Võ Đạo Đan Tôn
Chương 622
Kim Thương Tình phe phẩy kim phiến, thần thái tự nhiên, hắn có đầy đủ tự tin, thân là thiên tài đứng hàng mười tám trong Phong Vân Bảng, hạng người gì hắn chưa từng gặp qua, trong suốt hơn bốn năm hắn đã sớm gia tăng thực lực lên Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn một bước tới Quy nguyên cảnh, trong cấp bậc hóa phàm quét ngang vô địch.
- Quá mức tự tin cũng không phải chuyện tốt.
Lâm Tiêu thản nhiên, tay phải thầm đặt lên chuôi Thái Huyền đao, tuy ngữ khí lãnh đạm nhưng thần sắc không hề có chút thả lỏng.
- Như thế nào? Còn muốn động thủ với ta?
Kim Thương Tình nhíu mày, ánh mắt dừng trên tay phải Lâm Tiêu.
- Đó là…không gian giới chỉ?
Vẻ mặt Kim Thương Tình thoáng giật mình, trong mắt toát ra sợ hãi lẫn vui mừng, nói:
- Không nghĩ tới trên người ngươi còn loại bảo vật này, ha ha, xem ra lần này vận khí của ta thật sự không tệ, như vậy, nể tình có không gian giới chỉ, ta cho ngươi một cơ hội, đem toàn bộ bảo vật của ngươi đưa cho ta, kể cả Vạn Hóa quyết cùng Man Vương bá quyền, tự chặt một tay, ta cho ngươi một con đường sống.
Đáy mắt Kim Thương Tình toát ra vẻ trêu tức, thong dong nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cười lạnh:
- Ngươi cho ngươi là ai? Là thần tinh chúa tể vạn vật sao, muốn lấy đồ thì lưu mạng lại đổi!
Lắc đầu, Kim Thương Tình ra vẻ tiếc hận:
- Xem ra ngươi không muốn giao ra đây, như vậy xem như là số mạng của ngươi.
Dứt lời kim phiến vung ra, nguyên lực hóa thành sóng xung kích bắn tới, đánh úp về hướng Lâm Tiêu, không khí nổ vang, bị xé rách thành nát vụn.
- Thương!
Chiến đao ra khỏi vỏ, Lâm Tiêu mạnh mẽ bổ ra một đao, chuẩn bị thăm dò lực lượng của đối phương.
Đao mang ẩn chứa đao ý đáng sợ cùng kim sắc quang trụ va chạm giữa không trung, trong tiếng nổ vang, đao mang ầm ầm dập nát, như không chịu nổi một kích.
- Không tốt, uy lực của đối phương làm sao mạnh như vậy, trong nguyên lực lại có lực lượng hủy diệt!
Sắc mặt Lâm Tiêu đại biến, thân hình nháy mắt nhảy lên.
Xuy xuy xuy…
Kim sắc quang trụ đột nhiên nổ tung, hóa thành kim sắc ti tuyến quét khắp bốn phương tám hướng, cũng may Lâm Tiêu kịp thời né tránh, thân thể vẽ ra một đường cong mộng ảo thật khó khăn tránh thoát công kích đầy trời.
Kim sắc ti tuyến quét ngang, nham thạch bị bắn ra lỗ thủng rậm rạp, nhìn qua chẳng khác gì tổ ong vò vẽ.
- Lại có thể tránh Thiên Nữ Tán Hoa của ta, tốc độ xem như không tệ.
Sắc mặt Kim Thương Tình không chút thay đổi, kim phiến nhẹ nhàng vung lên:
- Tiếp tục đón một chiêu này của ta.
Lại một đạo cột sáng quét ngang ra, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi, kéo ra gợn sóng màu vàng trong hư không.
- Sinh Tử Luân Hồi đao!
Không dám khinh thường, Lâm Tiêu thi triển Luân Hồi đao quyết, ý cảnh sinh tử tán dật trong thiên địa, kết hợp đao ý kinh người hóa thành một đạo đao mang cực lớn bổ lên kim sắc quang trụ.
Ca sát…
Đao mang tan rã hỏng mất, mà kim sắc quang trụ cũng tầng tầng vỡ ra, hình thành một cỗ gió xoáy kịch liệt đem không gian chung quanh thổi tung cát bay đá chạy, hình thành động khẩu hình trứng.
- Di!
Kim Thương Tình kinh ngạc, không nghĩ tới kết quả như vậy, cười nhạt một tiếng:
- Thực lực không tệ, đáng tiếc chẳng thấm vào đâu, một kích này ta muốn mạng của ngươi.
- Kim Ti Triền Nhiễu!
Trong tiếng quát, Kim Thương Tình nhảy xuống, thân hình biến ảo thành kim sắc quang ảnh đầy trời, cấp tốc xoay tròn quanh Lâm Tiêu, từng đạo kim sắc ti tuyến trong kim phiến bắn ra, kết hợp nguyên lực khủng bố bao vây lấy Lâm Tiêu, nhanh chóng co rút quấn quanh.
