Bùi Thất Thất kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn anh. Một hồi mới từ từ nói: "Ba em tặng." Trên mặt của Đường Dục vẻ mặt có chút thả lỏng: "Vậy em và ông ấy tình cảm nhất định rất tốt rồi!" Bùi Thất Thất không có trả lời, cô không muốn cùng anh nói về chuyện này. Đường Dục làm sao có thể không nhìn ra chứ! Cười nhạt hỏi: "Ăn cơm chưa?" Anh không hỏi thì cô hoàn toàn không có cảm giác đói, vừa nhắc tới thôi bụng đã cồn cào rồi. Cô gật đầu. Kỳ thật cũng sợ là anh. lại hỏi những chuyện khác. Đường Dục bỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay người giúp việc không tới, em có biết nấu cơm không?” Bùi Thất Thất ngẩn người: "Biết!" Đường Dục suy nghĩ một hồi, xoay người nhìn cô: "Biết nấu mì gà không?" Bùi Thất Thất gật đầu. "Vậy thì nấu mì gà đi!" Anh tự ra quyết định. Bùi Thất Thất còn cho rằng, anh đã ăn cao lương mĩ vị xong rồi mới tới đây... Mặc dù cô đã rất mệt, nhưng cô vẫn lập tức đi nấu. Cô nghĩ, hầu hạ bao tử của anh, so với việc hầu hạ thân thể anh nhẹ nhõm hơn nhiều. Lúc dùng nồi áp suất hầm gà, cô thậm chí là nghĩ, có thể là kỹ năng nấu nướng của cô sẽ hấp dẫn anh hơn là thân thể cô, sau này cô sẽ ngày ngày làm cơm cho anh ăn... Nhưng sự thật luôn đặc biệt tàn khốc, khi cô đang tập trung làm canh thì, một đôi bàn tay lớn ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ của cô, hơi thở nóng phả ở phía sau cái cổ non mềm của cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn hấp dẫn: "Còn phải chờ bao lâu, anh có chút đói!" Anh giơ tay lên để cô xem đồng hồ. Tám giờ rồi! Sau đó anh trừng phạt cô bằng cách cắn một hồi lên chiếc cổ nhỏ. "Sau này không được về trễ như vậy!" Bùi Thất Thất bị anh cắn đến có chút thất thần, trong cũng đang nghĩ, có phải là nên nói rõ với anh vấn đề từ thứ hai đến chủ nhật hay không... Có điều bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt để nói. Cũng may anh chỉ là oán trách một hồi liền rời đi, tâm trạng cô mới dám thả lỏng. Đường Dục đi trở về phòng khách, cũng không có tâm sự xử lý công việc, thu dọn xong rồi lấy cuốn tạp chí ra xem..... Từ hướng của Bùi Thất Thất có thể nhìn thấy dáng anh lười biếng ngồi ở đó, gác chéo chân, nhàn nhã vô ưu. Cô thấy nửa khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc đến kì lạ, nhưng không nhớ nổi là từng gặp ở đâu. Canh gà hầm xong, cô nếm thử, sau đó múc ra bát, múc cả thịt gà ra, sau khi đã ngâm thịt gà trong nước lạnh một lúc, xé thịt gà thành sợi xong, rửa thêm ít rau và nấm hương. Mười phút sau, hai bát mì đặc biệt thơm lừng được bưng lên bàn ăn, cũng nhờ Chu Mỹ Lâm đối cô hà khắc mà kỹ năng nấu nướng của cô cũng không tệ. Đường Dục ngửi thấy mùi thơm, anh thả cuốn tạp chí trong tay ra đi về phía bàn ăn ngồi xuống. "Anh nếm thử xem!" Bùi Thất Thất ngồi ở bên cạnh anh, nhỏ giọng thỏ thẻ, vẻ mặt cũng có chút hồi hộp. Đường Dục nở nụ cười: "Ngửi thấy mùi vị cũng không tệ." Rốt cuộc thì hàng trưng bày cũng có đồ tốt, anh ăn một miếng, mùi vị vô cùng chính thống, ngon ngoài ý muốn. Đường Dục rất nhanh đã ăn xong một bát, bỏ đũa xuống, nhìn nhìn cô. Bùi Thất Thất ăn rất chậm, trong chén còn hơn một nửa. Cảm giác được ánh mắt của anh, Bùi Thất Thất giương mắt nhìn một chút, chần chờ hỏi: "Anh còn muốn ăn nữa không?" Đường Dục không lên tiếng, thế nhưng bình thường đàn ông kiêu ngạo đều không lên tiếng, chính là đồng ý. "Vậy em đi nấu thêm bát nữa." nói rồi, Bùi Thất Thất đã đứng lên. Một cái tay thon dài đẹp đẽ đặt trên mu bàn tay của cô, tiếp theo là giọng nói thanh nhã: "Không cần." Đường Dục ngừng lại, ánh mắt rơi vào trong bát của cô: “Ăn nổi không?" Bùi Thất Thất cả người đều có chút hoá đá, từ từ lắc lắc đầu. Anh là muốn ăn dồ thừa lại của cô sao? Đường Dục ngón tay dịch chuyển, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh nhạt nói: “Vậy chia một nửa của em cho anh!"