Võ Đạo Đan Tôn
Chương 570
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Lâm Tiêu vừa cảm ngộ đao ý Vô Tận Lãng Đao trong Đao Vương cốc vừa chỉ dạy Nhiếp Lãng.
Ong ong ong!
Trong Đao Vương cốc, đao khí vô tận chém xuống, bao phủ quan thhân Lâm Tiêu.
Trong tinh thần hải của Lâm Tiêu, đao ý nhấp nhô cảm nhận ý cảnh vô tận.
Lâm Tiêu chợt mở bừng mắt ra, tay phải hư không chỉ.
Xẹt xẹt xẹt!
Đao khí bắn nhanh ra từ tay Lâm Tiêu chém vào mặt đất trước mắt. Đất nứt ra, đao khí vô cùng tận lan tràn tới trước, chém mặt đất nứt vệt dài mấy thước.
Lâm Tiêu nhìn vết nứt dưới đất, lòng rung động:
- Vị tiền bối kia thật đáng sợ, loại đao ý vô tận này như mãi không ngừng nghỉ, một khi luyện thành uy lực của nó rất kinh người.
Đã nửa tháng kể từ khi Lâm Tiêu đến Đao Vương cốc, trong thời gian này hắn lĩnh ngộ ý cảnh đao ý vô tận càng lúc càng sâu, đã mô phỏng ra một chút đao ý vô tận. Không chỉ thế, hơi thở đao khí của bản thân Lâm Tiêu tăng nhanh vùn vụt, mới vào tứ phẩm cũng tiến bộ hơn nhiều.
- Bình thường ta chém một phát ẩn chứa nguyên lực cùng lắm làm mặt đất nứt vệt dài một thước, dù vận dụng đao ý ban đầu thì tối đa chém ra hai thước. Nhưng nếu thi triển đao ý vô tận này, mặc dù uy lực không tăng nhiều nhưng sức dẻo dai thì vượt trội, quá đáng sợ.
Lâm Tiêu thi triển đao ý vô tận khác với đám người Nhiếp Phúc. Bọn họ quanh năm tu luyện trong Đao Vương cốc, thật tự nhiên sao chép hơi thở tia đao khí. Lâm Tiêu thì cảm ngộ ý cảnh trong đao ý của cường giả, dựa vào cảm ngộ thúc đẩy đao ý của bản thân, hai bên khác hẳn sao.
Lâm Tiêu nói với Nhiếp Lãng:
- Nhiếp Lãng, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ đi khu vực sâu nhất Đao Vương cốc.
Nay Lâm Tiêu đã hiểu biết nhất định về đao ý vô tận, đao ý bản thân hắn cũng chuyển đổi chút ít, sẽ không bị đao ý trong khu vực sâu nhất Đao Vương cốc bài xích quá mạnh.
Trong sơn cốc, Nhiếp Lãng ngừng tu luyện, vội vàng nói:
- Lâm đại ca, vậy ta đi sắp xếp ngay.
Lâm Tiêu phất tay:
- Không cần, ta tự mua lệnh bài được rồi.
Phí tu luyện một trăm vạn lượng một ngày là giá trên trời đối với võ giả bình thường, cũng là số tiền khá lớn với một số võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Nhưng Lâm Tiêu trấn lột ba đại gia tộc, có mấy chục ức tiền, hắn không để bụng.
Nhiếp Lãng lắc đầu nguầy nguậy:
- Làm vậy sao được?
Nhiếp Lãng quyết tâm lấy danh ngạch cho Lâm Tiêu.
Một lát sau, một trưởng lão Nhiếp gia đi ra khỏi khu vực sâu nhất, nhường danh ngạch cho Lâm Tiêu.
Chuyện Lâm Tiêu dạy Nhiếp Lãng mấy hôm nay không phải điều bí mật, đám tộc nhân Nhiếp gia như Nhiếp Hùng đã sớm biết. Bọn họ âm thầm thử thách Nhiếp Lãng, sau đó Nhiếp Hùng khen Lâm Tiêu không dứt miệng. Thái độ của Nhiếp gia đối với Lâm Tiêu tốt hơn ban đầu nhiều.
- Lâm đại ca, được rồi.
Nhiếp Lãng bước tới trước mặt Lâm Tiêu:
- Phụ thân đã nói trước là ba danh ngạch của Nhiếp gia trong khu vực sâu nhất sẽ cố định để trống một chỗ cho Lâm đại ca. Trừ phi Lâm đại ca không tu luyện ở khu vực sâu nhất, hễ Lâm đại ca muốn là sẽ có một danh ngạch.
Lâm Tiêu không từ chối nữa, sau khi đổi lệnh bài hắn đi vào khu vực sâu nhất Đao Vương cốc.
Uy nhiếp đao ý vô hình ập đến. Lâm Tiêu tu luyện nửa tháng không cảm giác áp lực như ban đầu, ngược lại thấy rất thoải mái.
Ầm ầm ầm!
Khu vực sâu nhất Đao Vương cốc gần bờ sông. Lâm Tiêu đến bên cạnh bờ sông, phương xa có vực đao hùng hồn như lạch trời, toát ra khí thế đáng sợ. Các lớp sóng biển to lớn hóa thành các thanh chiến đao chém mạnh vào đá ngầm Đảo Đao Vương phát ra tiếng nổ đinh tai.
