc còn có chúng ta, nếu không yêu thú đến xâm phạm thì mọi người chỉ có chờ chết.
- Rõ ràng là phế vật, nhưng mà ăn cơm lại nhiều hơn bất cứ ai, đúng là một thùng cơm!
- Ta thấy hắn chỉ giả vờ giả vịt, cố ý ngồi ở đó mà thôi, căn bản không tu luyện!
Trên quảng trường, các thiếu nam thiếu nữ dừng lại nghỉ ngơi, vài người châu đầu kề tai nghị luận, giọng điệu không nhỏ, cho nên Chu Hằng có thể nghe được rõ ràng.
- Câm miệng!
Nam nhân trung niên phụ trách giám sát lập tức khiển trách một tiếng, hắn tên là Chu Viễn Dương, luận về máu mủ miễn cưỡng được cho là đường thúc của Chu Hằng, hắn xụ mắt nói:
- Giả vờ giả vịt? Trong các ngươi ai dám đi giả vờ giả vịt một chút đi! Ai có thể ngồi được trên tảng đá kia hơn một canh giờ, ta liền miễn bài học còn lại hôm nay cho hắn.
Lời này vừa ra, những thiếu nam, thiếu nữ kia lập tức im bặt.
Nói đùa, hòn đá kia còn có thể nướng chín trứng gà, ai có thể ngồi được hơn một canh giờ? Đừng nói một giờ, cho dù 10 phút cũng quá sức! Cũng chỉ có vài người tu luyện Liệt Dương Quyết mới có chuyển hóa nhiệt độ cao thôi, nhưng mà cũng không phải mỗi người Chu gia đều tu luyện Liệt Dương Quyết!
Chu Viễn Dương đi đến bên cạnh Chu Hằng, trong lòng khẽ thở dài một cái, thiếu niên này hắn thấy luôn cố gắng, chỉ là ông trời không có mắt, không ngờ để hắn trời sinh không thể tu luyện.
- Chớ để ở trong lòng!
Hắn chỉ có thể an ủi Chu Hằng một câu.
- Cảm ơn tộc thúc!
Chu Hằng lộ ra một nụ cười chân thành, như ánh mặt trời sáng lạn.
- Ngươi cũng đừng quá cố sức, phải chú ý thân thể của mình!
Chu Viễn Dương khuyên.
Ngồi ở trên tảng đá lớn này tu luyện, cho dù hắn cũng không thể kiên trì thời gian quá dài, huống chi là Chu Hằng ngay cả Luyện Thể sơ kỳ tầng một cũng chưa đạt tới?
- Ta hiểu mà!
Chu Hằng gật gật đầu, nhưng căn bản không có ý đứng dậy.
Chu Viễn Dương lại thán trong lòng, tiếc hận càng tăng, thầm nghĩ nếu như thiếu niên này có thiên phú như phụ thân hắn, cộng thêm cố gắng như vậy, chỉ sợ tiền đồ càng thêm sáng lạn!
Hắn quay đầu nhìn về phía những thiếu nam thiếu nữ đang nghỉ ngơi dưới bóng cây kia, lập tức dâng lên một con giận quát:
- Nghỉ ngơi chấm dứt, tiếp tục thao luyện!
- Không phải chứ, chúng ta mới nghỉ ngơi không đến năm phút.
- Đúng vậy, chút thời gian như vậy, còn chưa lấy được hơi nữa.
- Toàn bộ là do tên phế vật kia làm liên lụy chúng ta.
Những thiếu nam, thiếu nữ kia lưa thưa trở lại thao trường, ai cũng dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Chu Hằng, tất cả tội lỗi đều quy lên người hắn.
Chu Hằng thấy những ánh mắt này, cũng không để ở trong lòng, vẫn vận chuyển Liệt Dương Quyết, mượn dùng lực lượng ánh mặt trời không ngừng luyện hóa thức ăn trong cơ thể, chuyển hóa thành chân nguyên lực của bản thân.
Ở trong cơ thể hắn, dưới tác dụng của ánh mặt trời và công pháp, thức ăn không ngừng bị luyện hóa, hình thành vô số đạo năng lượng tự do, lại được Liệt Dương Quyết dẫn dắt hóa thành từng đạo chân nguyên lực lưu chuyển trong cơ thể hắn.
Hết thảy tới đây cũng còn bình thường, mà khi chân nguyên lực lưu chuyển đến bụng dưới (chỗ đan điền), lại đột nhiên rẽ một cái, tiến thẳng vào đan điền, nhưng mà cũng không đi ra ngoài nữa.
Chân nguyên lực chỉ có tồn trữ ở trong tế bào trong thời gian cần mới có thể phát ra ngoài, da, thịt, cốt, máu, cả người đều có. Nhưng mà đan điền là cái gì? Mặc dù nghe đồn đan điền cũng vô cùng trọng yếu, liên quan tới đăng thiên lộ hư vô mờ mịt, nhưng mà hiện tại Chu Hằng ngay cả cơ sở còn chưa có, làm sao còn nghĩ tới chuyện đăng thiên lộ?
