Đường Dục trở lại Thánh Viễn, đầu tiên là đến văn phòng, thư ký đã chuẩn bị xong tài liệu, anh tùy ý lật tài liệu sau đó đến phòng họp. Mạnh Thanh Thành đi theo, cười tít mắt nói: “Tối hôm qua, ngủ ở Hạ Thành sao?” Đường Dục không có dừng bước chân, giọng điệu lạnh lùng: “Thời gian đi làm không nói việc tư!” Mạnh Thanh Thành cười cười, cùng đi vào phòng họp với anh… Nội dung chính của cuộc họp hôm nay là quyết định kế hoạch sáu tháng cuối năm, cho nên gần như cả ngày đều phải ở trong phòng họp. Phải tập trung thời gian cao độ, phần đông mọi người đều xuất hiện mệt mỏi, đặc biệt là phụ nữ cấp cao và thư ký. Chỉ có Đường Dục ngồi ở chủ tọa, bộ dạng thanh quý chưa từng thay đổi chút nào, lúc nghỉ giải lao, nhân viên nữ đều nhào vào trong toilet dặm phấn- - Tổng giám đốc còn không có bạn gái, tuy…Có chênh lệch lớn, nhưng là người vẫn phải có mộng tưởng, nhỡ đâu thực hiện? Đường Dục lật xem tài liệu đưa lên, cũng không phải là quá vẹn toàn, vẻ mặt cũng nói rõ thái độ của anh, lúc họp buổi chiều, không khí căng thẳng hơn một chút. Vẻ mặt mọi người đều căng thẳng, sợ tổng giám đốc đột nhiên gọi đến tên mình. Đường Dục cúi đầu, vẫn không có lên tiếng, trên trán người phát biểu cấp cao che một tầng mồ hôi mỏng… Phúc lợi mà Thánh Viễn cho vô cùng tốt, dù là công nhân bình thường thu nhập một tháng cũng hơn một vạn trở lên, nhân viên bậc trung trở lên mức lương khởi điểm là trên trăm vạn một năm, nhưng mà áp lực cũng không nhỏ. Trước kia khi đổi Đường Dục làm tổng giám đốc, từ trên xuống dưới Thánh Viễn đều rất vui, cảm thấy có thể thoải mái một chút, nhưng công việc Tiểu Đường tiên sinh so với Đường Tri Viễn làm càng điên cuồng hơn. Tất cả công nhân Thánh Viễn đều còn nhớ vài năm trước, khi Đường Dục mới tiếp nhận Thánh Viễn, bởi vì một vụ án, ở trong công ty nửa tháng… Nửa tháng này đối với công nhân Thánh Viễn mà nói, cũng là nước nóng sâu thẳm. Ông chủ đã cố gắng như vậy, là một công nhân nhỏ, sao có thể ở bên chán nản? Khi đó đương nhiên cũng có tiếng gầm phản đối, cảm thấy rằng Đường Dục bóc lột công nhân, nhưng chỉ cần Đường Dục đến nơi đó, công trạng năm ấy của Thánh Viễn lật chuyển. Về sau, Đường Dục liền trở thành thần thoại của Thánh Viễn. Không ai, còn dám nghi ngờ anh! … Bùi Thất Thất tan học từ trường học đến Thánh Viễn, nguyên nhân là vì chu kỳ kinh nguyệt, cô đi đường có chút chậm. Đưa một phần tài liệu đến, cảm giác không khí hôm nay có chút kỳ lạ, vô cùng yên tĩnh. Tiểu Lưu bưng một ly coffee, mặc đồng phục xinh đẹp của Thánh Viễn: “Bởi vì bên trên đang họp!” Ngón tay trắng mịn của cô ta chỉ về phía bên trên, nhỏ giọng nói: “Họp cả ngày, thực ra nghĩ lại làm cấp cao cũng rất đáng thương!” Bùi Thất Thất sắp xếp một chút tài liệu muốn đưa, thuận miệng nói: “Vậy còn đáng thương?” “Tổng giám đốc vô cùng hung dữ!” Tiểu Lưu cười: “Thực ra cũng không phải hung dữ, mà là uy nghiêm!” Bùi Thất Thất nghĩ, vậy chính là một người vô cùng uy nghiêm, ông già râu dài, nhớ lại hình ảnh kia, cô cảm thấy buồn cười. Lúc này, chị Văn từ trong phòng làm việc của mình đi ra, trong tay là một chồng tài liệu, hai tay cử động, nói với mười mấy công nhân bên ngoài: “Bọn nhỏ, mau đứng dậy, bên trên cần tài liệu, bây giờ tất cả đều dừng hết việc trong tay…” Tiểu Lưu lè lưỡi với Bùi Thất Thất, lập tức đặt cái chén xuống, mở bưu kiện để xử lý công việc. Chị Văn nhìn nhìn Bùi Thất Thất: “Cô đi! Đưa tài liệu lên tầng bảy mươi mốt, không cần nói nhiều, giao cho thư ký Tiếu Nhiên của tổng giám đốc là được.” Bùi Thất Thất ừ một tiếng, cảm thấy đây là tín nhiệm của chị Văn đối với cô, ngày hôm qua Tiểu Lưu đã nói, từ tầng bảy mươi trở lên, bình thường cô không được phép lên.