Các tầng sóng đao vô cùng vô tận, trong lòng Lâm Tiêu có nhiều cảm xúc, hắn diễn luyện ngay trong khu vực sâu nhất Đao Vương cốc.
Vù vù vù!
Đao quang lấp lánh, tầng tầng lớp lớp, nhìn như đơn giản nhưng chứa đại đạo uyên thâm.
Tà nguyệt trảm, bán nguyệt trảm, nghênh phong nhất đao trảm.
Đao phân âm dương, Lực phách sơn nhạc, Đao quyển ngũ nhạc, Đao nhạc thành lục, Phá sơn băng địa.
Lâm Tiêu thi triển đao pháp vô cùng bình thường, toàn là đao pháp nhân giai hắn từng tu luyện. Trong đao pháp đơn giản lúc này chứa ý nghĩa khác biệt.
Trước vực đao, trong Đao Vương cốc, Lâm Tiêu si mê chìm đắm.
Nửa tháng tiếp theo, Lâm Tiêu gác lại lĩnh ngộ đao ý, hắn không ngừng diễn luyện đao pháp.
- Ha ha ha, tiểu tử đó đoạn thời gian này ở lại Nhiếp gia rảnh rỗi thật, mỗi ngày tu luyện đao pháp.
- Ha ha ha! Cái này mà là đao pháp gì? Ta xem nhiều ngày, lặp đi lặp lại có mấy chiêu mà không có uy lực gì, động tác giống chẻ củi, làm người ta cười bể bụng.
- Nhiếp gia là một trong hai đại gia tộc Đảo Đao Vương sao quen biết tiểu tử này? Cứ tưởng hắn là cao thủ gì, ai ngờ là tên ngốc.
Trong Đao Vương cốc, đa số võ giả ngồi xếp bằng cảm ngộ đao ý, hiếm có võ giả nào diễn luyện đao pháp giống như Lâm Tiêu. Dù bọn họ có diễn luyện thì toàn là bất chợt nổi hứng, không giống Lâm Tiêu liên tục luyện nửa tháng.
Ban đầu nhiều võ giả khu vực sâu nhất Đảo Đao Vương tò mò hành động của Lâm Tiêu. Dù sao người vào được khu vực sâu nhất hoặc là đệ tử hai đại gia tộc, hoặc là đao khách Hóa Phàm cảnh trung kỳ, hậu kỳ ở bên ngoài đến, tất nhiên hấp dẫn ánh mắt người.
Ban đầu Lâm Tiêu diễn luyện đao pháp còn hơi phức tạp, mặc dù không cao thâm nhưng làm người hoa mắt. Về sau đao pháp của Lâm Tiêu càng lúc càng đơn giản. Mấy ngày gần đây Lâm Tiêu lặp đi lặp lại có mấy chiêu mà luyện suốt một ngày, làm đám hộ vệ Khương gia canh gác khu vực sâu nhất Đao Vương cốc buồn cười.
Mọi người từ tò mò Lâm Tiêu đến thay đổi ấn tượng.
Lâm Tiêu không quan tâm, hắn vẫn hành động theo ý mình.
Nửa tháng nữa lại trôi qua.
- Sóng đao, vô cùng vô tận, như sơn như nhạc, hùng hậu ngưng trọng, lại kéo dài không ngừng.
- Nguyên lực, như dòng nước trong biển cả, bồng bột bùng nổ, tầng tầng không ngừng. Đao khí thì như bọt nước từ dòng chảy tầng tầng chồng lên nhau, mãi không ngừng.
Khu vực sâu nhất Đao Vương cốc, Lâm Tiêu đứng lặng nhìn vực đao phương xa, lòng tĩnh như nước.
Nước sông dập dềnh như ngàn vạn đao quang cuồn cuộn, tinh thần Lâm Tiêu cũng bị sóng đao lôi kéo. Nhiều đao chiêu từng diễn luyện lướt qua đầu Lâm Tiêu, nảy lên linh cảm.
Thái Huyền đao bên hông rút khỏi vỏ, đơn giản bình thường, Lâm Tiêu chợt chém một thanh đao.
Xoẹt!
Đao quang giáng xuống, giữa hư không xuất hiện bóng đao đầy trời mênh mông. Bóng đao như tàn ảnh tầng tầng chém ra, vô cùng vô tận như không có cuối, hóa thành các đợt sóng đao bốn phía trong không trung.
Phập xoẹt!
Trên mặt sông Đao Lãng cách Lâm Tiêu trăm thước đột nhiên xuất hiện một vệt đao to lớn dài mấy trượng rồi bị nước xô đẩy xóa tan.
Xung quanh không người nào chú ý đến cảnh này.
- Đã cảm ngộ và tu luyện lâu như vậy, rốt cuộc luyện xong chiêu này.
Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh nói:
- Gọi nó là Vô Tận Lãng Đao đi.
Một đao kia là Lâm Tiêu lĩnh ngộ đao ý vô tận kết hợp điều nhìn thấy, nghe được trên thuyền Phá Lãng, Đảo Đao Vương sáng tạo ra. Uy lực Vô Tận Lãng Đao rất mạnh, dù chưa dùng trong thực chiến nhưng nếu kết hợp đao ý vô tận sẽ là một kích mạnh nhất của Lâm Tiêu lúc này.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương