Hổ Tiêu khổ sở cực kỳ, toàn thân chằng chịt vết thương, nếu bỏ qua vết thương đáng sợ trên lưng hắn thì nhìn từ chính diện hắn vẫn rất uy phong, nhưng vết thương kia quá sâu quá dài, mất máu quá nhiều khiến cả khuôn mặt hắn trắng bệch, mệt mỏi ngồi thở phì phò trên một tảng đá lớn.
Nghỉ ngơi chốc lát, hắn đứng lên định tới chỗ khác tìm thảo dược cầm máu, nhưng hai chân hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã phịch xuống đất, Hổ Tiêu "ngao ~" một tiếng, bất đắc dĩ biến trở lại nguyên hình: Một con hổ có bộ lông vằn tuyệt đẹp.
Chỉ là bây giờ không còn vẻ uy phong mà yếu ớt nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, định lát nữa sẽ đi tìm thảo dược.
Hổ Tiêu vốn là chúa tể cả đỉnh núi này, ai ngờ một ngày nọ bỗng nhiên có tên sư tử đến ở lì trong địa bàn của Hổ Tiêu, gã to xác ngốc nghếch Hổ Tiêu không hề nghi ngờ gì mà còn xem y là bạn tốt cùng chung chí hướng, thậm chí chia cho y một phần lãnh địa, có trời mới biết tên sư tử kia lại ôm dã tâm, thừa cơ đánh đuổi hắn xuống núi.
Hổ đại vương nghèo túng bị thương đầy mình, ngay cả hình người cũng không giữ được, vô cùng đáng thương đi lang thang trong núi, cái mũi ngửi tới ngửi lui tìm thảo dược trị thương.
Cuối cùng trời không phụ lòng hổ, cho hắn tìm được thảo dược cầm máu tiêu sưng, hắn lại hóa thành hình người, dù sao có bàn tay người vẫn dễ dàng hơn, hắn vừa nghiền nát thảo dược vừa lẩm bẩm mắng tiểu tử thúi, mặt người dạ thú, cái đồ xấu xa!
Khi đắp thảo dược lên vết thương nhỏ trên cánh tay, hắn đau điếng người, hai mắt lập tức đỏ lên, miệng xuýt xoa thổi thổi vết thương, đau quá.
Sau khi bôi thuốc lên mọi vết thương có thể nhìn thấy trên người, cuối cùng đã tới vết thương nghiêm trọng nhất, chính là vết thương sâu hoắm còn đang rỉ máu sau lưng.
Cái này phải làm sao đây? Tay mình lại không đủ dài! Hổ Tiêu nhíu mày, hai cánh tay với ra sau lưng sờ soạng, chẳng biết thuốc có bôi đúng chỗ hay không mà chỉ thấy đau gần chết, hắn ngao ngao kêu to không ngừng.
Dù sao giữa rừng núi hoang vắng này cũng chẳng ai nghe thấy, vì vậy hắn đau thì cứ mặc sức gân cổ lên mà gào, không cần phải giả vờ giả vịt như lúc còn làm đại vương.
Hắn đang gào khan cả cổ thì bỗng nhiên ở cách đó không xa vang lên giọng nói của một nam nhân —— Đừng gào nữa được không? Lỗ tai ta sắp điếc rồi đây này!
Hổ Tiêu đỏ mặt, ai biết ở đây còn có người chứ?.
Truyện Xuyên Không
"Ai đó? Trốn lâu như vậy cũng không lên tiếng nữa!" Hổ Tiêu hét vọng về phía phát ra giọng nói.
Bụi cỏ um tùm sột soạt lay động, Hổ Tiêu sợ hãi rụt lại phía sau, giờ hắn đang bị thương, nếu gặp phải kẻ thù thì chết chắc.
Cảm nhận được kẻ kia càng lúc càng gần, tim Hổ Tiêu nhảy vọt lên cổ, quên cả đau đớn trên lưng, hai mắt nhìn chằm chằm mối nguy hiểm phía trước.
Hổ Tiêu thấp thoáng trông thấy kẻ đi về phía mình là động vật bốn chân, khi đám cỏ cuối cùng bị vạch ra, hắn thở phào một hơi, thì ra là chó cỏ, hình như y vẫn chưa thể biến thành hình người mà chỉ mới nói chuyện được thôi.
"Ê! Vẻ mặt ngươi như vậy là sao!" Chó cỏ thè lưỡi hậm hực trừng con hổ bị thương.
Hổ Tiêu "hứ ~" một tiếng, "Ta còn tưởng là con vật nào lớn lắm, không ngờ chỉ là chó con."
Giọng điệu này rõ là khinh miệt, chó cỏ không vui, nhếch môi tới gần hắn thêm chút nữa nhưng không dám đến quá gần, y chưa rõ con hổ bệnh này bị thương nặng cỡ nào, cũng không muốn trở thành bữa ăn trong miệng hắn.
"A ~ Ngươi còn dám tới à! Ngươi có tin ta một tay vả chết ngươi không!" Mặc dù Hổ Tiêu bị thương nhưng khí thế không hề giảm sút mà ngược lại còn tăng thêm một bậc, hắn tuyệt đối sẽ không lép vế trước mặt một con chó cỏ đâu.
Chó cỏ cười lạnh: "Vậy ngươi tới vả chết ta coi! Ta thấy ngươi bây giờ chỉ là mèo bệnh chứ đâu còn là hổ lớn uy phong lẫm liệt gì chứ!" Nói xong y còn khịt mũi đầy khinh thường.
Hổ Tiêu phẫn nộ nhào tới chỗ y nhưng giữa chừng thì té lăn ra đất, mấy ngày nay hắn chưa ăn gì, còn chảy rất nhiều máu, bao nhiêu sức lực đã dồn hết để đi tìm thảo dược, lúc này đang nằm xụi lơ vô cùng đáng thương, thảm không nỡ nhìn.
Chó cỏ ôm bụng cười ha hả, càng thêm không sợ con hổ bệnh này, sau khi lăn lộn một vòng thì ngang nhiên ngồi trên mông hổ, vừa cười vừa giật nhẹ tóc hắn.
"Ngươi!" Cả thể xác lẫn tinh thần của Hổ Tiêu đều suy sụp, hắn thế mà bị một con chó cỏ chưa giấu được hai lỗ tai đè dưới thân, con chó kia còn tí tởn nghịch tóc hắn nữa chứ!
"Ngươi ngươi ngươi! Ngươi xuống ngay cho ta!" Hổ Tiêu không còn sức lực, chỉ có thể rống to.
Chó cỏ nhếch miệng, "Ta cứ không xuống đấy!"
Nói xong y cầm một nắm thảo dược bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó nhả vào lòng bàn tay rồi đập một phát lên vết thương sau lưng Hổ Tiêu, lập tức giữa núi rừng hoang vu vang lên một tiếng rống đau thấu tim gan!
Chó cỏ! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!.
Truyện khác cùng thể loại
440 chương
10 chương
91 chương
243 chương
6 chương
20 chương
17 chương