“Bùi Thất Thất, cô không nên làm trò.” Chu Mỹ Lâm hoài nghi nhìn cô, chuyện ngày hôm qua làm bà ta không thể nào yên tâm.
Bùi Thất Thất đặt túi xách vào trong tay bà ta, lạnh lùng cười: “Trong này có thẻ căn cước của tôi.”
Chu Mỹ Lâm liếc cô một cái, sau đó liền trở nên thân mật: “Thất Thất, con đi mau một chút, mẹ và Chung tiên sinh nói chuyện một lát……”
Bà ta lại đè thấp giọng nói: “Đêm nay, Chung tiên sinh đưa ra yêu cầu gì, cô đều không được từ chối, nghe rõ chưa? Công ty của ba cô mà không có tiền rót vào thì xong đời!”
“Tôi biết rồi!” Bùi Thất Thất nhắm mắt, sau đó đi về phía toilet.
Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Mỹ Lâm vẫn mở túi xách ra nhìn một chút, xác thật là có thẻ căn cước của Bùi Thất Thất.
Bà ta lập tức dựng lên khuôn mặt tươi cười, đi tới bàn của Chung tiên sinh……
Bùi Thất Thất vừa rời khỏi tầm mắt của Chu Mỹ Lâm liền nhanh chóng cởi giày cao gót trên chân xuống, chân trần dùng sức chạy tới một hướng khác.
Tim cô đập thật nhanh……
Bởi vì chỉ có cơ hội lúc này.
Ban ngày, cô chú ý bốn phía biệt thự đều có người nhìn cô, cô căn bản không thể ra ngoài, cho nên cô không thể không đi theo Chu Mỹ Lâm tới nơi này.
Cô vốn tưởng rằng sau sự tình bại lộ tối hôm qua, Chu Mỹ Lâm sẽ từ bỏ ý định, không ngờ tới…… bà ta lại tàn nhẫn như vậy.
Bùi Thất Thất liều mạng chạy, chân nhỏ trắng nõn ma sát trên mặt đất sinh ra đau đớn, thậm chí có đất cát gì đó chui vào da thịt……
Nhưng cô nhất định phải làm vậy.
Dựa vào ký ức, cô tìm được gian phòng tối hôm qua……
Thân thể dựa vào cạnh cửa, cô thở hổn hẻn kịch liệt.
Tuy rằng đã sớm suy nghĩ tốt, nhưng trong nháy mắt, cô do dự.
Người kia có còn ở đây không?
Nếu anh còn ở đây, sau khi gõ cánh cửa này, cô không thể đổi ý nữa.
Bàn tay chậm rãi nâng lên, run rẩy gõ lên cánh cửa rắn chắc…… âm thanh thật nhẹ, thật nhẹ.
Sau khi gõ một lần, cô không gõ lần thứ hai nữa, bởi vì lần gõ đó đã dùng hết dũng khí cô có.
Thời gian trôi qua cảm giác như trải qua một đời, cửa từ bên trong mở ra……
Người mở cửa là Đường Dục.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, vô cùng đơn giản, nhưng cực dễ nhìn. Chỉ cần anh thoải mái dựa ở góc kia cũng đã tạo thành một phong cảnh.
Vẻ mặt của anh có chút kinh ngạc, nhưng cũng vài phần hiểu rõ.
Đột nhiên, Bùi Thất Thất cảm thấy chính mình vô cùng chật vật.
Chân nhỏ của cô khép lại, rồi lại hơi dịch ra……
Váy liền áo màu đen giống như đường cong thứ hai dính sát vào người, tóc dài đen như mực, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ. Ánh mắt anh đi xuống, nhìn đến chân nhỏ trắng nõn của cô.
Chân nhỏ cũng được tạo hình cực hoàn mỹ, mỗi ngón chân nhỏ đều đáng yêu giống như nấm kim châm vậy. Anh sinh ra cảm giác xúc động muốn đưa những ngón chân đó ngậm vào trong miệng.
Dáng vẻ bất an của cô cũng hiện rõ trong mắt anh.
Đường Dục đánh giá trong chốc lát, mở rộng cửa một chút, giọng nói có chút thanh lãnh: “Tiến vào đi.”
Lời nói không chấp nhận sự cự tuyệt.
Lúc chân nhỏ của Bùi Thất Thất bước vào, máu ở lòng bàn chân lưu lại trên tấm thảm thượng hạng một lớp màu hồng nhạt.
Cửa còn chưa khép lại, phía sau đã vang lên một giọng nói bén nhọn: “Bùi Thất Thất!”
Bùi Thất Thất quay đầu, Chu Mỹ Lâm và Chung tiên sinh đang cách xa mấy mét.
Chu Mỹ Lâm nhìn quét qua Đường Dục một chút, lời nói khách khí lộ ra vẻ uy hiếp: “Vị tiên sinh này, đây là con gái của tôi. Nó có chút không nghe lời, tôi phải mang về dạy dỗ!”
Bùi Thất Thất còn chưa mở miệng, thân thể đã bị kéo sang một bên.
Người đàn ông bên người lạnh nhạt mở miệng, giọng nói thanh nhã rất dễ nghe: “Xác thật là không nghe lời.”
Chu Mỹ Lâm nhẹ nhàng thở ra, lần này dễ làm rồi.
Nhưng vào lúc này, Chung tiên sinh đứng một bên lại run rẩy nói: “Đường tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài!”
Đường tiên sinh?
Đường tiên sinh nào?
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
147 chương
64 chương
13 chương
254 chương
83 chương
25 chương