Một buổi sáng, Đường Kim hai lần bị đuổi khỏi phòng học, đây tuyệt đối là một lịch sử được sáng tạo trong trường Ninh Sơn Nhị Trung này, mà buổi chiều còn năm tiết học thì trên thực tế Đường Kim cũng chỉ học một tiết, còn bốn tiết sau hắn cũng chuồn học. Dù sao thì trung học cũng không phải là đại học, học sinh trốn học vẫn còn ít lắm, hơn nữa lại giống như Đường Kim, người quang minh chính đại rời khỏi phòng học như vậy thì cũng càng trở nên ít hơn. Những người khác cho dù muốn trốn học thì hơn phân nửa là tìm đủ lý do, như là đau bụng, đau đầu…. Với Đường Kim mà nói thì sau khi được nghỉ học thì hắn luôn đi ăn cơm, đối với việc mình nghỉ cả năm tiết học buổi sáng, không chép bài thì Đường Kim cũng không để ở trong lòng, nhưng mà hắn cũng phát hiện lại thì kỳ thật trốn học cũng chưa hẳn là một việc tốt bởi vì hắn phát hiện sau khi trốn học ra thì bản thân hắn cũng không biết nên làm cái gì. - Hiện tại nếu đi ăn cơm trưa thì vẫn còn hơi sớm a. Đường Kim vừa đi vừa lẩm bẩm, hiện tại thì hắn nên làm cái gì cho tốt đây? Nhưng mà một giây sau thì Đường Kim lại phủ nhận cách nói của mình: - Đối với một người ăn hàng mà nói thì bất luận vào thời điểm gì, bất luận là cái gì cũng ăn được cho nên bây giờ ta nên đi ăn cơm đi. Đi ra khỏi khu học đường, Đường Kim đi ra khỏi cổng trường, hôm nay tiếp tục đi đến quán thịt dê hay là quán lẩu kia? Hoặc là mình nên tìm một quán ăn mới để thay đổi khẩu vị đây? Đang lúc Đường Kim rối rắm không biết tìm món gì để ăn trưa thì đột nhiên trước mặt hắn lại xuất hiện một đám người. Đám người này toàn mặc đồng phục của học sinh lớp 10, cũng không phải ai khác, đúng là một tổ hợp sáu người không bạo lực không hợp tác kia. Sáu người vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang đi trên đường. Bộ dạng muốn gây rối, nhưng lúc này bọn hắn đột nhiên thấy được Đường Kim đang đi tới thì bước chân của bọn hắn liền chậm lại, sau đó liền dừng hẳn. Lúc nãy nừa tưng bừng khí thế, nay vừa được Đường Kim thì khí thế trên mặt bọn hắn đã biến mất không còn tí nào, cơ hồ là xuất phát từ bản năng mà bọn hắn cúi thấp đầu xuống. Nhưng sau đó, sáu người lại ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Đường Kim, hiển nhiên là mặc dù trong lòng bọn hắn vẫn còn sợ hãi Đường Kim nhưng mà bọn hắn cũng không muốn cứ như vậy mà yếu thế trước mặt Đường Kim. - Wey, Trư Đầu Phi, cậu hồi phục rất nhanh a. Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn vào Vương Phi, mới có một ngày mà đầu heo của Vương Phi đã bớt sưng, khuôn mặt của hắn cũng đã khôi phục lại nguyên trạng. Nhất thời trên mặt của Vương Phi xuất hiện vẻ phẫn nộ, hắn muốn phát hỏa nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống: - Đường Kim, mày đừng có đắc ý quá sớm. - Tôi đâu có ý gì a. Bộ dáng của Đường Kim tỏ ra vô tội: - Tôi sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đắc ý. Thoáng dừng lại một chút, Đường Kim còn nói thêm: - Lại nói, các cậu ngăn đường không cho tôi đi, phải chăng là muốn mời tôi ăn cơm nữa sao? - Đường Kim, mày đi con đường của mày, chúng ta đi con đường của chúng ta, người nào cản mày đâu? Vương Phi có chút tức giận nói. - Hiện tại các cậu đang cản đường của tôi đấy. Đường Kim nghiêm túc nói. - Đường rộng như thế, mày không biết đi bên cạnh sao? Vương Phi có chút tức giận nói. - Tôi không thích đi đường vòng. Đường Kim ngáp một cái: - Các cậu thấy tôi đẹp trai hơn các cậu, chẳng lẽ các cậu lại không chủ động tránh đường để tôi đi sao? Hay là các cậu thấy được nhóm các cậu lại đẹp trai hơn tôi? Kỳ thật thì tôi cũng không để ý việc tiếp tục so vẻ đẹp trai với nhóm các cậu lần nữa a. Đệt con mja nhà nó, điều này là uy hiếp trần trụi, khiến cho đám người Vương Phi cảm thấy vô cùng biệt khuất. Nhưng mà biệt khuất thì biệt khuất, ước chừng khoảng hai giây sau thì cho dù không cam lòng thì bọn hắn vẫn chủ động tránh đường để Đường Kim đi. - Như thế này mới đúng nha. Đường Kim rất hài lòng, khi đi ngang qua sáu người thì Đường Kim lại cảm khái một câu: - Tôi thật sự quá là đẹp trai, quả nhiên là không người nào có thể địch lại a. Đường Kim rất nhanh đi xa, Đường Kim rất nhanh đi xa, Vương Phi rốt cục nhịn không được hướng bóng lưng của hắn nhổ một bải nước miếng- Đệt con mja nhà nó, nói về da mặt thì tên tiểu tử này quả thật là không có ai địch nổi lại hắn. - Anh Phi, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà quên đi mối thù này sao? Lý Bố Y lộ ra một bộ dạng không cam lòng. - Không cam lòng thì như thế nào? Tiểu tử đó đánh nhau thật con mja nó lợi hại, chúng ta dù có thêm sáu người nữa cũng không phải là đối thủ của hắn. Trương Lực có chút nhụt chí. - Có năng lực đánh nhau tốt thì như thế nào? Hắn có thể đánh thắng sáu người chúng ta, có thể đánh thắng sáu mươi người, sáu trăm người người sao? Vương Phi hừ lạnh một tiếng: - Coi như cho dù hắn có thể đánh thắng sáu mươi người, sáu trăm người đi chăng nữa thì chỉ cần một khẩu súng thì cũng có thể bắn chết con mja hắn. - Anh Phi cũng nói rất đúng, chúng ta cũng không thể cứ thế mà quên đi mối thù này, nghĩ đến nhóm chúng ta đã tung hoành trong Ninh Sơn Nhị Trung này ba năm, cho tới bây giờ vẫn không thấy qua loại người như hắn. Vẻ mặt Trương Tiểu Báo tỏ ra khó chịu. Hà Quân nghe vậy thì chen vào một câu: - Anh Phi, nếu không thì chúng ta ra đường tìm người sau đó chúng ta dụ hắn vào một ngõ rồi túm đầu nó lại, sau đó chúng ta sẽ từ từ tra tấn hắn. - Chú ý này rất tốt, tôi tán thành. Mạnh Tác Lâm cũng mở miệng nói chuyện. - Chúng mày tưởng rằng tao không nghĩ đến cách đó sao? Vương Phi hừ một tiếng: - Nhưng mà tạm thời vẫn không nên làm như vậy. - Anh Phi, tạo sao hiện tại không phải là lúc? Lý Bố Ý có chút mê muội. - Loại phương pháp này chỉ có thể dùng để đối phó với mấy tên không có tiền, không có bối cảnh ở trên người. Nếu đối phương có hậu trường vững mạnh thì nếu dùng loại phương pháp này thì tính phiêu