Võ Đạo Đan Tôn
Chương 623
Phốc xuy…
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Lâm Tiêu tái nhợt, trong cột sáng ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ, nếu không phải hắn có Long Ma giáp, còn có Long Tượng luyện thể, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị xuyên thủng thành tổ ong vò vẽ.
- Không được, phải nhanh chóng đi ra ngoài.
Lại bị mấy đạo cột sáng đánh trúng, khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, ngũ tạng lục phủ như bị trúng đòn nghiêm trọng, vẻ mặt nặng nề điên cuồng chém lên vách viên cầu.
Oanh oanh oanh…
Đao khí hình thành gió lốc kịch liệt không ngừng quay cuồng va chạm nhưng chỉ tạo nên gợn sóng trong viên cầu, căn bản không cách nào phá vỡ nó.
- Di Sơn Điền Hải!
Ngưng tụ lực lượng toàn thân, Lâm Tiêu oanh ra một quyền.
Oanh long…
Hư ảnh núi cao hùng hậu va chạm lên vách viên cầu, sóng gió nổi lên, gợn sóng khuếch tán, phù văn tán loạn nhưng vẫn kiên cố không tan biến.
Xuy xuy xuy…
Quang trụ lại quét ngang, Lâm Tiêu kiệt lực ngăn cản nhưng vẫn đánh trúng người của hắn.
- Đáng chết!
Lâm Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, diễn cảm ngưng trọng, ngay sau đó chân khí tràn ra, nguyên lực nháy mắt vận chuyển tới cực hạn, đồng thời lực lượng hai mươi vạn cân điều động, chân khí vô cùng bá đạo phóng lên cao, chỉ một thoáng đem lực lượng toàn thân gia tăng tới cực hạn, oanh ra một quyền.
Oanh long…
Sóng biển cuồn cuộn, núi cao hiện lên, Lâm Tiêu lại thi triển Di Sơn Điền Hải, hư ảnh xuất hiện trong viên cầu.
- Vạn Hóa quyết - ngưng!
- Tinh Nguyên Hóa Khí!
Tinh thần lực cùng Vạn Hóa quyết gia trì lên Man Vương bá quyền, hư ảnh núi cao trở nên ngưng thật, giống như hóa thành thực chất.
Trong tiếng nổ vang, hư ảnh núi cao hung hăng va chạm lên vách viên cầu.
Ong ong ong…
Viên cầu chấn động, vô số gợn sóng khuếch tán, chân khí phù văn rối loạn, lập tức bị đánh gãy, thậm chí phù văn nổ mạnh, vách tường biến thành nông cạn trong suốt có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng vẫn chưa đột phá mà vẫn duy trì hoàn hảo.
Lâm Tiêu không chút thay đổi vung cao chiến đao hung mãnh chém tới.
- Vô Tận Lãng Đao!
- Vạn Hóa quyết!
- Tinh Nguyên Hóa Khí!
Lâm Tiêu thi triển một đao mạnh nhất của mình, đao mang hóa thành lam sắc tinh quang bay vút ra.
Ca sát…
Kim sắc viên cầu bị chém ra một khe nứt, dần dần thành lớn, phù văn không ngừng nổ mạnh tan rã, hình thành lỗ hổng thật lớn.
- Kim Quang Lao Lung của ta lại bị phá khai!
Bên ngoài kim sắc viên cầu, Kim Thương Tình đang toàn lực duy trì viên cầu vẻ mặt khiếp sợ, liên tục đánh ra từng đạo kim quang vào trong viên cầu, muốn tu bổ lao lung nhưng chẳng thấm vào đâu.
Bắt lấy cơ hội, Lâm Tiêu nhảy ra khỏi kim sắc viên cầu.
- Thật sự làm ta không thể ngờ!
Kim sắc viên cầu bị phá mở, Kim Thương Tình bất đắc dĩ tán đi Kim Quang Lao Lung, trong mắt nhìn Lâm Tiêu mang theo vẻ giật mình cùng khó thể tin.
Kim Quang Lao Lung của hắn thập phần đáng sợ, là một môn vũ kỹ Địa cấp cao giai, hơn nữa tu luyện có chút thành tựu, cho dù là vô địch Hóa phàm hậu kỳ cũng sẽ bị nhốt chết bên trong, không nghĩ tới Lâm Tiêu lại trốn thoát, hơn nữa công kích trong lồng giam vô cùng sắc bén, lực phòng ngự của võ giả bình thường không thể ngăn cản được, nhưng Lâm Tiêu thoạt nhìn có chút chật vật nhưng thương thế chưa hẳn nghiêm trọng bao nhiêu.
- Xem ra là ta xem thường ngươi, nhưng kết cục vẫn giống nhau.
Ánh mắt khôi phục bình tĩnh, Kim Thương Tình cười nhạt một tiếng vung kim phiến đánh tới.
- Bạo!
Không do dự, lau máu tươi trên khóe môi, thân hình Lâm Tiêu ầm ầm nổ tung hóa thành tàn ảnh đầy trời tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Kim Thương Tình quá mạnh mẽ, giờ phút này Lâm Tiêu chỉ có thể tạm lánh tránh.
