Ba ngàn nhân duyên, một sợi tơ hồng
Chương 1 : Ám toán
Đông Lăng thắng trận, giành được ba tòa thành từ Việt Thủy. Dân chúng khắp nơi vui mừng phấn khởi, thân là kinh đô, Đông Đô cũng không thể nào chịu thua được. Từ xa nhìn lại đã có thể nhìn thấy một màu đỏ tươi rực rỡ bao phủ khắp nơi, người đi xung quanh ai nấy đều treo trên mặt nụ cười thật tươi.
Trong các tiểu lâu, còn truyền ra tiếng kể chuyện, tiếng thảo luận bát quái khắp nơi.
“Này, các ngươi phải biết, lần này Đông Lăng của chúng ta thắng trận là do công của Lăng Thụy tướng quân. Các ngươi không biết đâu, đại tướng quân dũng mãnh sát phạt, một đường chém ngang khiến Việt Thủy khiếp sợ phải vội vàng giơ tay đầu hàng…”
Người bên cạnh nghe vậy cười ngất:
“Việt Thủy khiêu chiến chúng ta đầu tiên, không phải A Tát Nhĩ Đạt bên kia rất hung hãn hay sao? Mới đầu còn dám đem sáu mươi vạn quân đánh Phong Thành, giờ lại chạy nhanh còn hơn con chuột. Cái này chẳng phải gọi là không bắt được gà còn mất nắm gạo?”
Mọi người nghe xong gật đầu tán thưởng, vị huynh đài này, thành ngữ dùng không tệ nha, đáng khen, đáng khen.
“Một lũ dân đen nhiều chuyện!”
Trên nhã gian, Úy Trì Tuyết bĩu môi ghét bỏ mà nha hoàn bên cạnh của nàng nghe thế liền gật đầu nịnh nọt:
“Đúng! Đúng! Nhị tiểu thư nói rất đúng, một đám người không có học thức, chỉ suốt ngày nói chuyện bát quái. Lại dám làm bẩn lỗ tai của nhị tiểu thư đây.”
Úy Trì Tuyết nghe xong vô cùng thoải mái, nàng ta tao nhã đứng dậy, một mạch thẳng tiếng bước ra khỏi tiểu lâu rồi lên kiệu. Bước đi nhanh như thể chỉ cần nàng ta chậm một chút thôi thì đám dân đem này sẽ làm bẩn mắt nàng.
Cổ kiệu hoa lệ được nâng lên, đi đến đâu đều có người khác nhường đường, bên ngoài lục lạc mạ vàng kêu đinh đinh vui tai nhưng mà đinh đinh đang đang liên tục như thế lại khiến người ta phiền lòng. Nhưng không ai dám nói gì, đây là kiệu nhà Úy Trì Gia, là Úy Trì Gia làm mưa nắm quyền ở một vùng Tây Nam khiến người ta khiếp sợ. Chưa kể đến, đương gia chủ của Úy Trì Gia – Úy Trì Viên còn đang làm Lại Bộ Thượng Thư trong triều đình đâu.
Diễu hành mất khoảng một khắc, cổ kiệu hoa lệ dừng lại trước một cửa tiệm trang sức vô cùng to lớn. Này tiệm gian đằng trước có treo sơn son thiếp vàng, ba chữ Lưu Sa Giản được viết vô cùng mạnh mẽ. Hai tên thủ vệ đằng trước lực lưỡng, cao to, thái độ nghiêm túc, không kiêu ngạo mà cũng chẳng siểm nịnh.
Lưu Sa Giản này, là một trong những cửa hàng bán đồ trang sức đặc biệt nhất ở Đông Đô. Này cửa tiệm không chỉ thiết kế vô cùng mới lạ, bắt mắt mà còn có những dịch vụ khác người, nào là tư vấn, nào là chăm sóc khách hàng, nào là đặc hàng trước… khiến các vị phu nhân, tiểu thư trong kinh thành sinh ra cảm giác lạ lẫm mà thích trí.
Hôm nay là ngày Lưu Sa Giản giới thiệu bộ trang sức mới, Úy Trì Tuyết năn nỉ mãi mới được mẫu thân của mình cho thêm tiền để có thể chạy tới đây. Úy Trì Tuyết đứng trước bàn kính lạ mắt, nhìn vào bộ chuỗi ngọc đẹp mê người kia. Ngọc trai trắng mịn lại còn toát ra mùi thơm nhẹ thoang thoảng, nghe nói, ngọc trai này rất tốt cho da mặt của nữ nhân. Mà đã là nữ nhân, thì ai cũng thích chưng diện để mình xinh đẹp. Phải nói rằng, Lưu Sa Giản một đòn này đánh thẳng vào tâm lý của các vị phu nhân, tiểu thư khắp kinh thành.