lưu sẽ rất lớn. Sắc mặt của Vương Phi có chút âm trầm: - Tao vốn tưởng rằng, tên tiểu tử Đường Kim này sẽ không có bối cảnh gì nhưng mà nào biết được Tần Khinh Vũ cũng che chở cho hắn, dường như đã muốn đem hắn trở thành nam nhân của Tần Thủy Dao rồi. - Mẹ nó, tiểu tử này thật sự là có vận may kít chó mà, làm sao lại có một người vợ có gia đình tốt như thế? Hà Quân nghe Vương Phi nói như vậy thì có chút hâm mộ, cùng một chút cảm giác ghen tị. Nhất thời thì mặt mày của Lý Bố Y có chút ủ rũ: - Anh Phi, nói như anh thì chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này sao? - Đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Vương Phi kiên quyết lắc đầu, cười lạnh một tiếng: - Hiện tại tên vương bát đản chó chết kia có Tần Khinh Vũ che chở, tao sẽ nhịn hắn một chút, bất quá tao đã nghe được tin tức rằng ngày lành của Tần Khinh Vũ cũng không còn nhiều nữa. Chờ cho sau khi Tần Khinh Vũ tự thân cũng khó bảo toàn thì tao xem bà ấy còn có năng lực để che chở cho tên chó chết Đường Kim kia không? - Tự thân Tần Khinh Vũ khó bảo toàn ư? Nhất thời thì Trương Tiểu Báo liền có hứng thú: - Anh Phi, mau nói cho tụi em biết đi, rốt cuộc thì anh đã nghe được tin tức gì? - Đừng hỏi, tao cũng không rõ ràng, tóm lại là chúng ta cứ chờ xem đã. Hiển nhiên là Vương Phi cũng không muốn trả lời vấn đề này: - Đợi lát nữa chúng ta đi tìm Trương Tiểu Bàn để báo danh, trước tiên vào trận bóng rổ đó chúng ta hãy hạ nhục tên vương bát đản đó đã rồi nói sau. Sáu người bàn bạc với nhau về đối sách để đối phó với Đường Kim xong rồi tiếp tục nghênh ngang đi về phía trước, tiếp tục làm ra bộ dạng ta đây, dường như bọn hắn đã quên mất mới vừa rồi trước mặt Đường Kim thì bộ dạng của bọn chúng giống như là nô tài thấy chủ nhân vậy. Lúc này đây thì Đường Kim đang đứng trước cửa trường học Ninh Sơn Nhị Trung, chừng mọt phút sau thì hắn vẫn chưa động đậy. Hiện tại hắn đang rối rắm là không biết nên đi về phía bên phải hay đi về phía bên trái, nếu đi về phía bên phải thì hắn sẽ tới quán lẩu để ăn, mà đi về phía bên trái thì hắn sẽ đi tới quán thịt dê. - Một bữa thịt dê cũng sẽ tốn hơi nhiều tiêu, hay là đi ăn lẩu đi. Sau khi suy nghĩ một hồi thì Đường Kim mới làm ra quyết định, cuối cùng hắn quyết định đi đến quán lẩu ăn, ăn ở quán này thì có thể giúp hắn tiết kiệm được một khoảng tiền. Lấy năng lực ăn hơn người thường của hắn thì hắn ăn ở quán lẩu chỉ mất có vài trăm đồng nhưng mà khi ăn ở quán thịt dê thì ít nhất là hắn tốn một ngàn đồng. Thân làm một người nghèo thì cuối cùng Đường Kim cũng cảm giác được rằng bản thân hắn cần phải tiết kiệm một chút. - Tiết kiệm là một loại phẩm chất tốt, ta quả nhiên là một người vừa đẹp trai vừa có đức mà. Đường Kim tự mình ca ngợi bản thân một câu, sau đó liền xoay người về phía bên trái rồi bước chân di chuyển. Nhưng vào lúc này, đột nhiên ở phía sau lưng hắn truyền đến một giọng nữ có chút tức giận: - Đường Kim, cậu đứng lại đó cho tôi.