Người Chồng Yêu
Chương 1
Nhận được điện thoại của họ hàng dưới quê gọi tới, Úc Linh suýt nữa làm rớt ly cà phê trên tay xuống, khiến người đàn ông đang ngồi đối diện uống cà phê phải ngước mắt lên nhìn sang.
“Bác Quyền à, chuyện lớn vậy sao bác không nói sớm cho cháu biết chứ?” Úc Linh lo lắng nói với người trong điện thoại.
“Linh Linh à, bác cũng muốn nói cho cháu biết chứ, nhưng tính bà cháu cháu cũng biết rồi đó, khó nói lắm, bà không muốn cháu lo lắng, không muốn gây phiền nhiễu tới công việc của cháu, lại cảm thấy mình cũng không sao. Sao mà không sao chứ, trước đó bà ấy đang trồng rau đột nhiên ngất đi, nếu không có người đi qua thì không biết còn nằm ở đó bao lâu nữa, thật dọa chết người rồi đó. Bác sỹ có nói đây là bệnh cũ của bà, máu không lên não, chỉ có thể nằm dưỡng, bình thường nên chú ý ăn uống và nghỉ ngơi gì gì đó…” Bên đầu dây kia bác Quyền cứ thao thao nói giọng quê đặc sệt, còn nói liên miên một loạt về tình hình của bà cho cô nghe nữa.
Dù trong lòng lo lắng nhưng Úc Linh vẫn kiên nhẫn nghe hết lời bác nói, rồi mới bảo, “Bác Thẩm à, vất vả cho các bác rồi. Thời gian này đúng lúc cháu được nghỉ, sẽ về ngay ạ, bác đừng nói trước với bà, cứ đợi cháu về rồi nói sau đi ạ”
Sau khi gác điện thoại Úc Linh lại gọi điện thoại cho trợ lý Trần Minh Minh đại khái nói chuyện muốn nghỉ phép.
Nghe thấy thế, Trần Minh Minh quá sợ, cẩn thận hỏi dò, “Chị Úc, chị nói lý do nghỉ được không ạ? Chị biết không, chị An Như mấy hôm trước có nói, đạo diễn Bùi đang tìm vai nữ để thử vai, chị ấy khó khăn lắm mới dành được suất đóng này, muốn chị đi thử xem thế nào. Chị không biết chứ, kịch bản của Đạo diễn Bùi đều là những kịch bản hay, có nhiều người muốn được tham gia, đây cũng chính là cơ hội bứt phá tốt nhất, nghe nói nhân vật đó có rất nhiều người thích, nếu chị có thể lấy được vai này, sau này sẽ rất thuận lợi cho chị, có thể bước lên trên …”
“Chị định về nhà một chuyến, sợ là lần này chắc sẽ ở nhà với bà khoảng nửa năm, dĩ nhiên, cũng có thể là lâu hơn, để còn xem tình hình thế nào đã” Úc Linh nói thản nhiên, khiến trợ lý nhỏ bị chọc tới đáng thương.
Trần Minh Minh lập tức dùng giọng đáng thương kêu lên, “Chị An Như sẽ mắng chết em đó, bảo em chẳng biết chăm sóc chị gì cả! Em thật sự hối hận rồi, rất hối hận, hôm nay em không nên lười mà nghe lời chị nói, em hẳn nên như cái đuôi của chị mới đúng cơ, thấy bóng chị đi đến đâu thì đi theo tới đó, tới chân trời góc bể nào cũng không xa không rời…”
Úc Linh bị trợ lý nhỏ chọc cho cười.
Môi cô hồng nhạt, tuy ngũ quan khá xinh đẹp, song lại hơi lạnh, đặc biệt lúc cô im lặng không nói câu nào, thì loại cảm giác lạnh này càng thêm mãnh liệt. Lúc này vì cười mà như xuân về hoa nở, xinh đẹp rực rỡ, khiến người đàn ông đối diện không kìm được liếc nhìn mấy lần, giấu cảm xúc sâu tận đáy lòng.
Đang nói chuyện cùng trợ lý song cũng không để ý tới, nói mấy câu xong thì gác máy.
“Úc Linh, bà ngoại bị bệnh hả?”
Úc Linh liếc nhìn người đàn ông đối diện một cái, ừ một tiếng, sau đó phản ứng, nói cường điệu lên, “Là bà ngoại của tôi, cám ơn”
Thiệu Sâm không nói gì nhướng mi lên, khuôn mặt anh tuấn, khí chất quý công tử, toàn thân mặc bộ vét màu xám bạc thẳng tắp, càng khiến anh thêm anh tuấn phi phàm, cặp mắt sâu thẳm nhìn chăm chú, trong nháy mắt khiến cho người ta như bị cái nhìn chăm chú của anh gây ra ảo giác, lại càng khiến cho không biết bao nhiêu cô gái cũng bị chìm trong ánh mắt đó, nổi lên si mê.
