Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 41 : Lịch sử chính là được sáng tạo ở chỗ này
Lưu Khôi gật gật đầu:
- Bọn bắt cóc đưa ra yêu cầu là cần một trăm vạn tiền chuộc. Diệp khu trưởng đồng ý, chỉ cần con trai bà ta có thể trở về thì đưa bao nhiêu tiền cũng không sao. Nhưng mà bà ta lo lắng nhất chính là bọn bắt cóc không giữ lời hứa cho nên mới kêu chúng tôi chuẩn bị. Chúng tôi đem tiền chuộc đến đặt tại vị trí mà bọn bắt cóc yêu cầu sau đó đợi đối phương lấy tiền chuộc đi thì tiến hành theo dõi. Hơn nữa, ở trong tiền chuộc kia thì chúng tôi cũng đã gắn thiết bị theo dõi, nếu như đối phương cầm tiền rồi thả người thì tự nhiên là tốt thôi, nếu mà đối phương lấy tiền không thả người thì chúng ta cũng có thể truy được dấu vết của bọn chúng.
- Vì một trăm vạn mà bắt cóc con trai của phó khu trưởng, có đáng giá không nhỉ?
Đường Thanh Thanh lại lẩm bẩm lầu bầu nói một câu.
Sắc mặt Lưu Khôi hơi đổi, sau đó mới thấp giọng nói:
- Hy vọng là bọn bắt cóc chỉ cần tiền, nếu không thì đúng là rất phiền phức.
Nhìn vào tên thanh niên đang cầm túi xách nằm trên mặt đất kia thì Lưu Khôi tiếp tục nói:
- Hiện tại thì chỉ có thể trông cậy vào người thanh niên này biết những gì thôi, như vậy thì đối với chúng ta mới có lợi được.
- Chị Thanh, chúng ta đi thôi, con trai của bà ta có sống hay chết cũng không có liên quan gì đến chúng ta cả.
Đối với việc này thì Đường Kim không có hứng thú gì, nói xong thì Đường Kim liền nắm lấy cánh tay của Đường Thanh Thanh rồi kéo nàng đi, giống như là muốn ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt vậy.
- Đường Kim, chờ một chút.
Thấy Đường Kim kéo Đường Thanh Thanh bỏ đi thì Lưu Khôi vội vàng kêu lên một tiếng.
- Có chuyện gì sao? Ông cũng muốn ăn tát vào mặt à?
Đường Kim nghe Lưu Khôi kêu tên mình thì có chút mất hứng.
- Tôi nghĩ tôi muốn mời cậu giúp một việc. Lưu Khôi nghe vậy thì liền ăn nói khép nép một chút.
- Không có hứng thú.
Đường Kim liền cự tuyệt ngay.
- Lưu tổ trưởng, anh cứ nói ra là sự việc gì đi.
Đường Thanh Thanh xen vào hỏi một câu.
- Tiểu Đường, tình huống khẩn cấp, chúng ta cần phải thẩm vấn tiến hành thẩm vấn tên này, nhưng mà hiện tại hắn đã hôn mê tôi sợ rằng không kịp thời gian nên muốn hỏi Đường Kim có biện pháp gì cứu tỉnh hắn trước khi xe cứu thương đến hay không?
Lưu Khôi nhìn vào tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kia rồi hướng về Đường Thanh Thanh nói.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, có biện pháp gì không?
- Có nhưng mà không muốn làm.
Đường Kim liền trả lời rõ ràng.
- Coi như là giúp chị một chuyện đi, là do chị không cẩn thận nên phá hủy hành động lần này của Lưu tổ trưởng, ai bảo chị mặc bộ đồ cảnh sát này đi dạo trong công viên với cậu làm gì.
Đường Thanh Thanh cảm giác được bản thân mình vẫn còn có một chút trách nhiệm về việc này.
- Được rồi.
Đường Kim liền đá một cước vào trên người tên thanh niên kia, sau đó liền kéo Đường Thanh Thanh rồi bước đi.
Lưu Khôi hơi sững sờ, đang muốn nói cái gì nhưng nhất thời liền nghe được một tiếng kêu đau đớn, sau đó thì liền phát hiện được tên thanh niên kia đã tỉnh lại.
- Đường Kim này thật đúng là không phải người thường a.
Trong lòng của Lưu Khôi liền hiện ra suy nghĩ này, lập tức hắn lôi tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kia dậy, sau đó quát lên:
- Nói, Diệp Tường đang ở đâu?
Rời xa bờ hồ, rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được mà nói:
- Tiểu đệ, càng ngày chị càng phát hiện bản lĩnh gây chuyện của cậu tuyệt đối là số một a, ở chung một chỗ với cậu nhất định là chuyện xấu ùn ùn kéo đến.
- Chị Thanh, bởi vì cái gọi là họa phúc tương y vốn là chân lý này. Bất quá, ở cùng với em một chỗ thì chuyện tốt cuối cùng cũng chính là chuyện tốt còn chuyện xấu thì cuối cùng cũng sẽ biến thành chuyện tốt cho nên chị không cần lo lắng, có em bảo vệ chị mà.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
Đường Thanh Thanh đang muốn nói gì thì đột nhiên điện thoại di động của nàng lại vang lên.
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Thanh Thanh cúp điện thoại, ánh mắt của nàng tỏ ra cổ quái nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu thật đúng là được a, Đồ đội trưởng gọi điện thoại cho chị nói rằng tên nam nhân bị bắt kia đúng là một kẻ giết người. Dấu vân tay của hắn cũng giống với dấu vân tay trong những vụ án cướp bóc và giết người đã từng xảy ra trước đây, tuy rằng hiện giờ hắn không khai báo nhưng mà bất quá chỉ cần kiểm tra DNA một chút là có thể định tội hắn.
- Đó là đương nhiên rồi, cái gì mà em lại không biết.
Đường Kim tỏ ra một bộ dạng sớm biết được mọi chuyện vậy.
- Đồ đội trưởng nói với chị đó là một vụ án lớn, kêu chị quay về cùng với hắn phụ trách vụ án này, như vậy thì chị có thể có được công lao rất lớn.
Đường Thanh Thanh có chút vui vẻ, giống như nàng đã quên được cái bạt tai vào mặt mình vậy:
- Tiểu đệ, cậu còn muốn tiếp tục ở đây đi dạo không? Nếu đi thì cậu đi một mình đi a, chị còn phải trở về để chủ trì chính nghĩa nữa.
- Không đi nữa, em cũng trở về.
Đường Kim vốn cũng không phải đến công viên Ninh An này để đi dạo, hiện tại thì Hoa Hoa cũng đã ăn no một chút, nếu Đường Thanh Thanh phải đi thì một mình hắn ở chỗ này lại càng không có ý nghĩa gì.
- Được rồi, cùng đi đi, chị trước tiên chị sẽ đưa cậu về trường.
Đường Thanh Thanh nói ra.
Đường Kim gật đầu, rất nhanh hai người đã rời khỏi công viên Ninh An, sau đó Đường Thanh Thanh liền dùng chiếc xe cảnh sát mới của mình đưa Đường Kim đến trước cửa Ninh Sơn Nhị Trung, sau đó một mình nàng lại trở về cục cảnh sát.
Đường Kim đi vào phòng học lớp 10/4 thì chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu tiết cuối cùng, đó chính là tiết Lịch Sử.
- Anh bạn, hôm nay thì cậu cũng rất mạnh mẽ a. Ngày hôm qua thì cậu trốn bốn tiết học, hôm nay thì cậu cũng trốn bốn tiết.
Càng ngày Trương Tiểu Bàn càng sùng bái Đường Kim.
- Thân làm một người vĩ đại thì mỗi ngày tôi cần phải làm cho bản thân mình siêu việt hơn.