Chỉ có Chu Hằng mới biết nguyên nhân hắn không thể tu luyện, cũng chính là tại cái đan điền này.
Cụ thể mà nói, là một thanh đoạn kiếm trong đan điền!
Chu Hằng cũng không nói cho ai biết bí mật này, cũng chính là năm hắn tám tuổi bắt đầu tu luyện, dường như ý thức có thể hóa hình, có thể lưu chuyển tự do ở trong người, cho nên ‘nhìn thấy’ chi tiết từng phần trong cơ thể hắn.
Cũng vào lúc đó, hắn thấy được trong đan điền mình chìm nổi một thanh đoạn kiếm.
Một thanh đoạn kiếm dái hơn một xích, toàn thân đen như mực, ngay cả chuôi kiếm cũng đen nhánh. Mặc dù là đoạn kiếm, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được nó tràn đầy khí thế, uy thế cuốn phăng tất cả thiên hạ, dường như khi khai thiên lập địa đã tồn tại, trải qua muôn đời, tồn tại vĩnh hằng.
Nếu đổi thành một đứa bé khác, thấy một màn như vậy tám phần là sợ hãi muốn khóc.
Nhưng mà Chu Hằng từ nhỏ chính là một người cực có chủ kiến, hắn lại giấu kín bí mật này trong lòng.
Hắn không muốn trở thành quái vật trong mắt người!
Lúc bị y sư đầu tiên mời đến chẩn đoán, trong lòng Chu Hằng còn lo sợ, nhưng mà y sư kia căn bản không tra ra có đoạn kiếm tồn tại. Không chỉ y sư này, tất cả y sư Chu Định Hải mời tới cũng không phát hiện đoạn kiếm màu đen tồn tại, dường như nó chỉ tồn tại trong ý tưởng của Chu Hằng mà thôi!
Nếu người khác ngay cả đoạn kiếm màu đen tồn tại cũng không biết, làm sao nói lấy ra?
Theo thời gian trôi qua, hắn cũng không biến thành quái vật, lại được công nhận là rác rưởi. Nhưng mà cũng không ai biết, cũng không phải hắn không thể tu võ, mà là chân nguyên lực khổ cực tu luyện ra đều bị đoạn kiếm màu đen ‘ăn’ mất.
Tên cường đạo này chiếm thân thể mình là hang ổ thì cũng quên đi, lại còn hút sạch sẽ chân nguyên lực của hắn!
Nhưng mà biết rất rõ ràng thanh hắc kiếm này là một thổ phỉ, vì cái gì Chu Hằng vẫn không ngừng tu luyện?
Bởi vì hắn còn có một hy vọng, đó chính là tới lúc thanh đoạn kiếm màu đen này ‘ăn’ no.
Đến lúc đó, chân nguyên lực hắn tu luyện ra có thể dùng cho chính mình.
Tư chất của hắn cũng không kém, điểm ấy có thể phán đoán từ sức ăn của hắn, bởi vì đối với võ giả mà nói, thức ăn chẳng khác nào chân nguyên lực. Mỗi ngày hắn đều ăn nhiều hơn bất cứ người bạn cùng lứa nào, điều này cũng ý nghĩa với chân nguyên lực mỗi ngày hắn luyện ra cũng vượt xa những người khác!
Bởi vì có một đường hy vọng này, hắn mới ung dung đối mặt với ánh mắt khinh bỉ, từng cái thối mặt khinh thường! Hắn tin tưởng vững chắc, chỉ cần đoạn kiếm màu đen không trở lại còn ăn nữa, nhất định hắn có thể ra ngóc đầu lên!
Ngày này đã càng ngày càng gần!
Hắn có thể cảm giác được đoạn kiếm màu đen luôn phát sinh biến hóa, chỉ là quá trình này quá chậm quá chậm. Nhưng nước nhỏ xuống đá, 10 năm cũng phải biến chất!
Chính là mấy ngày nay!
Có hy vọng này hắn mới nhịn chống lại nắng hè chói chang như vậy, cái mông cũng bị nướng chín, vô cùng buồn tẻ ngồi đó tu luyện, tu luyện, tu luyện, cung cấp chân nguyên lực nuôi dưỡng đoạn kiếm màu đen trong đan điền.
Trừ ăn cơm ra, Chu Hằng vẫn ngồi trên tảng đá tu luyện, nếu hắn không tu luyện Liệt Dương Quyết, có thể chuyến hóa sức nóng thì đã sớm bị nướng chín rồi!
Lại mấy giờ sau, mặt trời xuống núi, Chu Hằng lắc lư đứng lên, đi về chỗ mình ở.
- Còn muốn chạy? Bò qua háng ta đi!
Một gã thiếu niên đột nhiên chặn đường Chu Hằng, hai tay ôm ngực, trên mặt nụ mang cười cao ngạo, bên cạnh còn bốn thiếu niên xem trò vui.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
184 chương
148 chương
161 chương
62 chương
790 chương