Nhìn bộ trang sức vừa đủ vòng cổ, vòng tay, hoa tai và trâm cài đầu, Úy Trì Tuyết cắn răng rút sạch hà bao của mình, đem hai ngàn lượng giao cho chưởng quỹ. Cầm hộp gỗ thượng đẳng trên tay, tâm tình của Úy Trì Tuyết vừa sung sướng mà cũng vừa kiêu ngạo, nàng có thể tưởng tượng ra ngày mai, khi nàng diện bộ trang sức này thì những vị tiểu thư kia sẽ đem ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị nhìn mình.
Hoa Đào ở một bên cầu thang nhìn thấy tất cả, nàng nhíu mày một chút xong cũng bước lên lầu trên. Hoa Đào nhẹ nhàng mở cửa, châm lại ly trà đã lạnh ngắt cho chủ tử của mình. Im lặng một chút, nàng nói:
“Tiểu thư, nhị tiểu thư vừa mới đến đây, nàng ta đã mua bộ Chỉ Ngọc.”
“Ta biết!”
Ở đối diện, Úy Trì Nguyệt nhẹ nhàng nói, ánh mắt nàng nhìn vào trong ly trà, màu vàng trong như xoáy sâu vào con ngươi của nàng. Úy Trì Nguyệt nói tiếp:
“Ta đoán được hôm nay nàng sẽ tới đây.”
“Đại phu nhân thật bất công, bộ Chỉ Ngọc này những hai ngàn lượng, nhị tiểu thư có khả năng chi trả được sao? Nhất định là nàng ấy lại năn nỉ đại phu nhân rồi. Còn người… người…”
Hoa Đào không nói được nữa, nàng nhìn vị tiểu thư của mình, tiểu thư, nàng ấy không khuynh thành khuynh sắc như tam tiểu thư, không tinh ranh ma quái như nhị tiểu thư, trong Úy Trì Gia, nàng chỉ lẳng lặng mà sống. Một người vô hình, một người không được ai để mắt đến, có nhiều hôm tiểu thư ở lại Lưu Sa Giản mấy ngày nhưng không hạ nhân nào biết nàng biến mất. Lão gia bị phu nhân xúi dục, trong mắt của ngài, tiểu thư nàng ấy không khác gì một bao cỏ.
“Tiểu Đào, đã có bao giờ em hối hận khi làm nha hoàn bên cạnh ta chưa?”
Úy Trì Nguyệt lại tự hỏi, nàng đến đây để làm gì, một người như nàng luôn nhìn sự việc với con mắt khác, nàng không phải là người của thế giới này, nàng chưa bao giờ để những sự việc ở đây ảnh hưởng đến mình. Tiểu Đào nói đúng, ở đây, nàng là một con người vô hình, nhợt nhạt khiến người ta không bao giờ để ý đến.
Mà bên cạnh nàng, chỉ có một nha hoàn, Tiểu Đào, Úy Trì Nguyệt nghĩ, năm năm ở thế giới này, bên cạnh nàng cũng chỉ có Tiểu Đào mà thôi.
“Tiểu thư, người lại hồ đồ gì thế, được ở bên cạnh tiểu thư là phúc phận mấy đời Tiểu Đào tu được. Người nhìn xem, có nha hoàn nào lại giàu có như ta không?”
Hoa Đào hất cằm, điệu bộ kiêu ngạo lại chọc Úy Trì Nguyệt mỉm cười. Hoa Đào ngẩn ngơ nhìn tiểu thư nhà mình, mỗi lần nàng ấy cười, lại khiến cho người ta cảm tưởng đến tuyết liên mới nở rộ, thanh nhã khiến lòng người rung động.
“Được rồi, sắc trời không còn sớm, em chuẩn bị xe ngựa đi.”
“Tuân lệnh, tiểu thư!”
Úy Trì Nguyệt nhìn nha đầu mới mười hai, mười ba tuổi chưng lên điệu bộ nghiêm trang lại một lần nữa bị chọc cười. Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vén rèm mỏng lên, Đông Đô hoàng hôn thật xinh đẹp, đã có những ánh đèn lồng mờ nhạt được thắp lên. Mà mặt trời ngoài kia, hồng cam một mảnh mê người. Úy Trì Nguyệt rũ mắt, nàng xuyên không đến đây đã được năm năm, năm năm này, nàng mở rộng kinh doanh bằng hai bàn tay trắng của mình, ngầm đem tất cả của hồi môn bị chiếm đoạt mà mẫu thân dành cho mình đoạt lại.
Nhưng mà, sau đó thì sau? Sống hết quãng đời còn lại một cách tẻ nhạt như vậy? Úy Trì Gia sẽ buông tha cho nàng sao? Người phụ thân luôn vì quyền lợi kia sẽ bỏ qua cho nàng sao? Úy Trì Nguyệt không biết, không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Đến khi nàng cùng Hoa Đào đi xuống cửa sau của Lưu Sa Giản, chỉ nghe một tiếng gió vù vù thổi qua, lạnh toát và rồi, trước mắt của Úy Trì Nguyệt là một mảnh đen tối bất tận.
[Lời tác giả]
Chăm chỉ đào hố, mong mọi người ghé qua ném chút gạch xây nhà
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
34 chương
97 chương
54 chương
17 chương
65 chương
4 chương
300 chương