Điều này không thể nghi ngờ đây là một người đàn ông cực phẩm, bên ngoài vĩ đại, khí chất quý giá đẹp đẽ, gia thế hùng hậu, là tiêu điểm trong đám đông từ trước tới nay, cũng là hình tượng tổng tài bá đạo trong lòng của phái nữ, không biết có bao nhiêu các thế gia danh tiếng tìm mọi cách để tiếp cận anh, tiếc là ngoài chị em họ Giang lớn lên thanh mai chúc mã cùng anh ra do sự gắn bó lâu năm giữa hai nhà thì có thể thấy chẳng có người con gái nào có thể may mắn đứng cạnh anh tiến thêm bước nữa.
Thiệu Sâm không so đo chút cố chấp nhỏ ấy của cô, an ủi, “Em đừng lo quá, sức khỏe bà ngoại lúc nào cũng tốt, không có việc gì đâu, em định tính lúc nào thì về nhà? Có cần anh đưa em đi không?”
Úc Linh dùng chiếc khăn tay trắng nõn lau sạch chút cà phê dính trên tay, rồi cầm lấy túi xách bên cạnh, lấy chiếc kính màu cà phê che khuất gần nửa khuôn mặt, lễ phép nói với anh, “Không cần, cảm ơn. Em đi trước đây, hẹn gặp lại” Nói xong đứng dậy rời đi.
Thiệu Sâm nhìn theo bóng cô rời đi một lát, nói một câu với trợ lý ngồi cạnh rồi cũng đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê.
Lúc này đã vào trung tuần tháng tư, tuy thời tiết cũng không quá nóng, nhưng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, một luồng nhiệt ập tới khiến cho người ta có cảm giác mệt mỏi.
Thiệu Sâm đi ra khỏi quán, thấy trước mặt có một bóng thiếu nữ mặc váy liền áo dáng thon cao đi đôi giày màu đen cao gót đang đi rất nhanh, anh bước dài chân đi vững vàng bên cạnh cô. Theo góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy dưới phần kính che khuất là chiếc mũi nhỏ xinh và cánh môi hồng nhạt, môi cô trời sinh hơi thâm, màu không sáng lắm, nhưng bù lại ngũ quan che mất khuyết điểm này, đẹp nhất là đôi mắt đen nhánh kia, khi nhìn thẳng như lấy mất hồn người ta vậy, hình dung cảm giác sắc lạnh, khiến người ở chung có cảm giác lo lắng bất an.
Thấy cảm xúc cô bất ổn, anh an ủi, “Hiện giờ y thuật tiến bộ, em đừng có lo quá, bà ngoại em sẽ khỏi nhanh thôi, thật sự không cần anh cùng em về thăm ngoại sao?” Anh lại hỏi thêm lần nữa.
Úc Linh lại cự tuyệt anh lần nữa, “Thôi ạ”
Bị cự tuyệt hai lần, Thiệu Sâm vốn là một nam nhân cao ngạo, vào thời điểm này sẽ không tự mình đi rước lấy nhục làm gì.
Lúc này một chiếc Maserati màu lam đột ngột dừng ngay cạnh họ, cửa kính xe trượt xuống, một cô gái mặc áo trắng công sở thò đầu ra nhìn, mái tóc quăn màu nâu tung trên vai, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to đẹp đánh giá họ, hỏi, “Anh Sâm, sao các anh lại ở trong này thế?”
Trong xe còn có ba cô gái trẻ ăn mặc thời trang cùng nhìn xuyên qua cửa kính tò mò nhìn hai người, sau đó nhanh chóng nhận ra thân phận Thiệu Sâm, trên mặt lộ ra tia hưng phấn. Tuy biết quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Thiệu, nhưng bức tường nhà Thiệu Đại thiếu quá cao, biệt thự đó vốn chẳng cách nào tiếp xúc với anh, khả năng muốn thân thiết với anh không có, vì thế lúc này nhìn thấy anh ở đây, cả ba cô gái cực kỳ cao hứng.
Song nhìn thấy cô gái đeo kính che khuất nửa mặt đi cạnh Thiệu Sâm, lại hơi mê hoặc, chẳng rõ cô gái đi cùng Thiệu Sâm là ai, trong lòng bất giác suy đoán không biết có phải niềm vui mới của Thiệu Đại thiếu không, chẳng trách mà Giang Úc Y lại đột nhiên dừng xe lại.
Úc Linh lãnh đạm nhìn cô nàng một cái, chẳng để ý gì tới lời của cô ta, quay đầu nhìn về phía chiếc xe.
“Úc Y” Thiệu Sâm khẽ gật đầu về phía cô ta, sắc mặt lễ phép mà lạnh nhạt.
Đôi môi đỏ mọng của giang Úc Y khẽ bĩu lên, mở cửa xe bước xuống, sửa lại trang phục đang mặc trên người khiến bao con mắt thu hút. Ánh mắt cô hết nhìn sang cả hai, rồi hỏi, “Anh Sâm, anh có hẹn với chị ấy sao?”
“Em thấy sao?” Úc Linh đột nhiên nhìn về phía cô ta cong môi lên cười, nụ cười khiến người khác không rời mắt được. Giang Úc Y ê cả mặt.