- Muốn chạy trốn? Đi được sao?
Kim Thương Tình tựa hồ sớm dự liệu, kim phiến bắn ra kim sắc ti tuyến, chỉ một thoáng toàn bộ tàn ảnh đều dập nát, chỉ có chân thân Lâm Tiêu ngăn trở được kim quang tiếp tục bay về phía trước.
- Chạy đi đâu!
Kim phiến huy động, vô số tơ tuyến bắn ra, đem cự thạch chung quanh cắt vỡ, ầm ầm ngã nhào, bụi mù cuồn cuộn, thanh thế làm người sợ hãi.
Phốc xuy…
Bị đánh trúng một kích, Lâm Tiêu dựa vào Long Ma giáp cùng Long Tượng luyện thể ngăn trở công kích của đối phương, Điện Quang Hỏa Thạch thi triển tới mức tận cùng, nháy mắt hóa thành chấm đen bay hướng phương xa.
- Tốc độ không chậm, đáng tiếc ở trước mặt ta vẫn không đủ xem!
Kim Thương Tình hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên hóa thành kim quang truy theo sau.
Tốc độ của Kim Thương Tình thật nhanh, chỉ vài lần tung người đã kéo gần khoảng cách.
Lăng Không Hư Độ!
Đôi cánh nguyên lực vô hình mở ra, Vạn Hóa quyết cô đọng, đôi cánh hiện ra như thực chất nâng Lâm Tiêu bay vút về phía trước, tốc độ lại gia tăng.
- Ân, Phá Phong Vũ? Không đúng, là bí kỹ thân pháp nào đó, hảo tiểu tử, thứ tốt trên người ngươi còn không ít, giết ngươi tất cả đều là của ta.
Kim Thương Tình thấy vậy càng mừng, nhìn Lâm Tiêu như mèo nhìn con chuột, trong mắt mang theo vẻ hài hước cùng nghiền ngẫm, ngay sau đó tốc độ hắn lại tăng lên, như đạo kim sắc lưu tinh xuyên quá trường không mạnh mẽ sắc bén.
Sưu sưu…
Bên trong khu loạn thạch cổ địa, hai đạo lưu quang một đuổi một chạy, tốc độ đã đến gần vận tốc âm thanh, phía sau kéo theo bạch sắc khí lãng thật dài, ven đường xé mở không khí phát ra tiếng rít vang kịch liệt.
- Cấp bậc kém quá nhiều, nếu còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị đuổi kịp, phải nghĩ biện pháp.
Cho dù dưới tình huống nguy cơ như vậy, sắc mặt Lâm Tiêu vẫn không chút thay đổi, trong lòng bình tĩnh suy tính thật nhanh.
Trong lúc còn đang suy tư, Kim Thương Tình đã tới gần, đã sắp đuổi kịp hắn.
Hoa hoa…
Phía trước truyền tới thanh âm nước chảy, đưa mắt nhìn lại phía trước sương mù bao phủ, ngoài trăm dặm có một con sông lớn chừng hai ba mươi dặm, mặt sông sóng nước quay cuồng, dòng nước chảy xiết.
- Nơi này lại có con sông lớn!
Trong lòng Lâm Tiêu vừa nghi hoặc vừa vui mừng, vừa rồi khi hắn xem bản đồ chứng kiến phía sau khu loạn thạch là một mảnh núi rừng, còn đang suy tính làm sao thoát khỏi Kim Thương Tình, không nghĩ tới bây giờ nhìn thấy một con sông, có thể dễ dàng sử dụng Lăng Không Hư Độ chạy thoát.
Sau một lát Lâm Tiêu đã dừng ở bờ sông, thả người nhảy lên, đôi cánh nguyên lực giãn ra bay vút lên cao mấy chục thước, nhắm qua bờ bên kia.
- Xú tiểu tử, chạy đi đâu!
Kim Thương Tình lao tới bờ sông, ngừng chân lại, đôi mắt như có lốc xoáy màu vàng lưu chuyển, chân khí bốc lên, kim phiến toàn lực chém ra.
Một đạo kim sắc quang trụ xé rách trường không nhắm về phía Lâm Tiêu.
- Cút trở về cho ta!
Cảm giác nguy cơ nồng đậm nảy sinh, Lâm Tiêu quay đầu toàn lực chém ra một đao, đao ảnh vô tận tầng tầng lớp lớp ập tới.
Oanh long…
Kim sắc quang trụ quét trúng đao mang, đao mang phá nát, ngay sau đó đánh lên ngực Lâm Tiêu.
Trong miệng phun ra ngụm máu tươi, tựa hồ như có tiếng xương vỡ vang lên, kinh mạch nổ tung hao tổn nghiêm trọng, nương theo cỗ lực lượng này Lâm Tiêu vẫy mạnh đôi cánh không hề quay đầu lại bay sang bờ đối diện.
- Ah, ngươi cho rằng như vậy là có thể chạy thoát sao, võ giả hành tẩu làm sao không đề phòng tình huống, chỉ một con sông căn bản không ngăn được ta!
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương