Lúc này vừa đúng mười hai giờ, ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, kệ sách sau lưng anh lộ ra dưới ánh mặt trời, cũng làm Đường Dục trở nên nổi bật như một vị thần. Cả không gian rộng lớn mà vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng Đường Dục ngẫu nhiên lật giấy…… Mạnh Thanh Thành nhẹ nhàng đóng cửa, hai tay khoanh trước ngực, ho nhẹ một tiếng: “Nhìn dáng vẻ của cậu, giống như công việc mới là người yêu của cậu. Cậu biết người ngoài đánh giá cậu thế nào không? Nói là cuồng công việc là còn dễ nghe đấy, người ta còn nói cậu giới tính không rõ ràng. Kẻ đáng thương nhất vẫn là tôi, phải gánh oan uổng……” Mạnh Thanh Thành nói, một bên nói Đường Dục, một bên lại so đo bản thân, ý tứ vô cùng rõ ràng. Đường Dục ngay cả đầu cũng không nâng, chỉ lãnh đạm mở miệng: “Tôi giới tính không rõ ràng cái gì, cậu hẳn là rất rõ ràng không phải sao?” Hai ngày trước anh vừa mới cùng một cô gái lăn giường, tư vị vô cùng tốt. Anh rất hoài niệm, cho nên đã mua cô. Việc này, Thanh Thành hẳn sẽ không quên. Mạnh Thanh Thành đi tới phía trước, cười một tiếng, dựa vào bàn làm việc của Đường Dục: “Hôm nay bộ phận nhân sự có nhân viên mới rất xinh đẹp!” “Cho nên cậu chuẩn bị đi tán tỉnh?” Đường Dục lại thấp đầu, một lần nữa đem lực chú ý trở lại văn kiện, chỉ lãnh đạm nói: “Đừng quên quy định của Thánh Viễn.” Mạnh Thanh Thành cười đầy sâu xa: “Tôi nhớ rõ, không được yêu đương với đồng nghiệp!” Quy định vô nhân đạo này là do vị Đường tiên sinh nào đó định ra…… Có điều, về sau chắc anh sẽ muốn đánh gãy chân mình, nhưng cô gái Bùi Thất Thất kia cũng quá không để tâm rồi, vậy mà không nhớ rõ thân phận của Đường Dục. “Vậy là tốt rồi!” Đường Dục nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó ném văn kiện trong tay lên phía trước: “Tập văn kiện này, cậu đưa cho phó tổng giám đốc Hứa xét duyệt lại một lần nữa rồi nộp lại. Nói với ông ta mấy câu, còn hai năm nữa phải về hưu, ông ta cũng đừng có muốn già rồi mà không giữ được danh dự!” Mạnh Thanh Thành nhận lấy xem một lúc, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Vâng!” Anh phải rời đi, Đường Dục lại gọi anh lại: “Nhân viên nữ mới tới, có thật sự…… rất đẹp?” Mạnh Thanh Thành cười phóng đãng: “Tôi tưởng cậu không có hứng thú với phụ nữ!” Đường Dục xua tay bảo anh đi ra ngoài. Kỳ thật anh đúng là không có hứng thú, nhưng anh…… lại có chút tò mò, có người còn đẹp hơn cả Bùi Thất Thất sao? Bùi Thất Thất là cô gái đẹp nhất mà Đường Dục từng gặp, nhưng chỉ giới hạn ở khuôn mặt và dáng vẻ lúc không mặc quần áo. Khả năng trang điểm của phụ nữ thật sự rất thần kỳ, mà cô là một khối ngọc xinh đẹp, không trải qua chỉnh sửa, mà cô cũng hoàn toàn không cần những thứ đó. Đường Dục rũ mắt cười một cái, bỗng nhiên cầm lấy lịch để bàn ở một bên nhìn…… Thứ hai…… Mới có thứ hai thôi! Thứ sáu, thứ bảy là thời gian anh đến chỗ đó nghỉ ngơi, nhưng lúc này, anh lại hy vọng hôm nay là thứ sáu. …… Hôm sau, tan học, Bùi Thất Thất liền bắt đầu làm việc ở Thánh Viễn. Đúng như Tiểu Lưu nói, đây hoàn toàn là công việc chân tay. Cô cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao không tuyển học sinh nam đến làm. Sau này Tiểu Lưu bí mật nói cho cô biết: “Hình tượng của công ty!” Quá sâu xa! Bùi Thất Thất không lý giải được, cô chỉ có thể chạy liên tục từ ba giờ đến năm giờ. Sau hai tiếng, hai chân cô đều run rẩy…… Nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục. Lúc năm giờ, cô đứng ở điểm chờ gần công ty chờ xe bus. Nhân viên của Thánh Viễn, từng người đi ra. Một vài người tự mình lái xe, vài người khác thì gọi xe, cũng có những nhân viên mới như cô chờ xe bus. Bùi Thất Thất nhìn bọn họ, trong lòng có chút hâm mộ… Nếu công ty của ba không xảy ra vấn đề, sau khi tốt nghiệp, cô dọn ra khỏi nhà, cũng sẽ trở thành một nhân viên bình thường, cũng đi làm tan tầm như vậy, cũng sẽ từ từ tích tiền, mua một căn hộ nhỏ để ở……