Thiệu Sâm liếc nhìn Giang Úc Linh một cái, không nói, trong mắt cảm xúc khẽ lướt qua. Sắc mặt Giang Úc Y hơi khó chịu, trong lòng dâng lên tia nghẹn uất, định nói gì đó, nhưng Úc Linh đã đưa tay ra chặn một chiếc taxi lại, định lên xe thì bị Thiệu Sâm giữ chặt.
“Anh đưa em đi!” Thiệu Sâm nói, trong giọng có chút nghi ngờ. Đúng lúc này, trợ lý của Thiệu Sâm lái xe tới, là chiếc Ferrari đen.
Sắc mặt Giang Úc Y thay đổi chút, hỏi vội, “Thôi, cứ để cho chị ấy ngồi xe của em đi”
Úc Linh và Thiệu Sâm cùng đồng thời nhìn vào ba cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang trong xe, ý rất rõ, Giang Úc Y hơi mất tự nhiên lại chẳng quản được nhiều thế, bảo các cô gái trong xe xuống. Cả ba cô gái này bị hành động như trong mơ của Giang Úc Y ngẩn ra, xuống xe. Song họ lại càng ngẩn hơn nữa là, cái cô gái đeo kính mát kia không chọn xe Maserati của Giang Úc Y và kể cả xe Ferrari của Thiệu đại thiếu cũng không, mà lên thẳng taxi chạy trên đường, rồi nói một câu tạm biệt với họ, cứ vậy mà đi.
Sắc mặt Giang Úc Y cực kỳ khó chịu. Còn Thiệu Sâm thì lại cực kỳ bình tĩnh thản nhiên.
“Anh Sâm, chị ấy sao thế?” Giang Úc Y quay đầu hỏi, giọng không giấu tia oán hận chút nào.
Thiệu Sâm quay đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt sâu thẳm đầy thâm thúy, lại khiến người ta nhìn thấy khó hiểu, cũng khiến Giang Úc Y hơi ngượng ngùng lảng tránh, chợt nghe thấy anh nói, “Nghe nói bà Ngoại Úc Linh bị bệnh, cô ấy định về nhà”
Lòng Giang Úc Y thấy khó chịu vì chuyện bà lão bị bệnh, bị bệnh thì tốt quá. Trong lòng nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn không lộ ra, có vẻ thông cảm nói, “Em và anh cùng đi thăm một tý đi, nói gì thì nói chị ấy cũng là chị của em, một mình ở với ngoại cũng không ổn lắm, gần đây cha rất lo cho chị ấy, chẳng may có kẻ bắt cóc nào thấy chị ấy trẻ tuổi xinh đẹp thì…”
Mặt Thiệu Sâm không đổi, sau đó lên xe, bảo trợ lý lái đuổi theo. Giang Úc Y trừng mắt lên xe, bất giác cũng không động đậy gì.
“Úc Y…” Một trong ba cô gái bị đuổi xuống xe là Chu Viện Viện bất giác kêu lên.
Giang Úc Y quay đầu, nở nụ cười với các cô gái, nói, “Viện Viện, hôm nay mình sẽ không đi câu lạc bộ với các cậu đâu, các cậu cứ chơi vui vẻ nha, mình đi trước đây”
Chiếc Maserati lập tức rời đi, để lại ba cô gái đứng tại chỗ cùng nhìn nhau, ngơ ngác. Cái hành vi chẳng nói câu nào mà quay đầu bỏ chạy này là gì thế?
Một lúc sau, hai người khác cùng nhìn về phía Chu viện Viện có quan hệ tốt với Giang Úc Y hỏi dò, “Viện Viện, cô gái đeo kính vừa rồi là ai thế? Sao thái độ của Thiệu đại thiếu và Úc Y với cô ấy lại khác nhau vậy”
Theo con mắt đánh giá của họ, quần áo trên người cô gái kia tuy không phải hàng hiệu gì, thậm chí cả mặt cũng bị kính che hơn một nửa, không nhìn rõ mặt, nhưng có thể khiến hòn ngọc quý trên tay của nhà họ Giang và Thiệu đại thiếu cùng tranh nhau đưa, chắc chắn thân phận khác hẳn, chỉ là các cô nghĩ mãi cũng nghĩ không ra cô gái ấy là ai, họ tuyệt đối cũng chưa từng thấy mặt bao giờ.
Chu Viện Viện liếc mắt nhìn hai cô gái một cái, dĩ nhiên biết cô gái kia khiến Thiệu đại thiếu và Giang Úc Y cùng để ý là ai, chỉ là tình hình nhà họ Giang hơi phức tạp, hơi khó nói, người không cần thiết thì tốt nhất cũng không cần nói. Cô lập tức nhìn cười cười bảo, “A, mình cũng không biết, có thể là họ hàng của Giang gia thôi”
Hai người kia thấy Chu Viện Viện cũng đáp lại thế, tuy trong lòng thấy hơi kỳ lạ, nhưng không hỏi lại, một người vừa bấm điện thoại gọi xe, một vừa nói chuyện việc gặp Thiệu đại thiếu.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
159 chương
57 chương
49 chương
56 chương
230 chương