Đường Kim ra một bộ dạng nghiêm túc.
- Ngưu!
Trương Tiểu Bàn giơ ngón tay cái về phía Đường Kim, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu:
- Cậu thật sự không sợ bị đuổi học sao?
- Tôi không sợ ai đuổi cả.
Đường Kim có chút phờ phạc trả lời một câu.
Trương Tiểu Bàn vừa không biết nói lại gì vừa có chút gì đó hâm mộ, làm học sinh được tự do như Đường Kim quả thật là quá sung sướng mà.
Tiếng chuông vào học vang lên, đi vào lớp học là một lão nhân hơn năm mươi tuổi.
Đường Kim cũng không thích lịch sử cho nên khi vào học khoảng chừng được ba phút thì hắn liền gục đầu xuống bàn, bắt đầu ngủ.
Hai phút sau, đột nhiên một viên phấn bay khỏi tay giáo viên dạy Lịch Sử, bay về đầu Đường Kim.
Mấy chục ánh mắt liền nhìn vào quỹ đạo bay của viên phấn, dường như mỗi người đều muốn thấy viên phấn này bay vào đầu của Đường Kim, một số người lại chờ mong phản ứng của Đường Kim. Nhưng mà rất nhanh đã làm cho bọn hắn phải thất vọng rồi, bởi vì bọn hắn phát hiện khi viên phấn sắp trúng đầu của Đường Kim thì nhìn Đường Kim thoạt như đang ngủ đột nhiên khẽ vươn tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy viên phấn, giống như là trên đầu của Đường Kim còn có một con mắt khác vậy.
- Ta kháo, như thế này cũng được sao?
Mọi người liền trừng to mắt, tên tiểu tử này cũng quá mạnh đó a?
Càng kỳ quái hơn là sau khi người này dùng tay kẹp lấy viên phấn thì hắn cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn nằm gục dưới bàn, bộ dạng dường như là muốn ngủ tiếp.
Hành động này của Đường Kim đã hoàn toàn chọc giận vị giáo viên dạy Lịch Sử kia, hắn lại vung tay lên, lập tức lại có một món đồ trong tay của hắn bay ra, nhưng mà lúc này đây đồ bay ra không phải là viên phấn mà là một cái khăn dùng để lau bảng đen.
Tấm khăn lau bảng đen kia bay được một nửa thì ngón tay của Đường Kim lại bắn ra, viên phấn trong tay của hắn liền bắn ra, giữa không khung, viên phấn và cái khăn lau bảng kia đụng vào nhau rồi sau đó làm cho chiếc khăn lau bảng này ngừng lại, rồi rơi thẳng xuống.
- Hả!
Một nữ sinh liền la hoảng lên, trên đầu của nàng dính đầy bụi phấn và chiếc khăn lau bảng kia.
Một đám người liền trợn tròn mắt mà lão nhân giáo viên dạy Lịch Sử kia cũng sửng sốt, mà nữ sinh bị bụi phấn và chiếc khăn lau bảng rơi xuống kia thì có chút ủy khuất cùng có chút phẫn nộ nhìn lên giáo viên dạy Lịch Sử kia, nàng không nghĩ tới là đang yên đang lành như thế mà cả đầu của mình lại ăn một đống bụi phấn.
- Em…
Em đi ra khỏi lớp học cho tôi.
Giáo viên dạy Lịch Sử liền kịp phản ứng, dùng ngón tay chỉ vào Đường Kim rồi giận dữ hét lên.
Rốt cuộc thì Đường Kim cũng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người một cái, sau đó đứng dậy, cảm khái một câu:
- Lịch sử, chính là được sáng tạo ở đây.
Nói xong những lời này thì Đường Kim thản nhiên tiêu sái đi ra khỏi phòng học, học sinh và giáo viên trong lớp đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
501 chương
18 chương
120 chương
27 chương
60 chương