- Sinh Tử Luân Hồi đao!
Cùng một chiêu, Lâm Tiêu đem đao ý ngũ phẩm thúc giục tới tận cùng, đao mang điên cuồng chém lên kim sắc ti tuyến đang không ngừng co rút lại.
Ba ba ba…
Đao mang cắt qua kim sắc ti tuyến, phát ra tiếng nổ vang không dứt, Lâm Tiêu cảm giác chiến đao của mình chém lên một đoàn tơ tuyến mềm dẻo, tơ tuyến vẫn tầng tầng co rút lại mãi tới khi hoàn toàn quấn quanh Lâm Tiêu.
Ánh mắt Lâm Tiêu co rụt lại, hai tay vung cao chiến đao, đao ý lập tức chuyển hóa thành đao ý vô tận, toàn lực chém xuống.
- Vô Tận Lãng Đao!
Chiến đao hạ xuống, đao mang thật lớn kéo theo hư ảnh vô cùng vô tận bắn ra, không khí bị chém rách thành hai cỗ khí lãng tách sang hai bên, vô cùng sắc bén.
Băng băng băng…
Từng trận sóng đao như sóng biển kéo dài lan tràn không dứt, không ngừng chém lên tơ tuyến, tơ tuyến liên tục gãy ngang phát ra thanh âm như tiếng dây cung nổ tung, tơ tuyến rốt cục xuất hiện lỗ hổng.
- Phân Thân Hóa Ảnh quyết - bạo!
Thân hình Lâm Tiêu đột nhiên nổ tung, hơn trăm đạo thân ảnh bay vút ra khỏi lỗ hổng, đại bộ phận tàn ảnh bị tơ tuyến theo sát cắt thành hư vô, nhưng có hơn mười đạo tàn ảnh nhân cơ hội thoát ra lỗ hổng.
Trong ánh mắt Kim Thương Tình rốt cục hiện lên tia kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương trốn thoát, thực lực đối phương đã vượt qua dự liệu của hắn.
- Vẫn chưa xong đâu.
Trong lúc kinh ngạc, thân thể Kim Thương Tình lao về phía trước, một chưởng đánh tới.
Oanh long…
Trong hư không đột nhiên xuất hiện kim sắc chưởng ấn đầy trời, không gian vặn vẹo, mang theo lực lượng hủy diệt hết thảy cuồn cuộn ập tới, đem toàn bộ tàn ảnh còn lại của Lâm Tiêu càn quét chỉ lưu lại một đạo thân ảnh.
- Di Sơn Điền Hải!
Lâm Tiêu dùng quyền đối chưởng, Man Vương bá quyền tung ra, hư ảnh núi cao hiện lên va chạm cùng kim sắc chưởng ấn.
Ca sát…
Man Vương bá quyền ầm ầm vỡ nát, kim sắc chưởng ấn chợt nổ tung, một chưởng ấn bay ra ngoài vỗ lên một tảng đá sau lưng Lâm Tiêu, trong tiếng nổ ầm vang cả tảng đá khổng lồ rạn nứt sụp đổ, hóa thành đá vụn đầy đất.
Trong đống loạn thạch vang ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, mặt đất rạn nứt, bụi mù tán đi, trên mặt đất xuất hiện hố sâu mấy chục thước, nơi nơi đều là đá vụn, nhìn thật ghê người.
Thân hình Lâm Tiêu thối lui kéo theo khe rãnh thật sâu dưới đất.
- Đã xong!
Thanh âm lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu Lâm Tiêu, Kim Thương Tình đã đi tới phía trên hắn, khóe môi mỉm cười, kim phiến vung xuống, ánh mắt sắc bén, trên người hắn phút chốc đột nhiên sáng lên một đạo kim sắc quang mang chói mắt.
- Kim Quang Lao Lung!
Bồng…
Kim sắc quang mang nổ tung, tốc độ nhanh như thiểm điện làm người không kịp phản ứng, phút chốc hóa thành kim sắc lao lung bao quanh Lâm Tiêu, hình thành kim sắc viên cầu thật lớn đường kính chừng năm thước, bao phủ hết thảy.
Chung quanh kim sắc viên cầu lưu động kim sắc phù văn quỷ dị rậm rạp, nhìn qua thật giống như tấm phù màu vàng.
Lúc này Lâm Tiêu cảm giác mình đã mất đi liên hệ cùng bên ngoài, chẳng những không thể cảm giác thậm chí tinh thần lực cũng không thể phát tán, giống như bên trong hình thành tiểu thế giới, không cách nào dọ thám tình huống bên ngoài.
Phốc phốc phốc…
Đột nhiên bên trong viên cầu bộc phát ra kim sắc quang trụ bắn về phía Lâm Tiêu.
Không gian trong viên cầu quá nhỏ, kim sắc quang trụ lại rậm rạp, Lâm Tiêu không thể né tránh, dù đã kiệt lực nhưng vẫn bị đánh trúng, trường bào lập tức xuất hiện lỗ thủng cháy đen.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương