"May mắn cô gặp được tôi, nếu không, cô tự cầu phúc đi! Bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện, xin cô kìm nén đói khát, đừng làm bẩn tôi!"
Giọng nói của Cận Kỳ Ngôn lạnh lẽo như băng tuyết, dù Vân Thủy Dạng nóng đến khó chịu, nhưng trong nháy mắt lý trí cũng khôi phục được mấy phần.
Đôi mắt ngập nước mông lung nhìn Cận Kỳ Ngôn, run rẩy, vẫn tiếp tục rơi nước mắt.
"Cảm ơn!"
"Muốn cảm ơn tôi thì sau này tránh xa tôi một chút, đừng nói những lời khách sáo vô dụng!"
Âm thanh đóng cửa xe vang lên, Vân Thủy Dạng bị chấn động một chút.
Cô biết Cận Kỳ Ngôn tức giận, anh đang kìm chế lửa giận của mình, cũng hơi nằm ngoài dự đoán của cô.
"Thật xin lỗi, tôi sẽ trả ví tiền lại cho anh."
"Im miệng! Bây giờ đừng nhắc đến chuyện ví tiền, nếu không, tôi sẽ bóp chết cô trong nháy mắt."
Cận Kỳ Ngôn hung ác trừng mắt một cái, Vân Thủy Dạng nhìn thấy rõ hai đốm lửa trong mắt anh, không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút đau lòng.
Cô cho rằng, ví tiền này là quà tặng của bạn gái Cận Kỳ Ngôn, nên anh mới liều lĩnh tìm cô đòi lại.
Vì vậy, cô cũng không nhắc đến chuyện ví tiền nữa.
~~~~~~
Không phải Vân Thủy Dạng nói không quen Cận Kỳ Ngôn sao?
Không phải chính miệng cô ấy nói Cận Kỳ Ngôn không liên quan gì đến cô ấy sao?
Vậy những gì cô thấy là thế nào? Vân Thủy Dạng ôm Cận Kỳ Ngôn, cô không biết xấu hổ ôm lấy anh ta, còn hôn, còn dụ dỗ anh ta...
Nhìn Vân Thủy Dạng lên xe của Cận Kỳ Ngôn, Hạ Hương Trừng chốn ở gần xe hơi nhìn lén mới hiện thân, ánh mắt càng ngày càng âm trầm.
Bất giác, cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt.
"Vân Thủy Dạng, vậy mà cô lại nói dối, vậy mà không hề xem tôi là chị em tốt! Không phải cô nói cô không thích Cận Kỳ Ngôn sao? Vậy cô không biết xấu hổ đi quyến rũ anh ta là có ý gì? Cô muốn tranh đoạt người đàn ông mà tôi nhìn trúng sao? Không phải cô muốn đi sao? Thì ra là đến chỗ Cận Kỳ Ngôn. Khó trách cô hào phóng bỏ rơi Âu Lập Dương như vậy, thì ra là có ý đồ muốn làm Cận thiếu phu nhân! Cô đúng là đê tiện!"
Trừng mắt nhìn theo hướng chiếc Lamborghini màu trắng biến mất, ánh mắt của Hạ Hương Trừng đặc biệt u oán!
Khuôn mặt của cô ta trở nên vô cùng dữ tợn!
~~~~
Trong người rất khô nóng khó chịu, cũng không thể tùy ý nhịn được nữa.
Vân Thủy Dạng ngồi trên ghế phụ vô cùng không an phận, cô động loạn, làm nhàu váy áo của mình.
Nóng... Nóng quá! Cô cảm giác bản thân mình như biến thành quả cầu lửa rồi!
Cô muốn nước đá, muốn mát mẻ!
Cho dù cô nặng nhọc cắn ngón tay của mình, vẫn không thể bình tĩnh được.
"Ô ô ô… Cận Kỳ Ngôn, sắp đến bệnh viện chưa? Tôi không chịu nổi nữa, giúp tôi!"
Vân Thủy Dạng biết mình la lên như vậy là rất không có tự trọng, nhưng mà, không thật sự không chịu nổi nữa, cô không còn lựa chọn nào nữa.
Cô khó chịu khóc lên.
"Chịu đựng, gần đến bệnh viện rồi."
"Hu hu hu... Cảm giác này còn khó chịu hơn so với chết!"
Vân Thủy Dạng lại nặng nhọc cắn ngón tay, cho dù rất đau, nhưng cũng bị lửa nóng trên thân đánh bại.
Không có tự trọng thì không có tự trọng, bây giờ cô không chỉ đơn giản muốn hôn Cận Kỳ Ngôn, mà cô còn muốn ngủ với anh.
Đột nhiên Vân Thủy Dạng cởi dây an toàn ra, cô nhào về phía Cận Kỳ Ngôn.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
118 chương
35 chương
10 chương
19 chương
10 chương