Đường Dục không lên tiếng, khẽ nhắm mắt: “Vậy cô nghĩ cho kĩ.” Anh mặc kệ đi ngủ, chỉ còn Bùi Thất Thất đáng thương mở to mắt nhìn, trong tay… vẫn nắm, cũng không dám bỏ ra. Cô đáng thương ngước nhìn, thấy chiếc cằm đẹp của anh, có chút muốn khóc. Cô vốn dĩ … không biết! Lúc lâu sau, Đường Dục mở một mắt, nhìn thấy vẻ mặt của cô, sau đó mỉm cười, rồi nhắm mắt đi ngủ. Mặc dù tối nay vẫn chưa có được cơ thể cô, nhưng… cũng khá là thú vị. Bùi Thất Thất nấn ná rất lâu, thấy anh ngủ rồi, mới cẩn thận gỡ tay ra, lâu quá, phần tay tê cứng, có cảm xúc của anh. Cô bậm môi dưới, muốn rời khỏi vòng tay anh nhưng mới chỉ động đậy một chút, cả người lại bị anh kéo vào lòng, vốn dĩ chỉ là bị ôm có một nửa, lúc sau đã bị ôm gọn rồi, rất chặt, rất chặt. Anh ôm cô giống như một món đồ chơi nhỏ… Bùi Thất Thất hiền lành, cứ để tư thế như vậy không dám động đậy nữa, mũi anh phả ra một đầy bầu không khí nam tính thuần khiết. Thật là thơm. Cô từ từ thả lỏng, thiếp đi… Sáng sớm, cô thức dậy, toàn thân đau nhức. Một mặt là do chu kỳ kinh nguyệt, mặt khác là vì hôm qua chạy nguyên một ngày. Cô khẽ ho một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng bước chân. “Dậy rồi?” Đường Dục thắt xong cà vạt, xoay người nhìn cô: “Dậy ăn sáng, chút nữa tôi đưa cô đến trường!”’ Bùi Thất Thất nằm đó, chăn đắp đến tận cằm, như một thánh nữ nhỏ bé… cô lắp bắp: “Không cần đâu!” Đường Dục cầm tờ giấy trên đầu giường, chậm rãi đọc: “Chín giờ sáng khóa học chính trị và kinh tế." Dừng lại một lúc: “Nếu giờ không có gì nhầm lẫn, thì đã là tám giờ mười rồi, cô muốn đi xe buýt sao?” Tám giờ mười? Bùi Thất Thất gần như bật dậy, trời ạ, trước giờ cô đều ngủ đến sáu giờ ba mươi là tỉnh rồi, sao lại có thể tám giờ hơn được chứ? Cô bò dậy, cũng không để ý bản thân mình bộ đồ ngủ đã bị tuột xuống dưới vai rồi, thậm chí là… Đường Dục kéo cô: “Đợi chút.” Giọng nói đã khản lại. Bùi Thất Thất ngây người, sau đó anh ôm cô trong vòng tay, rồi nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên cô bé dễ thương đó… Chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, thậm chí là cũng không quá sâu nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Thất Thất cũng đã đỏ ửng rồi. "Đi thay quần áo đi!" Anh vỗ vào mông cô, giọng nói khàn khàn thật là ỡm ờ. Cô chạy đến phòng thay đồ, thẫn thờ một lúc, ở đó không có quần áo của cô, đồ của cô vẫn còn ở nhà chưa chuyển đến, mà quần áo hôm qua thì đã bị ngâm trong nước không thể mặc được nữa. Cô ở trong đó khá lâu, Đường Dục bước vào phòng thay đồ, nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của cô thì mới nghĩ ra, rồi anh điện một cuộc điện thoại dặn dò… Gác máy, điềm tĩnh liếc nhìn cô: “Đi ra ăn trước cơm trước đã!” Bùi Thất Thất ừm một tiếng, lúc này mới phát hiện ra trên người mình ngoài chiếc khăn tắm ra thì không có gì hết, Đường Dục mở cánh cửa tủ, lôi ra chiếc sơ mi trắng đưa cho cô: “Mặc đi.” Bùi Thất Thất cẩn thận ướm lên người, áo sơ mi rất rộng, có thể mặc thành váy, có thể che đi chút bối rối. Cô theo anh ra ngoài, dì giúp việc theo giờ đã đến làm xong bữa sáng, người cũng đã rời đi rồi – Đường Dục là một người rất coi trọng sự riêng tư. Bùi Thất Thất ngồi đối diện anh, nhỏ nhẹ ăn bữa sáng. Lại là món Tây. Có cảm thấy có chút khó ăn. Hẳn là quan sát thấy dáng vẻ của cô, bề ngoài Đường Dục bình thản: “Không quen ăn đồ Tây?” Bùi Thất Thất thuận miệng ừm một tiếng, cũng không cho rằng anh sẽ chiều theo cô.