Không để ý tới hành động nguy hiểm của mình, một tay ôm lấy cổ Cận Kỳ Ngôn, Vân Thủy Dạng hôn anh. Môi nóng rực, lướt qua cổ, tai, cằm... Dồn dập, uốn lượn, cô hôn đôi môi gợi cảm của Cận Kỳ Ngôn. Vân Thủy Dạng đáng chết, Cận Kỳ Ngôn bị cô trêu chọc đến vừa tức vừa buồn bực. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng mà, anh đang lái xe, nếu như anh nhấc tay đẩy cô ra, không chừng hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn. Nhưng mà, bị Vân Thủy Dạng khiêu khích, theo bản năng, hô hấp của anh trở nên hỗn loạn. Bất giác, yết hầu của anh cũng lên xuống một cái. Bình tĩnh như nước hồ thu, lại bị khuấy động tạo lên một ít gợn sóng. "Đáng chết, Vân Thủy Dạng, cô ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi. Nếu không nghe lời, tôi ném cô ra ngoài ngay lập tức." Vân Thủy Dạng đang trong tình cảnh bị lửa nóng khống chế, làm gì nghe vào tai lời cảnh cáo của Cận Kỳ Ngôn. Cô chỉ muốn mát mẻ, cô chỉ muốn nguồn nước! Vân Thủy Dạng không chỉ hôn Cận Kỳ Ngôn, cô còn cọ vào cơ thể anh. Ngay lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô ngồi xuống trước mặt Cận Kỳ Ngôn, dán thật chặt vào anh. Cô phả hơi thở nóng rực vào lồng ngực của anh, không biết hai cúc áo bị cô mở ra từ lúc nào. ... Tức giận, Cận Kỳ Ngôn khẽ nguyền rủa một tiếng. Anh muốn hất Vân Thủy Dạng ra, nhưng cô lại ôm chặt anh. Đáng chết hơn là, cô lại ngồi ngay... Lúc này, trong xe vô cùng ái muội, bầu không khí mập mờ tăng cao. Cận Kỳ Ngôn nhíu mày, ý chí cường đại đấu tranh. Anh tận lực đè nén phản ứng nổi lên khi bị cô khiêu khích! Đây là hậu quả bị mê hoặc, anh không chấp nhất với cô. Mặc kệ cô đang làm gì, đều là không tự chủ được, bây giờ mắng cô cũng vô dụng, chỉ có thể nhanh chóng đến bệnh viện. ... Tại cửa khoa cấp cứu của bệnh viện, tiếng phanh xe chói tai vang lên. Cận Kỳ Ngôn ngừng xe ở trước lối vào của xe cứu thương, anh lập tức ôm Vân Thủy Dạng chạy vào phòng cấp cứu. Anh còn quan tâm khoác thêm áo cho cô. Khuôn mặt cô gái quyến rũ, lúc bác sĩ và y tá khẩn cấp đẩy xe cứu hộ tới, đều nhìn Cận Kỳ Ngôn vài lần. Vân Thủy Dạng ôm chặt Cận Kỳ Ngôn, cô vẫn lớn mật làm loạn trên người anh. Nhưng đàn ông tốt không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, vô cùng ít. "Đầu tiên cho cô ta thuốc an thần, sau đó truyền nước là được." "Cảm ơn bác sĩ!"  Tiêm thuốc an thần cho cô, cuối cùng Vân Thủy Dạng mới an tĩnh lại, Cận Kỳ Ngôn liền thở phào một hơi. Để cô nằm trên giường, lập tức chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt mấy lần. Cận Kỳ Ngôn ngày càng cảm thấy kiếp trước mình nợ Vân Thủy Dạng, nên kiếp này cô mới đến hành hạ anh như vậy. Chỉ cần cô vừa xuất hiện, chắc chắn anh không được bình yên! ~~ Xe của Lam Tâm Lạc đậu ở đối diện nhà hàng Khải Duyệt, đôi mắt ngập lửa giận cực kỳ u oán trừng mắt nhìn Âu Lập Dương mở cửa xe ra. Tên khốn kiếp đáng chết, còn chưa quên được Vân Thủy Dạng, vậy mà anh ta còn muốn cô! Nếu như không phải Vân Thủy Dạng chạy thoát, xem cô giết cô ta thế nào! Lam Tâm Lạc cầm điện thoại lên, cô gọi một cuộc điện thoại. "Chuẩn bị thu mua công ty thực phẩm Chính Đông, tôi muốn nhà họ Vân cút khỏi Thượng Hải này." "Lam tổng, đã chuẩn bị sẵn sàng.".